Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao


Chương 22


Rời khỏi nhà ăn Bảo Hân cứ vô thức mà chạy về phía trước, mắt vẫn không ngưng được những giọt lệ rơi và trong sơ ý cô va phải người của ai đó rồi ngã xuống đất.

– Á.. xin lỗi _ cô cố gắng đứng dậy nhưng không được, nhìn xuống thì thấy chân mình đang chảy máu. Do là lúc va phải người kia lực ngã khá mạnh ,bên dưới lại còn có vài viên sỏi nữa nên cô mới bị thương nặng như vậy.
– Bảo Hân? Không sao chứ? _ người đó là Chí Hòa ,cậu đang trên đường đến nhà ăn mua chút đồ thì va phải cô ,thấy máu chảy nhiều quá cậu hốt hoảng hỏi thăm _ Máu, nhiều quá? _ mặt cậu như không còn giọt máu khi cơ thể nhỏ bé kia đang không ngừng run rẩy,người thì toát mồ hôi làm ướt cả chiếc áo đồng phục đang mặc. Sắc mặt khó coi vô cùng

Cùng lúc đó , Bảo Thành vừa từ nhà ăn chạy ra tìm cô để nói cho ra lẽ, quả thật do đột ngột quá nên anh không chú ý, hôm nay cô có gì rất lạ nếu là bình thường thì cô sẽ không cự tuyệt tới mức từ chối như vậy (Ái chà, kinh nghiệm từ mấy lần có người tán tỉnh cô chứ đâu)

Nếu quen không được thì làm bạn chứ không bao giờ có chuyện cắt đứt quan hệ như vậy. Vừa ra khỏi không được lâu thì đập ngay vào mắt anh là cô ,một cơ thể xanh xao, khuôn mặt trắng bệch không chút khí sắc. Nhưng nhức mắt nhất vẫn là vũng máu lớn đang không ngừng tuôn ra từ chân cô nhưng vấn đề lại là cô, đúng, cả cơ thể cô đang tựa vào khuôn ngực rắn chắc của người con trai khác, mà người đó lại là cậu em trai của mình ,càng nhìn lại càng khó chịu,lại khiến anh càng muốn phát điên hơn.

Với vẻ mặt không thể nào đen hơn được nữa, anh sát khí đi lại gần. Không nói câu nào anh luồn tay qua lưng cô nhẹ nhàng nhấc bỗng cô lên rồi quay đi, chỉ để lại cho người con trai đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì 1 câu:

– Về lớp đi

Cứ thế mà anh đưa cô đến bệnh viện, còn người kia thì vội vàng gọi người ra đem đồ của cô về ,xong thì giúp cô xin nghỉ 1 bữa. Mỗi người một hướng nhưng không ai nhận ra rằng ở phía sau 1 gốc cây đại thụ gần đó có 1 người đã chứng kiến từ đầu đến cuối mọi việc, xong chỉ nở 1 nụ cười ma mị rồi bỏ đi ,hòa vào dòng người đang tấp nập phía sân trường.

Còn về phía của Phương Trâm, sau khi được Ngọc Linh đưa về căn biệt thự của Dương Gia ,thì kể từ đó cô cứ nhốt mình trong nhà ,ngoài giờ học hoặc cần thứ gì quan trọng lắm cần phải mua thì cô rất hạn chế ra ngoài.
Cứ thế 2 cô gái với 2 niềm tâm sự cùng sống chung trong cùng 1 nhà không ai nói chuyện với ai ,dần dần căn nhà vốn yên tĩnh giờ lại thêm sự tĩnh mịch đáng sợ.

Hôm nay, cô buột lòng phải tới lớp sớm hơn mọi khi để chuẩn bị cho các chương trình học hôm nay. Nguyên nhân đơn giản vô cùng, anh thì là lớp trưởng nhưng vì công việc nên xin nghỉ thì đáng lẽ công việc của lớp sẽ được lớp phó thay thế nhưng lớp phó lại là Tuyết An_ cô ấy nghỉ học rồi, lớp thì chưa bầu lại ban cán sự nữa thì lấy ai ra làm nhưng trọng điểm không phải ở đó mà là không hiểu bữa đó anh ăn trúng cái gì mà lại đề nghị với cô giáo chủ nhiệm rằng trong thời gian anh đi thì cho cô làm lớp trưởng ” tạm thời ” vậy là một đống giấy tờ, hồ sơ tùm lum thứ cứ vậy mà “nhào” vô cô .Còn cô thì tính tình tốt bụng thiệt nên không nói gì nhưng nghe tin là anh đề cử thì cũng có chút bất an mà nghĩ xấu cho ai kia ,thế rồi cô rơi vào hoàn cảnh muốn nhận cũng không được mà muốn bỏ cũng chẳng xong. ( KHÓC KHÔNG RA NƯỚC MẮT T_T)

– Ê, mấy bà nghe tin gì chưa?_nt1
– Chuyện gì ?_nt2
– Hôm qua, nghe đâu công an mới phát hiện xác người chết bên khu XXX ấy . _nt1
– Chắc là bị cướp chứ gì ,cái khu đó là ” trùm ” tệ nạn mà _ nt2
– Chuyện cướp giật giết người đó là bình thường nhưng mà bà biết xát chết đó là bọn nào không? _nt1
– Không_ nt2
– Haizz, hèn chi bình tĩnh vậy. Nghe đâu cái bọn này là bọn sở khanh chuyên cướp giật, cưỡng bức gái nhà lành,… tùm lum tội hết, cảnh sát bao nhiêu lần vay bắt không được nhưng không hiểu sao hôm qua lại thấy thi thể bọn nó ở khu rừng phía sau thành phố mà đứa nào cũng bị trói, miệng thì bị bịt,toàn thân quá trời vết, đáng sợ nhất là đứa thằng cầm đầu mặt thì bị rạch nát hết, lưỡi còn bị cắt,tay chân bị chặt hết, rất đáng sợ _nt1
– Ui, ai mà ác giữ vậy trời, coi chừng có ngày bị quả báo _nt2
– Suỵt,giữ miệng dùm ,tui nghe đồn là đây là một cuộc thanh tẩy trong giới xã hội đen hay sao ấy _nt1 vừa nói xong đã gặp phải ánh nhìn từ cô_ Nhìn gì?_quay qua nói nhỏ _ Đi thôi, sao tui thấy ở đây đáng sợ quá

Thế là cả 2 người đó tránh đi trước ánh nhìn tò mò của cô,cô thì đang trong dòng suy nghĩ ” Không lẽ là bọn nó.Haizz, đúng là ở ác trời không dung mà ” cô chỉ thầm tạ ơn trời, vậy là từ nay cô cũng bớt sợ rồi, cũng có thể an tâm ra ngoài được 1 chút , càng nghĩ lại càng vui không kiềm chế được cảm xúc trong vô thức mà la toáng lên ” Trời cao muôn năm ” nhưng nhận thấy ánh nhìn của mọi người xung quanh nhìn mình như vật thể lạ khiến cô có chút tự ái không biết giấu mặt vào đâu chỉ biết cắm đầu chạy 1 mạch tới trường ( haizz, đâu yên bình mà tới trường được, cũng va phải mấy cái cột điện chứ ít.)

Vào tiết,

– Chào các em _ cô giáo bước vào với một nụ cười, nhìn qua lớp 1 lược rồi tắt dần nụ cười thay vào là ánh mắt sắc như dao nhìn cô_ Phương Trâm….
– D… dạ,cô gọi em _ mồ hôi cô tuôn không ngừng, mắt nhìn xung quanh không biết mình làm sai chuyện gì, mặt cũng có phần tái đi
– Cô hỏi em, Bảo Thành đâu?
– Dạ… _ ” Ai biết đâu trời? ” mới sáng chưa kịp ăn đã phải lên lớp, còn trực nhật nữa mệt muốn chết, vừa xong là cô đã nằm ra bàn mà ngủ ,có biết chuyện đâu ,bây giờ cô hỏi chỉ biết cúi mặt xuống mà xin lỗi cô thôi chứ sao.
– Thôi em ngồi xuống đi, nào các em có biết bạn Bảo Thành đi đâu không? _ cô quay xuống lớp, cả lớp thì chỉ biết nhìn nhau mà lắc đầu, bỗng từ cửa 1 giọng nói vang lên làm cả lớp yên lặng
– Dạ ,cậu ấy xin nghỉ có chút việc._ một cô gái từ ngoài bước vào,nhìn vào cô là 1 người khá gầy, chiều cao cũng chỉ hơn cô một chút,khuôn mặt lại toát lên vẻ giản dị nhưng không tầm thường, có 1 sức hút rất đặc biệt, khiến cả lớp chú ý từ đầu đến cuối.
– Em là?
– Em chào cô, chào mấy bạn, mình là Ngọc Linh,hs mới, có gì nhớ chỉ giáo thêm ._ cô nở 1 nụ cười làm điên đảo vài tên “sát gái ” trong lớp.
– À ,cô biết em rồi. Các em ,bạn Ngọc Linh hiện là thành viên của đội tuyển thể thao quốc gia đó ._ sau lời cô giáo cả lớp trầm trồ nhìn cô_ Thôi em về chỗ đi, xem nào ,được rồi em sang chỗ Phương Trâm ngồi đi.
Cô theo hướng đi xuống bàn học ,nhẹ nhàng đặt cặp xuống, nhìn người bên cạnh cười cười rồi từ từ bắt chuyện.
– Chào bạn ,mình là học sinh mới đến mà bạn tên gì vậy?
– Mình tên Trâm,còn bạn… _ ngước mặt lên và…_ Aaaa, sao là bà vậy?
– suỵt,im lặng cô đang nhìn kìa_ hết nhìn cô lại quay sang nhìn cô giáo, còn cô vội vàng lấy tay bịt miệng lại rồi nhìn Ngọc Linh nở nụ cười rạng rỡ
– Học sinh mới là bà đó hả.
– Ừm_ ” Có tui ở đây xem thử ai dám ăn hiếp bà”
Vậy là cả 2 cứ cười nói vui vẻ với nhau mà quên mất đang trong giờ học, đến khi tiếng cô trên bàn vọng xuống :
– Ngọc Linh, Phương Trâm muốn ra ngoài đứng không. _ cả 2 giật mình,không ai bảo ai vội lục sách vở ra mà cố giấu bản mặt đang đỏ lên vì ngượng.

Sau giờ học, cô đem thức ăn đến cho Bảo Hân,vì thường ngày có lẽ do nhiễm phải tính khí của ông anh mình hay sao mà gần đây hầu như cô rất ít khi ăn trưa, có lúc còn nhịn cơm cả buổi nên sắc mặt rất kém ,mà cô lại xem Bảo Hân như em gái vậy nên thấy cảnh này cô rất không an tâm chỉ biết mỗi buổi đều mua 1 phần cơm ở can-teen rồi đem lên cho cô ,hôm nay cũng không ngoại lệ nhưng vừa đến trước cửa thì đã nghe tiếng nói chuyện của 2 bạn học:
– Sao hôm nay ” hoa khôi ” không đến lớp vậy? _ nt1
– Nghe đâu, cô ấy bị thương rồi, còn ngất xỉu nữa nên có người đưa đi bệnh viện. _nt2
– Cái gì?Nhưng sao ông biết? Hay là thấy người ta bị thương rồi không giúp, ngoảnh mặt làm ngơ hả? _nt1
– Bà nghỉ sao vậy? Tui mà thấy là giúp lâu rồi, chứ đừng mơ có kẻ khác. _nt2
-Thôi nói nhiều quá, chắc cũng không sao đâu, đi thôi _nt1

2 bạn học đó vừa đi được vài bước thì cô đã chạy theo hỏi thăm địa chỉ chỗ Bảo Hân đang ở rồi nhanh chóng đón taxi đi liền

Bệnh viện,
Cách đây 2 tiếng, một cảnh tượng hy hữu vừa diễn ra, 1 chàng trai mặc bộ đồng phục trường Thiên Hà nhưng đã bị làm bẩn bởi vết máu đã khô từ khi nào, tay anh thì đang bế 1 vật nhỏ đang không ngừng run rẩy, nhìn vào có thể biết cô rất xinh đẹp nhưng bây giờ lại bị ức chế bởi khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, mồ hôi thì không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ, đôi môi tái mét không ngừng mấp máy như nói điều gì nhưng lại không thành lời, nhìn vào thật khiến người ta đau lòng.
Kể từ khi anh bước chân vào bệnh viện thì hàng loạt bác sĩ, trưởng khoa ngay cả viện trưởng cũng đã có mặt đứng ngay ngắn chào anh, dù thấy nhưng anh chẳng để tâm cứ thế mà bế cô đến phòng cấp cứu, thấy anh 3-4 y tá chạy đến giúp anh đưa cô vào bên trong, cửa phòng cấp cứu vừa đóng thì cùng lúc ông viện trưởng cũng vừa chạy đến theo sau là mấy chục ông bác sĩ nhìn cảnh tượng còn hỗn loạn hơn cả cái chợ, thấy anh ông ta liền cúi đầu chào hỏi
– Chào cậu,người của cậu đã về lấy đồ rồi, đây là đồ của bệnh viện cậu có thể thay tạm.
-……………_ anh không nói gì,mắt vẫn hướng đến cảnh cửa phòng cấp
– Nếu không phiền cậu có thể đến văn phòng của tôi _ông ta cười nhìn anh.
– Chuyện của tôi ông có quyền quản_ giọng nói lạnh lùng của anh khiến ông ta hốt hoảng.
– Dạ..dạ..
– Nếu em ấy có mệnh hệ gì thì cái bệnh viện nhỏ này của ông chuẩn bị thành nhà hoang đi_ bỏ lại lời nói như giết người cho bọn người đó anh bỏ đi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN