Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao
Chương 25
Anh bị thương nặng lắm, rất nặng ,anh cũng ngất xỉu rồi ,làm sao đây? Gọi mãi vẫn không tỉnh,có phải, có phải anh ấy… anh ấy………
Cứ thế cô cứ khóc ,khóc không ngừng, bao nhiêu uất ức,khó chịu, không cam tâm nhất cứ như vậy theo nước mắt cô mà trào dâng.
– Này……
– Híc…híc…híc…
– T…râm…
– Hả?_ cô ngước mặt lên khi nghe tiếng thêu thào của tên mình ,nhìn xung quanh lại hướng anh mắt đỏ hoe nhìn về phía ngửi đang nằm kế bên,đúng,anh đã tỉnh, tuy giọng nói còn chút khó khăn nhưng ít ra nó lại khiến cô yên tâm là anh đã tỉnh. Tay vội vàng lâu đi những hàng nước mắt còn lăn dài trên má
– Anh tỉnh rồi_ cô lao vào ôm chặt lấy anh vô tình đụng trúng vết thương
– A… giúp tôi ngồi dậy _ khuôn mặt anh nhăn đi, phải cô gắng lắm anh mới mở miệng nổi,ngồi đối diện cô, cơ thể anh vì còn ngấm thuốc nên cả người tựa về sau,đôi mắt vô sức cứ nhắm chặt không mở cùng giọng nói thấp trầm lộ rõ mệt mỏi.
– Tôi…tôi xin lỗi_đỡ anh ngồi dậy,nhìn vẻ mặt anh lúc này cô chẳng hiểu sao cảm thấy mình có lỗi vô cùng, rút chân ôm trọn vào trong người cô xê người ngồi vào một góc, giọng cũng dần nghẹn đặc, giọng y như muỗi kêu thì thào xin lỗi, đầu đang gục xuống 2 đầu gối thì cảm nhận có vật gì nặng nặng đang đặt phía trên, tuy không hẳn nhưng cũng có thể cảm nhận được vật đó rất ấm, rất dịu dàng xoa nhẹ đầu cô, xong một lúc cô lại cảm thấy đầu mình nhẹ hơn,một loại cảm giác trống vắng, lạnh nhạt theo không khí luồng theo từng sợi tóc rối đến da đầu, khó chịu cô ngước ánh mắt lên tìm kiếm, không gian vắng lạnh đến ngạt thở, khắp căn phòng chỉ còn tiếng thở dồn dập của ai kia, khuôn mặt tái xanh,nhịp thở bất ổn, cả người thì đã gục hẳn dưới sàn,cô hốt hoảng,lại gần chỗ anh, ôm nhẹ anh vào lòng, nghẹn ngào hòa trong lời nói ngắt quãng
– Anh…anh sốt rồi, n… nóng quá…
– Đ…ừng khóc…
– Được, tôi… tôi không khóc,không khóc. N…nói cho tôi biết anh khó chịu ở đâu.
– Tôi… rất lạnh.
– Tôi ôm anh sẽ không lạnh nữa_ cô vòng tay qua ôm chặt anh hơn
– Tôi……_ đầu anh tựa vào người cô,nhịp thở vẫn không đều, các vết thương có dấu hiệu bị viêm đang không ngừng xưng tấy lên, nghiêm trọng hơn anh còn bị sốt, có lẽ là vết thương đã ảnh hưởng, mệt quá anh ngất đi khiến cho cô một phen rớt tim
Cố gắng lê cơ thể nặng nhọc của anh lên một chiếc giường cũ gần đó, khác với những căn phòng khác nơi 2 ngươi bị nhốt là một nhà kho cũ nát nhưng còn đầy đủ điện nước, chúng là dọ bọn người kia bắt trộm của người dân ,nước ít ra sài vẫn tốt chỉ là điện dù có cũng bằng thừa, không có bóng đèn hay bất cứ đồ dùng điện nào hết sao dùng.
Thân nhiệt anh càng lúc càng như lò bát quái,nóng đến điên người,anh thì không ngừng mê sảng,liều mình cô chạy ra ngay cửa đập liên hồi,vì là cửa sắt nên khi bên ngoài có tiếng động thì 2 tay cô cũng đã mang theo không ít vết xước đang rỉ máu
– Cmm,muốn cái gì, ồn chết được_ giọng chửi phát ra cách sau một tấm sắt .
– Anh ấy…sốt rồi,t…tôi xin các người gọi ai tới giúp giùm đi,a…nh ấy khó chịu lắm, sẽ chết mất.
– Cái gì??? ” ¥^`°¢°¢°€€°¢°€°”( cái này nghe không rõ,hắn là nói trong miệng,lẩm bẩm gì ấy)_ Được rồi,đợi tao xíu_ không chút tiếng động
Biết hắn đã đi, cô đến ngay chỗ anh, xem thử cơ thể anh như thế nào, 30′ sau ngoài cửa vọnh lại tiếng người.
– Này,này, tao mua thuốc rồi,cho nó uống đi,mày chăm sóc nó cho tốt không đừng trách tụi tao_ hắn mở cửa,ném bịch thuốc xuống sàn,nói với cô vài câu thì đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Nhặt bịch thuốc lên cô đem qua bên chỗ anh,đỡ anh dậy cố nhét thuốc vào miệng để anh nuốt rồi gỡ nhanh chai nước lọc để anh uống, lục lọi trong đám thuốc,cho anh cô bất chợt phát hiện có cả thuốc bôi vết thương,1 chiếc bật lửa, 1 chiếc đèn mini,một ít thức ăn… và vài thứ đồ linh tinh,nhìn cứ tưởng là đem đồ đi thăm nuôi không bằng mà có gì khác chứ, cô và anh cũng bị nhốt rồi mà.
Bằng kinh nghiệm mấy lần tham gia cắm trại ở trường việc nhóm 1 đám lửa nhỏ với cô là không mấy khó khăn, nhớ đống đồ “cứu mạng” mua lố của tên lúc nãy ( cô nghĩ vậy đó chứ tui không biết gì hết) mà cô mới phát hiện căn nhà kho này còn có 1 phòng riêng biệt,ở đó có đèn,giường ngủ với một tủ đồ,tuy hơi củ nhưng không đến nỗi mặc không được, dìu anh vào trong cô giúp anh lau vết thương rồi thoa thuốc còn thay 1 bộ đồ sạch để anh nghỉ ngơi, cô dọn dẹp lại một chút phía bên ngoài,tối nay cô sẽ ngủ ở đây gần chỗ anh, có việc cô có thể vào giúp.
Mọi thứ ổn rồi cô cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, dựa người vào tường cô đã ngủ ngay.
Bên ngoài, cơn mưa đầu mùa đã bắt đầu rơi,không lớn như những cơn mưa cuối năm,lại mang một cảm giác mát mẻ đến dễ chịu,cảnh vật xung quanh cũng tươi mát tràn trề sức sống.
Cứ như vậy, anh và cô đã bị nhốt hơn một tuần mưa cũng theo vậy mà rơi không dứt một ngày,khiến cho hình thành mấy hồ nước đọng lại gần nhà nhìn đến tâm trạng người ta cũng có phần không vui
Nhưng nghỉ ra cũng lạ lắm nha, nói ra không ai biết chứ kể từ ngày 2 người được rước tới nơi quỷ quái này thì cũng đâu ít vậy mà không ai tới cứu, cô thì khỏi nói nhưng anh là ai? Đường đường là chủ tịch tương lai của tập đoàn lớn nhất nhì thế giới mất tích bí ẩn mà không ai hay biết,báo chí cũng không thèm đăng lấy một tin,có phải là quá kỳ lạ rồi không.
Đặc biệt trong khoảng thời gian này cũng có nhiều chuyện kì lạ diễn ra,nhưng đáng chú ý nhất là anh phát hiện dạo gần đây quan hệ của cô với mấy tên canh giữ anh và cô đặc biệt tốt, hỏi tới cô chỉ cười rồi nói
” Tôi là đang xây dựng quan hệ đó “
Xây dựng quan hệ cái quái gì mà vết thương của anh chỉ mới hồi phục là kể từ đó cô dừng mọi quan tâm, chăm sóc anh sang mấy tên đáng ghét kia: lúc trước thì mỗi ngày đều nấu cho anh ăn,anh bày đặt chê này chê nọ giờ thì sao người ta là không thèm nấu cho anh ăn quay qua nấu cho bọn chúng ăn; nói chuyện thì cười cười nói nói nhìn riết muốn sôi máu, những khi đó anh chỉ biết ngồi trong phòng trút giận lên mấy bức tường,cuối cùng tự làm mình bị thương khiến cô lo lắng không thôi, nhìn biểu hiện lúc đó của cô, anh lại nhân lúc cô băng bó vết thương mà cười cười nhìn cô. Sau này hiểu rõ sự tình cô cũng dừng việc nói chuyện quá thân mật với mấy người kia còn vụ nấu cho họ ăn, cô cũng bảo rồi, cô là bảo họ mua đồ về cho cô nấu: thứ nhất bớt tổn tiền; thứ 2 tốt cho sức khỏe hơn là ăn cơm tiệm( ngoài ra còn nguyên nhân đặc biệt là mỗi khi nấu cơm họ đều khen cô nấu ngon chứ không như ai kia……)
Anh cũng hết cách với cô rồi,đành để cô tự do thể hiện lòng tốt(ngốc) của mình vậy coi như giúp cô vui vẻ một chút, nhưng… haiz,cũng không biết sau này cô còn cười nổi hay không
Phía ngoài,cô bước vào trên tay còn cầm theo khay thức ăn
– Ăn cơm thôi
-………_ nhìn cô
– Ăn cơm đi,hôm nay có cải xào,cá hấp sả với canh xương,rất ngon.Họ còn giúp tôi nấu nữa đó,nhưng họ quả thật ngốc mà, chỉ bao nhiêu lần cũng xắt cải không được làm tôi phải nấu lại,rất lâu mới đem cơm về cho anh.Á! Xin lỗi… tôi nói nhiều rồi_ thấy anh chỉ nhìn cô không nói gì,cứ tưởng rằng anh giận mình nói quá nhiều nên chỉ biết cúi mặt mà xin lỗi.
-………
-………
– …Ăn cơm đi_ anh bước qua ngồi vào chiếc bàn gỗ nhỏ.Suốt buổi cô chẳng thấy anh nói chuyện( thường ngày anh có nói chuyện lúc ăn cơm đâu??),khơi chuyện vài câu anh chỉ” À ” ,” Ừ ” cho có chứ chẳng nói nhiều khiến cô cảm giác như mình đang đứng trước gương,tự nói tự nghe mất hết vẻ tự nhiên ban đầu.
Sau bữa cơm,anh thì ngồi trong phòng, cô thì bị tống ra phía ngoài ( như lần trước đã nói căn nhà kho còn 1 phòng nữa và để ngăn cách thành 2 phòng riêng anh đã dùng 1 tấm rèm cửa treo ở ngoài)
1 tiếng sau,tiếng anh trong phòng vọng ra gọi cô vào.
Bước vào trong,đập vào mắt cô là anh trong bộ đồ hôm bị lôi đến,vốn dính máu nhưng được cô giặt sạch, tay thì chỉnh đạn trong 2 khẩu súng,thấy cô anh lên đạn rồi đưa cho cô một khẩu
– Cầm,chúng ta đi.
– Hả,đi sao? Đi đâu?
Anh xoay người nhìn cô,ánh mắt khó hiểu
– Không muốn đi,tính ở lại bên cạnh bọn chúng
– Tôi… tôi không phải ý đó…_ như hiểu được ý nghĩa của những lời anh nói cô vội phản bác
– Không phải…_ anh cười lạnh_ Vậy tôi nghi oan cho cô sao?Phan tiểu thư,vậy…rốt cuộc đây là thứ gì??_ lấy trong người ta vài tấm ảnh,anh ném mạnh vào người cô,theo phản xạ cô nhặt tất cả lên,trong những bước ảnh đó chỉ toàn là hình của cô đang cười nói với người lạ cô thật không nhớ đã từng gặp qua _ Tôi vốn thắt mắc về mối quan hệ của cô với bọn họ nhưng bây giờ thì rõ rồi. Hừ,thật không ngờ mình lại nuôi kẻ thù ngay trong nhà.
– Anh có ý gì?
– Tôi có ý gì chứ! Cô thật không hiểu_ anh nhếch mép cười,đầy sự khinh bỉ _ Cô diễn kịch quá giỏi, thật uổng phí khi không làm diễn viên nhưng như vậy là quá đủ rồi,cô cũng bớt diễn kịch lại đi, rẻ tiền.
– Anh…… _giọng cô có chút nghẹn ngào, mắt cô cũng dần đỏ hơi ngấng nước.
-………_ anh xoay người bỏ đi, để lại cô ngồi đó khóc nức nở.
Cô không hiểu thật không hiểu,cô rốt cuộc đã làm sai điều gì tại sao anh lại không tin cô, lại nghi ngờ cô, anh giận cô không nghe lời anh sao? Giận cô đã liên lụy anh sao? Kéo anh vào cảnh tình này sao? nhưng…nhưng cô quả thật không biết mà,không liên quan đến cô, cô cũng bị bắt đến đây chứ đâu phải cô muốn đến.
Anh nghĩ cô thật muốn nấu cho họ ăn sao? Không,cô là vì anh vì lo cho sức khỏe của anh bản thân mới cố tình tạo quan hệ với bọn người đó,để mỗi ngày đều có cơm cho anh ăn cô là cố gắng biết bao vậy mà,tại sao anh lại không hiểu? Không thể thông cảm cho cô mà nghe cô nói
Hết rồi, mọi thứ hết thật rồi,anh thật ghét cô rồi,không cần cô nữa cả Bảo Hân cũng vậy bỏ rơi cô, không còn ai chịu bảo vệ cô nữa,họ đều xoay lưng với cô rồi
Sao vậy? Sao bản thân lại khóc ? Đã tự hứa với lòng rằng không được gục mà,nhưng sao lại thành ra thế này,trống vắng quá,lạnh lẽo quá đi, lạnh đến thấu xương cô rồi,loại cảm giác này khó chịu quá đi mất.
Bước từng bước nặng nề đi ra khỏi căn nhà kho vốn đã bị phá từ lâu,bây giờ cô mới biết anh lại hồi phục nhanh những vậy,biết sớm đã không tốn sức mua chuộc mấy tên đáng ghét kia rồi. Khóc nhiều quá mắt cô sưng lên hết rồi chắc chắn lúc này cô xấu,rất rất xấu cho xem,có khi anh không nhận ra cô đâu, mà cuối cùng anh ở đâu chứ? Khó tìm quá đi,người gì đâu nói đi cái là đi luôn không thèm quay lại nghe người ta giải thích gì hết,dù có ghét cô tới đâu, không muốn nhìn mặt cô cũng được nhưng phải đến cô giải thích,cô không thích bị nghi oan vô cớ, cô làm cô sẽ nhận nhưng không được đổ tội vô cớ lên cô.
Lạc mấy vòng xung quanh nhà kho cô mới phát hiện lối ra, theo hướng phía trên mà chạy, mới được vài mét cô nghe tiếng đánh nhau,có cả âm thanh kim loại va chạm vào nhau,nghe đến nhức óc, cô vội ngồi vào một góc khuất gần cái cây lớn nhất, giương 2 con mắt nhìn ra tình hình phía ngoài
Bên kia, một đám người tầm 20 người, tay cầm vũ khí,không phải gậy cũng là hàng nóng nhìn mà bắt ghê, mặt ai nấy cũng sát khí trùng trùng không mấy chi thiện ý nhưng đôi mắt cô là chẳng bận tâm mà để ý đến họ,thứ mà đang khiến cô để tâm lại chính là 2 con người được cho khác biệt nhất trong cả đám người đó
Một người,khí chất bất phàm so với người khác thì chẳng khác thì chỉ hơn không kém,tuy không biểu hiện ra ngoài nhưng đôi mắt lãnh khốc,huyết lãnh đó cũng đủ hiểu đối phương là thịt nát xương tan.
Còn bộ dạng đáng thương đang nằm thoi thóp dưới nền đất lạnh lẽo ,trên người lại chẳng thiếu 1 dấu tích của cuộc ẩu đả. Nhìn bộ dạng hiện tại của hắn cũng đủ biết hắn là gây thù với đối phương không ít đâu.
Ánh mắt cô vẫn không rồi khỏi 1 người.Con người mang bộ mặt chết chóc đó với ai thì không rõ chứ cô, nhìn đến ám ảnh rồi, kẻ thù ngàn kiếp, đáng ghét lại kiêu kì,khó hầu hạ với bộ mặt 10 như 1 đó nhưng gần đây,dường như quen rồi hay sao ấy? Lại đặc biệt dễ nhìn còn có nét cuốn hút kì lạ,cô công nhận ngay từ lần đầu tiên gặp đã bị đối phương câu hồn nhưng cảm giác lúc đó với bây giờ không giống nhau
( Nói dài dòng nhưng gợi ý cũng không ít,chắc mọi người cũng đã có thể đoán ra được kẻ nào đã biến cô thành bộ dạng đó rồi chứ? Nếu vẫn chưa ra chúng tiếp tục vậy!!)
– Con m* m**, thằng ch*,dám đánh tao, sao ngày đó tao không giết chết m* mày nhỉ _ giọng nói yếu ớt.
Đối phương chỉ cười lạnh rồi lơ hắn ta, đôi mắt nhìn chầm chầm vào bọn đàn em,ra dấu xong rồi bỏ đi ,nhận chỉ thị bọn họ đợi sau khi anh đi khỏi thì ra tay giải quyết, 1 viên đạn xuyên đầu, vỡ hộp sọ chết ngắt.
Tất cả,mọi thứ đang diễn ra phía trước đều được cô thu gọn trong tầm mắt,sắc mặt hóa xanh lúc lại trắng ,tim cũng vì vậy mà đập liên hồi,cơ thể cũng khẽ rung.
– “Đ…áng,đáng sợ quá”
Từ phía sau 1 thanh âm trầm lạnh,vô cảm khiến cô bất chợt sởn gai óc,người cũng không ngăn được cơn run đang ùa ùa kéo đến.
– Nhìn đủ chưa?
– Á,… _ xoay người lại ,là anh,anh đang nhìn cô rất lạnh lùng nhưng tại sao? Tại sao lúc này cô lại thấy anh an toàn đến vậy,lại phi thường khiến cô muốn lao vào ôm mà không ngừng cầu mong sự bảo vệ của đối phương
Nhưng tất cả mọi suy nghĩ,mọi mong muốn đó đều bị một hàng rào chắn lại, cô sợ ,rất sợ, sợ rằng nếu kẻ đang phơi xác ngoài kia là anh,nếu vậy cô biết phải làm sao đây? Cô không muốn? Cô không thích máu,cô ghét nó đến vô cùng nhưng cô càng ghét người cô yêu thương lại chịu tổn thương. Cô ghét cách hành xử dã man đó của anh nhưng lại càng không chấp nhận việc anh bị người khác thương tổn
Yêu càng nhiều lại càng căm ghét ; hận thấu xương nhưng không thể ngăn bản thân yêu thương hết lòng ; sợ bị tổn thương nhưng lại vô cùng lo lắng mỗi lần người đó đau khổ
Đây không ngờ tới lại là thứ tâm trạng đang tồn tại và không ngừng sinh trưởng trong cô,dù đối diện nhưng lại không thể cảm nhận đối phương đồng thời lại chẳng tìm được sự tồn tại của mình trong người đó
Anh không ngừng tiến về phía của cô,từ bước nhẹ nhàng đi đến chỗ cô,cô thì theo đà cứ lùi lại phía sau đến khi đã không còn đường nào lui.Cô giương ánh mắt bi ai nhìn anh như một con thú nhỏ đang không ngừng run sợ trước vị chúa tể hung hãn
– ” Tránh tôi,không nhìn mặt tôi. Hừ,vậy hù cô chút vậy.” cười nhếch môi_ Sao vậy?… Sợ tôi?
– Anh…anh…hắn… máu… máu… chết người… chết người rồi… _ lui về sau,tay cô va vào đá trên đường đã có phần trầy xước và rỉ máu miệng không ngừng lẩm bẩm ” chết người rồi ” khiến cho anh không giấu được nổi lo lắng, anh tiến lại gần khuỵu 1 chân xuống ngồi đối diện cô hạ thấp giọng mình để giảm bớt căng thẳng cho cô.
– Không sao chứ?_ anh vươn tay ra định xem vết thương thì cô bất ngờ xô ngã anh ra còn cho anh một bạt tai. Sau đó, như nhận ra những gì mình làm cô sợ hãi hết nhìn khuôn má in rõ 5 dấu tay đỏ chót của anh lại nhìn chính tay đang đỏ lên không kém của mình, như cục bông nhỏ cô co rút người lại một chỗ trông đáng thương vô cùng. Anh lại mặc kệ khuôn má đang đau rát của mình, sít lại gần chỗ cô vươn tay ra ôm gọn cô vào lòng,cảm nhận vật nhỏ đang không ngừng phản kháng trong lòng mình,dùng giọng nói mê hoặc,có chút cưng chiều như dụ dỗ một đứa trẻ nhỏ để dụ hoặc cô
– Đừng sợ .Có tôi ở đây rồi.
-………_ tuy không có bất cứ lời trả lời trả vốn nào nhưng ít nhất cô cũng chịu nghe lời bớt nháo hơn
– Ngoan,chúng ta ra khỏi đây, trở về nhà thôi. _ anh hài lòng xoa đầu cô y như xoa một chú mèo nhỏ ( theo như thông tin mà ad mua chuộc lắm DM mới chịu cậy miệng tiết lộ,anh là học cái này từ hồi nhỏ vì mỗi lần vô ý ăn hiếp em gái( Bảo Hân) đều dùng chiêu này dỗ nín còn làm cách nào mà khóa miệng em gái từng ấy năm ,chỉ ngắn gọn : Bí Mật)))
Cô “ạ ừm” cho con chứ không muốn nói nhiều,cứ vậy anh đưa cô vào trong xe,lúc đi ngang qua một bụi cây cô bắt gặp một bóng đen,bóng đen đó sau đó đã ẩn dạng trông đám cỏ phía xa, chân cô khựng lại,cố giương mắt nhìn cho rõ
– Sao vậy? Thấy gì sao?_ anh thắc mắc khi thấy biểu hiện của cô.
-……… _ cô chỉ lắc đầu,có lẽ do còn ám ảnh chuyện lúc nãy nên sinh ảo giác chăng. Cô lúc này mệt quá đi,cơ thể có chút mệt mỏi,người hơi tựa vào anh,cô chợt giật thót lên khi người chạm phải thứ gì đó
– Không sao,nào, lên xe_ thấy khuôn mặt không giấu nổi lo lắng cùng mệt mỏi của cô anh cũng không bận khó chịu ngược lại tay càng nắm chặt tay cô,còn một tay khẽ vươn ra ôm lấy vai cô tựa hẳn vào mình từ từ dìu cô vào xe.
– Nghĩ ngơi đi_ để cô nằm xuống ghế,tính xoay đi thì cảm nhận được có thứ gì đang níu tay mình,xoay người lại nhìn cô_ Sao vậy?
– Đi… đâu?
– Tôi muốn hít thở không khí một chút,cô nghỉ ngơi đi
– Đừng đi,sợ_ mắt cô đã ngập tràn nước chỉ chờ trào dân ra ,trông cô lúc này chẳng khác gì con mèo nhỏ đáng thương bị chủ bỏ rơi
– Đừng khóc,tôi ra ngoài còn chút việc. Cô nghỉ ngơi đi. Lát đưa cô về thay đồ ,bẩn quá rồi_ những lời đó luôn đi kèm với đôi tay đang lau đi nước mắt của cô
– Còn gì nữa không?
– Tôi… tôi đói
– Hả_ ” Trời ạ! Chỉ vì không được ăn no mà không cho mình đi sao? Rõ ngốc mà ” anh không nhìn được cười lớn khiến cô ngượng mặt mà cúi sát đầu xuống
– Ừm, tôi xin lỗi,không cố ý cười cô.Được rồi! Cô nghĩ ngơi đi tôi mua chút đồ,sẽ mua thức ăn cho cô,còn nếu đói thì uống ít sữa rồi nghỉ ngơi,đừng để bị đói.Chút nữa tôi về_ anh xoay lưng đi cô vẫn vậy không nhìn lấy 1 lần nên cô không hề biết rằng anh trước lúc cánh cửa xe đóng lại đã dùng loại ánh mắt lưu luyến như thế nào mà nhìn cô,trong cái đầu của kẻ thông minh lại vớ vẩn suy nghỉ : ” Ngốc nghếch,em lúc khóc sao lại hoặc nhân như vậy? Tôi chợt lại không muốn thả thoát em nữa”
– Em làm tôi điên rồi._ kết câu là 1 nụ cười hoặc chúng.
Anh đi rồi,xung quanh không còn ai nữa,vắng lặng và lạnh lẽo,cô đã thôi khóc nhưng khuôn mặt vẫn còn hồng hồng chưa bớt.
– Haizz,tên đáng ghét lại nhân lúc cô không có ai bảo vệ mà ức hiếp cô,cười,cười cái gì chứ vui lắm sao_ như nhớ lại việc gì đó,khuôn mặt khó chịu lúc nãy bù lại là một cái cong môi tạo thành hình vầng trăng nhỏ cong cong thêm đôi mắt ướt át có vẻ mơ hồ,cô khẽ lẩm bẩm vài câu nhưng chủ yếu nhất vẫn là ” thật đẹp,cười rất đẹp ”
Đúng là anh cười rất đẹp, vì đây chính là nụ cười ngàn năm hiếm thấy của tổng tài tương lai của tập đoàn Dương Hạ,người nổi tiếng lạnh lùng,nụ cười chỉ dùng để giết người chứ không phải yêu thương. Đáng giá hơn cả vạn kim trân bảo.
Ayya,mệt quá đi! Đợi đến khi anh về thì không biết chừng nào,thôi ngủ chút vậy.Cứ thế cô mang hình ảnh của ai kia đem tất cả vào trong giấc mộng đẹp của mình
Cô nói rất đúng anh quả thật là đi rất lâu, mặt trời cũng gần lặn rồi anh mới giải quyết công việc xong,anh là đi giải quyết đám đàn em của hắn ta.Thay vì giết người anh lại biến chúng thành công cụ phục vụ không tốt hơn sao.
Ghé qua tiệm thức ăn Hàn Quốc anh mua vài món, còn có cả bánh ngọt nữa đem về cho cô,giờ này cô cũng đã dậy rồi. Bỏ tất cả lên xe anh theo hướng đến chỗ cô, vừa đi anh vừa liên tưởng đến lúc gặp cô,thấy đống thức ăn này không biết cô có lao vào cảm ơn mình hay không? Chắc lúc đó anh chọc chết cô luôn.
– Ngốc,tôi về rồi… em có vui không?
Không cần biết em là dùng thái độ nào để đón chào tôi nhưng lần này tôi sẽ không bỏ em đâu,là em ngốc đã tha rồi còn lản vảng trước mắt tôi vậy thì tôi chiều ý em, không tha nữa,em là của tôi._ anh cười gian tà nhìn buâng khuâng.
————–
5 tiếng trước
Anh ở trong phòng đang nói chuyện với ai đo,sắc mặt anh không tốt chút nào
– Điều tra ra chưa?
– [ Cmn, chúng nó cho người gửi đến,toàn là Photoshop không.]
– …… vậy sao?
-[ Mày làm gì cô ấy chưa? ]
– ………
– [Trời ạ,mày điên sao? Xin lỗi đi.[
– Không muốn
– [Này đừng có sĩ diện nữa, tao biết mày thích cô ấy, Hân kể tao nghe rồi. Với tư cách là một người bạn tao khuyên mày nên thẳng thắn với bản thân đi, tao nhìn ra cổ cũng có ý với mày ,nên đừng làm khổ mình với người khác nữa… tao không muốn có 1 An Nguyên thứ hai đâu]
– …… biết rồi
– [ Được rồi,chăm sóc tốt cho cổ đi,3 ngày nữa chúng tao về. Chăm sóc tốt cổ đi nếu không cẩn thận em gái mày tính sổ đó ,lúc đó đừng kéo tao vào.]
– Uhm,bye
————-
Để xe ở một bên,tay xách cả đống đồ theo hướng ra chỗ của cô.
Reng…reng…
– Alô,
– [Cậu chủ,không hay rồi] _ giọng nói hốt hoảng ở đầu bên kia
– Chuyện gì?
– [Theo như thông tin được biết thì ả người yêu của kẻ hôm qua chúng ta giết đó đã trốn thoát,ả vừa gọi cho chúng ta, bảo rằng đã cài bom vào xe của chúng ta để trả thù còn đòi chết chung với ta nữa,người mau ra khỏi xe]
– Tôi đang ở bên ngoài,cậu yên tâm _ bên kia thở phào nhẹ nhõm, thì nghe giọng nói của ai,thì người kế bên lên tiếng _” Ấy,không phải trong xe còn một cô gái hay sao? Cậu chủ người có đi cùng với cổ không?_ lời nói thốt ra của người kia như gáo nước lạnh tạt vào người anh,đúng trong xe còn cô,anh sao lại quên được chứ .
– Cái gì _ anh gằn giọng khiến bên kia hết hồn,theo đó là tiếng quát mắng _ Bật tất cả camera trong xe cho tôi.
Tắt máy,quăng tất cả thứ trên tay,anh lao nhanh đến chỗ của cô,từ đây đến đó anh trong lòng luôn cầu mong cô là bỏ quên đồ hay bất cứ nguyên do gì mà ra khỏi xe,anh lo lắng rồi,sợ rồi, chẳng lẽ bi kịch của An Nguyên lại một lần nữa tái hiện lên cô ,không,không được,lúc trước là anh sai rồi lần này anh phải cứu,phải bồi đắp lại những sai lầm lúc trước. Phải khó khăn lắm anh mới có cảm giác muốn được bảo vệ một người,phải khó khăn lắm anh mới tìm được người anh thật lòng yêu thương,muốn là người chịu mọi trách nhiệm với cuộc sống của người đó vậy mà cuối cùng lại trêu đùa anh sao.Không được, anh không cho phép, cô ấy là của anh,của anh ,duy nhất là của một mình anh
Mồ hôi nhễ nhại,ướt cả áo,tiếng điện thoại chỉ mỗi một câu ” Thuê bao quý khách hiện tại không liên quan được ……..”
Cmn,ghét chết đi được,sao không nghe máy hả? Rốt cuộc là trốn ở cái xó xỉnh nào mà không chịu trả lời.Giỏi lắm lần này tôi không tha cho em,khiến tôi lắng,tôi sẽ bẻ gãy chân em để suốt đời em chỉ có thể dựa vào tôi
Khi chạy gần đến nơi…
BÙM…
Âm thanh chấn động cả 1 vùng trời,một ngọn lửa đỏ rực theo sau âm thanh đó,lửa đang chập chờn nhưng không tắt,từng cơn gió bất ngờ thổ ngang càng khiến cho ngọn lửa kia dữ dội hơn, lửa rất nóng nhìn rất đáng sợ nhưng… có ai biết,tim của một người còn lạnh giá hơn,nó đang khóc,đang rỉ máu, từng vết thương cũ cũng đã hở miệng.
Tại sao, tại sao vậy?
Nếu đã cho tôi cơ hội để sửa chữa sai lầm vậy tại sao cuối cùng lại cướp đi tất cả của tôi?
Công bằng không,đạo lí đâu?Tôi hận các người,tôi hận cả thế giới này. Phan Ngọc Phương Trâm- Tôi – Hận – Em
Aaaaaaaaa………………
°End ep.1
{ Xin lỗi mn, vì năm nay mìk phải thi tốt nghiệp rồi nên chắc không viết được,mìk cũng cần thời gian suy nghĩ thêm nữa nên tạm ngưng trong 1 năm nha
Cảm ơn mn đã ủng hộ!!}
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!