Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao - Chương 26_ Trở về (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao


Chương 26_ Trở về (1)


MƯỜI NĂM SAU,

Trường Thiên Hà_

– 30 phút nữa tôi…
-[ Vợ à!]
Cô sững lại,nhìn lại tên người gọi đề 2 chữ to đùng ” Chồng ngốc “,bình tĩnh để lại lên tai
– Uhm
– [Em là chỉ ” uhm ” thôi sao?]
– Có việc gì không? Không phải anh bảo là đang thực hiện kế hoạch xây dựng khu resort cao cấp bên Anh sao,sao lại gọi cho em giờ này?
– [Anh… là nhớ em]_ giọng nói từ tính từ phía đầu dây bên kia làm có có chút động tâm_ [Cũng vì cuộc gọi bất cứ này anh mới biết vợ mình nhân lúc chồng không có nhà là tham việc không quan tâm bản thân như thế nào _anh có phần nâng cao âm lượng lời nói,nghe như là lời trách móc nhưng lại ẩn chứa sự lo lắng ,thương sót cho đối phương.
– Em ổn,dù sao đây cũng là công việc mà em yêu thích,nếu bỏ em mới thật sự là sống không nổi _anh không nói gì,duy trì sự im lặng tuyệt đối khiến cô có chút lo lắng,biết anh là phiền muộn về điều gì,cô vội nói tiếp _ Yên tâm, em tự chăm sóc mình được mà,anh là phải cố gắng chăm sóc mình.
-[ Anh biết rồi ]_ giọng anh có phần âm trầm hài lòng _ [ À,hôm qua bên trường có gửi mail cho anh bảo có vấn đề với hồ sơ của chúng ta ]
– Uhm,em nhận mail rồi.Dường như không chỉ là của chúng ta còn có cả anh hai
Em là đến nơi rồi.
– [Vậy em xem thử đi,có gì báo lại cho anh ]
– Được,bye
-[ Bye…]

Vậy mà 10 năm đã theo dòng thời gian trôi miên man qua bao nhiêu cuộc đời con người,quá nhiều chuyện xảy ra,vô số thứ thay đổi với hàng loạt kết quả bất ngờ

Nay đã vào hè,thật nhanh cô giờ đã không còn là cô học sinh lớp 10 ngơ ngác,trong sáng không hiểu chuyện như xưa.Cô bây giờ là vợ của người ta ( lấy ai mọi người chắc đã biết) anh và cô kết hôn cũng gần 4 năm,cả hai cùng sống trong hạnh phúc riêng chỉ có đối phương. Sau tốt nghiệp Bảo Thành rất chăm chỉ làm việc,do thời đại giờ đã khác xưa ba mẹ chồng của cô cũng là người theo thời đại nên khi 2 người chuyển ra ở riêng thì 2 ông bà cũng rất vui lòng chấp nhận.
Tuy có thuê giúp việc nhưng đúng cuối tuần là anh lại trổ tài ” tề gia nội trợ” phục vụ cô,đến khi kết hôn thói quen này cũng không cần sửa đổi.( do đó mà vợ không bao giờ nấu được bữa cơm bình thường =>đúng là vợ hư tại chồng mà )

Nhưng cuộc sống của cả hai đâu đơn thuần chỉ thế,từ khi ở chung một mái nhà mới biết đời không chỉ là vậy,bao nhiêu thứ chuyện mới dần phát sinh, mâu thuẫn nhất chính là chuyện đi làm của cô

Đằng nào cũng mang danh vợ của chủ tịch tập đoàn lớn vì đó mà anh chính là muốn cô trở thành một bà chủ tịch thật sự,chỉ cần ở nhà,cuối tháng đợi anh đem tiền về cho cô tính toán chi tiêu là được nhưng một,hai cô lại chính là không chấp nhận,cô bảo cô là về nhà anh làm dâu,làm vợ một khi đã nhập hộ khẩu vào nhà anh,cô chính là người nhà của anh, kinh tế gia đình cô cũng muốn góp sức chứ cô không muốn mang danh là con sâu đục khoét kho tiền nhà chồng. Dù biết kinh tế gia đình chồng mình chính là không thiếu,nhưng cô vẫn là muốn đi làm,cô thích công việc này lắm,nó lại hợp chuyên ngành Tài chính-Kinh doanh mà cô học ( ý là muốn kiếm đất dụng võ đó mà )

Biết ngăn không nổi, anh chuyển qua khuyên cô sang giúp chuyện công ty nhưng cô lại từ chối.
Dù biết anh là muốn để cô ở bên mình nhưng cũng phải xem lại, trong tình hình hiện nay,kiếm việc làm đã trở thành nỗi lo của biết bao người, cô là sao đành lòng triệt đường sống người ta chứ ,mặt khác cô là không thích dựa vào quan hệ mà đi lên
( nghe xong người ta là nghẹn ngào,giận dỗi cả tuần không đếm xỉa luôn)

Khó khăn lắm cô mới tìm được 1 công việc phù hợp với bản thân,tuy tiền lương không bằng tiền chồng mình 1 ngày kiếm được nhưng cô vẫn vui vì có thể tự lực mà kiếm tiền

Còn về phần anh,gần đây công việc của công ty hơi nhiều,đối tác lại yêu cầu khá cao,anh dù là mang địa vị cao nhất nhưng cũng phải đích thân sang bàn các công việc quan trọng . Một tháng ít nhất anh cũng phải đi 1-2 lần,thời gian anh ở nhà cũng không nhiều như trước
Gần 1 tháng nữa là kỉ niệm 4 năm ngày cưới của hai người nhưng với tình hình này thì năm nay chắc không thể tổ chức được rồi.

Không kể thì ít ai biết,từ khi chuyện không may đó diễn ra,chỉ trong vòng 1 năm Dương Minh_ anh thay đổi rất nhiều: nhẫn tâm,lạnh lùng, vô tâm với mọi thứ,trở nên vừa đáng sợ vừa nguy hiểm. Sau khi giải quyết xong chuyện công ty anh cũng rời khỏi nước mà xuất ngoại. Ngoài ngày cử hành hôn lễ ra thì 4 năm rồi hai anh em chưa gặp lại nhau,công việc cũng quá nhiều nên kể từ khi lấy chồng cũng chỉ thăm bố mẹ được vài lần,lấy đâu ra thời gian mà lo cho ông anh gần 30 kia.

Nhưng chỉ đến tầm tháng trước thì đột ngột anh gọi cho cô hỏi thăm tình hình rồi báo tháng sau về,bây giờ thì cũng chỉ còn 7-8 ngày nữa chứ đâu!

Vẫn loay hoay trong dòng suy nghỉ thì đối diện có thứ gì đó va vào cô,khi tưởng chừng mình sắp đi đo mặt đường thì một lực kéo cô lại,cô ngã xà vào lòng ai kia
– Tôi xin lỗi_ từ tính ân trầm _Cô không sao chứ?
Như nhận thấy nét bất tiện trên mặt người đàn ông đối diện cô vội rời ra,đứng nghiêm chỉnh,dáng vẻ bình thường cô lấy phép lịch sự cười nhẹ lộ ra chiếc răng khểnh xinh đẹp_ Tôi không sao,cảm ơn.
Người đàn ông đó khẽ gật gật đầu rồi quay sang túi tài liệu trên đất,nhặt nó lên anh phủi nhẹ lớp đất bên ngoài_ Tôi xin phép

Người đàn ông đó đi xa hơn ánh mắt cô vẫn có chút chú tâm đến lưng người đàn ông đó,đúng hơn là thứ ông ta đang cầm,chính là túi tài liệu đó,không biết là cô có nhìn nhầm không nhưng rõ ràng cô thấy sự quen thuộc của cái tên: Phan Ngọc Phương Trâm trên mặt ngoài túi,cô từng thấy nó ở đâu đó,rất quen nhưng không thể nhớ nổi
Bỏ dòng suy nghĩ rắc rối ra phía sau,bây giờ cô còn phải vào trong giải quyết công việc hiện tại nữa chứ.

Trên chiếc ACURA màu xanh lam cô vẫn không thôi suy nghĩ về chuyện lúc khi còn trong phòng tài vụ,trong lúc chờ hồ sơ của anh trai mình,cô bất chợt nhớ đến hồ sơ của cô_ Phương Trâm sau vụ tai nạn đó dường như hồ sơ của cô vẫn chưa rút ra ,quay sang hỏi thì bất ngờ sao khi biết có người đã có rút hồ sơ đó từ lâu,hỏi ai thì họ bảo không biết

Trước giờ theo như những gì được biết qua hồ sơ nhập học thì cô lúc trước chỉ có 1 người thân ở cùng khi đó,là cô chị họ tên Thanh Viên,nhưng sau 1 năm thì cô ấy đã sang Pháp cùng chồng sắp cưới cả 2 còn định cư bên đó. Vậy rốt cuộc ai đã lấy hồ sơ của cô???

================================
8:55 am – Sân bay thành phố T

– Alo,em đến rồi,anh ra chưa?… dạ,được rồi…dạ,bye anh _ cô cất điện thoại vào túi,lúc này cô mới phát hiện_ Ấy, hồ sơ? Hồ sơ của mình,đâu rồi?_ hồ sơ mà cô đang kiếm chính là bản số liệu tài chính của công ty trong 2 năm gần đây,tuy cô không làm việc trong công ty thật nhưng chuyện công ty,cô vẫn âm thầm tham gia,bất ngờ sao ngay hôm gọi điện về anh lại bảo cô chuẩn bị tập số liệu thống kê tình hình kinh tế của các công ty con đưa về trụ sở chính. Cứ mãi loay hoay trong đống giấy tờ cô dường như không để ý đến người đang tiến về phía mình
– À,xin lỗi
Ngước mặt lên cô nhìn người phía trước_ Có chuyện gì sao?
– Tôi chỉ muốn hỏi,đây có phải là đồ của cô không
Nhìn tập hồ sơ trên tay đối phương cô mừng rỡ nở nụ cười,xóa đi khuôn mặt lo lắng lúc trước, cô lật đầu lia lịa
– Tôi nhìn thấy nó ở trong xe taxi
– À,cảm ơn anh rất nhiều,nhưng chúng ta quen nhau sao? Trông anh rất quen
– Vậy sao? Chắc cô nhìn lầm rồi_ ông ta cười nhẹ,quay sang nhìn đồng hồ xong quay sang nói _ xin lỗi tôi có việc đi trước

Chưa đợi cô đáp lời,ông ta đã nhanh chóng tránh cô sang một bên,đi nhanh về phía trước như có việc gấp gáp

Cô rõ ràng thấy mặt ông ta rất quen mà, chắc chắn là đã gặp qua nhưng thật chưa nhớ ra

Từ nước N trở về anh có chút hơi mệt mỏi do chuyến bay dài,như vậy chớp mắt anh đã rời khỏi nơi này cũng hơn 4 năm,có lẽ đi khá lâu,giờ quay trở lại nhìn khung cảnh có chút thay đổi nhưng làm sao anh quên được,chính nơi này 10 năm trước định mệnh sắp đặt anh lại gặp người đó để rồi đến quá nhanh cũng đi quá nhanh

Thôi quá khứ cũng chỉ là quá khứ có nhớ cũng bằng không, giờ anh đã thay đổi,bước vào thương trường ai không biết đến một Dương Minh_ tổng tài Dương đầy kiêu ngạo,lạnh lùng mang nét đẹp ác vương đầy cuốn hút,làm tan nát bao nội tâm mỹ nữ
Trong thế giới ngầm đầy những mưu mô,rắc tâm,dùng mạng để nói chuyện,không ai không biết đến một vị thủ lĩnh khát máu,vô tình, đáng sợ, không bao giờ xuất hiện của băng nhóm đứng đầu thế giới ngầm,không ai dám đắc tội

Lần này anh về thứ nhất là giải quyết chuyện công ty hiện tại,thứ hai là về thăm cô em gái đáng yêu,lâu ngày không gặp của mình, ngoài ra còn một vấn đề nữa,gần đây trong thế giới ngầm đang xảy ra không ít biến cố,cách đây vài tháng anh là nhận được 1 bức thư thách đấu của một kẻ không quen biết,nội dung chủ yếu là hắn đang nhòm ngó cái vị trí “lãnh chúa” thế giới ngầm kia.
Tuy chuyện này anh quả thật không cần nhúng tay vào nhưng anh là thấy rất thú vị,rất tò mò thử rốt cuộc kẻ nào lại kiêu ngạo ,chán sống đến vậy, cả gan gửi thư thách thức với anh.
Do đó anh với xuất hiện ở đây

– Anh hai,em ở đây
– Nhóc con, anh nhớ em quá _ anh lao vào ôm cô em gái nhỏ hơn 1 cái đầu của mình
– Thôi, em lớn rồi đừng có kêu là nhóc con.
– Sao? Em sợ thằng em rể của anh ghen sao? Nhắc mới nhớ Bảo Thành đâu? Sao chỉ có mình em ra đón anh vậy?
– Anh Thành đi công tác rồi,khoảng 1 tháng sau mới về_ nói đến đây giọng cô mang đôi phần buồn buồn,anh cũng đã nghe ra được tâm sự của ‘cô bé” bé nhỏ của mình,cố gắng đẩy sang chuyện khác
– Thôi nào? Anh mệt rồi,buồn như vậy là muốn anh đi sao?
– Ai nói chứ? Anh về em vui biết bao nhiêu có biết không?
Thôi nào,chúng ta về thôi. Cơm của cũng xong rồi về nhà ăn cơm _ anh nhìn cô bất ngờ
– Yên tâm người làm nấu không phải em,vừa lòng chưa?

Hai anh em cứ như vậy đùa giỡn suốt cả buổi ra ngoài bãi xe mà không để ý đến ở một cửa khác có ánh nhìn của một người

-[………]
– Họ về rồi ạ
-[………]
– Dạ,dạ,em biết rồi,dạ
-[………]

Cửa số 3
Người đàn ông khoác trên mình bộ vest đen sau khi nói chuyện đã cất điện thoại vào túi rồi quay lại chỗ ngồi,đối diện là một người phụ nữ khoảng 27-28 tuổi mặc bộ váy đuôi cá màu cam nâu bóng nhẵn ôm gọn cơ thể xinh đẹp đang uống nước, ông ta nhẹ nhàng hỏi chuyện
– Cô chủ,cô là muốn về khách sạn ngay không, tôi đã đặt phòng rồi
– Không cần đâu. Anh Phong à,dù sao đây cũng không phải nước P,anh không cần phải dùng kính ngữ với tôi đâu.
– Cô chủ,tôi là do ông chủ sai theo bảo vệ cô,như vậy không tốt
– Tôi bây giờ nói anh phải nghe,còn về ông chủ tôi có cách xử lý
– Nhưng…
– Cứ vậy đi,dù sao anh cũng hơn tuổi tôi, vậy tôi sẽ gọi anh là Phong,còn anh cứ gọi tên tôi là được, gọi thử xem
– Cô ch… cô Kaddy
– Kaddy là tên ở bên đó,ở đây tôi tên Trâm
– Cô Trâm,cô có muốn đi đâu không?
– Được rồi,chúng ta đến bệnh viện trước.Tôi là xem thử tình hình ở đó

Bên ngoài, 1 chiếc mu trần đã đợi sẵn ở ngoài trờ cả hai lên xe rồi cấp tốc chạy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN