Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao - Chương 27_ Tai nạn (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao


Chương 27_ Tai nạn (2)


Phòng Dương Minh

Cốc… cốc…

– Vào đi
– Anh hai,uống trà đi_ trên tay là ly hồng trà mát lạnh cô mở cửa, tươi cười nhìn anh.
– Cảm ơn em_ cầm ly nước từ tay cô,anh từ từ đưa lên miệng uống 1 ngụm,mĩm cười nhìn cô đang ngồi đối diện
Cô quay sang chỗ đống hồ sơ chồng trấc trên bàn,e ngại nhìn anh có chút lo lắng. Quả thật chuyện phát triển của công ty chính là đặc biệt phát triển hơn người,chưa vào tập đoàn Dương Hạ thì đảm bảo chưa biết, song song với tiền lương đặc biệt cao hơn các công ty khác thì yêu cầu trình độ,năng lực cùng nhân phẩm
của từng nhân viên cũng phải có đủ,trong công việc là nỗ lực,nghiêm túc chỉ cần sơ sót một chút thì nguy cơ bị sa thải là luôn trực chờ nhưng một khi đã bị đuổi thì cơ hội để vào công ty khác là không thể, không phải là họ không nhận mà là không muốn đắc tội với cái tập đoàn này,suy cho cùng vẫn là một câu thương trường cũng là chiến trường,bước vào rồi là rất khó để trở ra.

Quay lại phía 2 anh em nhà họ Dương

– Anh, chuyện bên đó ổn chứ?
– Vẫn tốt, chỉ là thiếu hồ sơ của mấy năm trước nên bản thống kê vẫn là chưa hoàn thành
-… anh à, có chuyện gì sao?_ cô chần chừ một lúc rồi mới hỏi, nếu đơn giản chỉ là 1 cái tập hồ sơ thì chỉ cần kêu người sang lấy là được đâu nhất thiết phải để anh sử lý, chắc chắn còn có vấn đề khác đằng sau
Sau câu hỏi của cô anh có chút bất ngờ nhưng không để cho đối phương nhận ra,suy nghĩ một lúc anh chỉ ” uhm” một tiếng
– Công ty hay……
– Là chuyện trong bang thôi không phải lo._ anh từ từ uống một ngụm trà rồi quay sang trấn an cô,sau nở một nụ cười vui vẻ _ Em pha trà càng ngày càng ngon
-……_ biết ông anh này là cố ý đổi chủ đề cuộc nói chuyện, không muốn nói tiếp nữa,đành theo ý, cô đứng dậy_ Trễ rồi em về
– Để anh gọi người đưa em về
– Không cần, em đi taxi được rồi.

Cô đi rồi căn phòng chỉ còn lại người đàn ông gần 30 kia,nụ cười trên môi cũng nhanh chóng thu lại chỉ còn nét u buồn, vắng lặng. Suốt cả 10 năm nay anh đã không còn nhận ra được con người thật của mình nữa dường như việc tự bảo vệ bản thân đã vô tình rèn đúc anh trở thành một kẻ lạnh lùng,tàn nhẫn, độc tài,một con người luôn nghiêm túc trong công việc và cuộc sống xung quanh,nụ cười vốn ít ỏi của ngày trước giờ cũng đã bị vùi lấp trong ký ức của ngày mưa năm ấy

Nhưng gần đây anh nhận ra một điều,khoảng thời gian qua anh là đã qua lãng phí công sức, tinh thần của mình vì những chuyện không đáng, tại sao anh lại phải trốn tránh chứ? Anh là vì điều gì lại có thể tự thay đổi bản thân thành,biên mình thành một kẻ đáng ghét như vậy?
Anh không một mình,anh có gia đình,có người thân,những người xung quanh luôn sẵn sàng ở cạnh anh,anh làm sao phải tự cách ly bản thân chứ?

Anh lần này về ngoài công việc ở công ty,còn có một nguyên nhân khác,đó là lời thách đấu của một kẻ bí ẩn đang âm mưu ám hại băng nhóm của anh trong thế giới ngầm,anh là bị ” dính” đòn bởi những lời thách thức đầy mạnh miệng trong thư,cho người khác cảm giác rất muốn gặp mặt hắn ngay tức thì nhưng còn một nguyên nhân đặc biệt của riêng anh: một bức ảnh

Cách đây 2 năm,hắn là không biết điều tra từ đâu lại biết địa chỉ email của anh,rồi gửi ngay trong hòm thư một cái mail,bên trong là 1 lá thư thách đấu ,kèm theo là một vài tấm ảnh ở phía dưới,bức thư hẳn gửi anh không để ý nhưng mọi sự tập trung của anh lại nhắm thẳng vào máy tắm hình đó,trong ảnh là dáng người của 1 cô gái trên mình mặc 1 bộ đồ khá cũ,vì tay áo rất ngắn nên không thể giấu đi những vết bầm tím của vết thương do bị đánh trên người của cô,khuôn mặt vốn xinh đẹp cũng không tránh vài vết thương tuy không nhiều nhưng cũng thật khiến người ta thương tiếc,cơ thể cũng có phần gầy ôm,da vẻ cũng có chút xanh xao
Tuy hình ảnh có phần mờ nhạt,chắc do vị trí người chụp ở khá xa nhưng điều đó nào quan trọng,đối với một kẻ vì yêu cầu công việc mà từ lâu đã luyện một trí nhớ lâu dài cùng đôi mắt tinh tường hơn người thì nhìn vào bước ảnh anh cũng là suy ra được nhan sắc của đối phương là được 7-8 phần nhưng lần này lại khác,anh là không nhìn,đúng hơn là anh quá quen thuộc với con người này cho dù không nhìn mặt nhưng với dáng dấp quen thuộc đó anh vẫn là nhận ra được_ người ấy là cô là người mà suốt bao năm qua không ngừng khiến anh phát điên mà kiếm tìm cho bằng được,là người anh suốt đời ghi nhớ hay đúng hơn là ám ảnh ,cứ tưởng bản thân là sẽ hận đối phương,sẽ có thể nở nụ cười hài lòng khi trông thấy sự đáng thương của đối phương nhưng đến lúc này anh mới nhận ra được một điều,chính là yêu quá nhiều,chờ mong quá nhiều thì khi bị thương tổn lại không tiết bất cứ gì mà hận đối phương đến thấu xương nhưng bản chất của một con người chính là tham lam,ít kỹ đầy những cạm bẫy của cuộc sống đã tôi luyện trong lòng mỗi người một mặt độc ác chẳng khác nào là đứa con cưng của ác ma,anh cũng không là ngoại lệ : tham,sân,si chính là 3 thứ ác nghiệt nhất trên đời, vì tham lam,ít kỹ đã tạo thành sự đố kị,ganh ghét trong lòng,càng ngày những uất hận, những tâm tư giằng vặt ấy lại biến thành bước đầu cho những si mê cuồng dại,rồi dần dần đẩy bản thân lún sâu vào vực thẳm tội lỗi khó thoát

Nhưng có ai có thể thoát được không? Sự mê hoặc của quyền uy,của vị trí đỉnh cao chẳng khác gì một liều thuốc an thần gây nghiện.

Anh vẫn nhìn những bức ảnh,trông cũng phải chụp từ 3-4 năm trước,nhìn kĩ hơn khung cảnh phía sau, trên cái nước M này,nơi mà có được cả cánh đồng hoa hướng dương lớn như vậy là không nhiều,vì loài hoa này vốn không thể sống trong điều kiện thời tiết quá lạnh lại rất ít ánh sáng nên các chủ của những cánh đồng hướng dương thường này thường trồng chúng ở các đồi cao khuất gió.

Từ đó anh sai người đi điều tra,đến khi tưởng rằng đã tìm được thì lại biết cách vài năm trước đã có người đưa cô đi. Anh vui lắm,tuy rằng không gặp được người nhưng ít nhất cũng biết người kia vẫn là bình an,anh không vội cứ từ từ,anh tin tưởng mình và cô chính là duyên phận sẽ có lúc cô chủ động xuất hiện trước mắt cô.
Yên tâm về phía một người,anh bây giờ là phải giải quyết tên khốn kiếp đó,ngay sau 2 tháng tin thủ lĩnh bang hội lớn nhất thế giới ngầm bị thách thức lan truyền khắp cả khu vực, làm ai ai cũng ngỡ ngàng

Anh thì tiếp tục bị ” quấy rối” bởi cái tên bí ẩn kia với tên gọi ” Ma Vương”, lần cuối cùng hắn gửi email cho anh,cũng là lần gửi gần nhất chính là 2 tháng trước,nội dung email đơn giản 2 từ ” Trở về “
Anh là điên tiết lên được,hắn là ý gì? Chơi anh? Giỡn mặt sao,hắn là cái thá gì mà muốn sao thì anh phải làm đó?
2′ sau tiếp tục 1 tin nhắn ảnh:cũng như lần trước là hình một cô gái nhưng lần này không phải cô mà là,là Bảo Hân !?!

Anh đập bàn như trút hết bao nhiêu tức giận vào đó

Khốn kiếp,tên hắc ám đó ngày càng quá đáng,hết về cô giờ lại điều tra đời sống của em gái anh, trong đống hình, ngoài những tấm chụp riêng Bảo Hân thì còn có một số ảnh thân mật của 2 vợ chồng họ
Thật tức chết mà,sau cùng anh vì không muốn đem lại rắc rối cho người thân của mình đành cố gắng sắp xếp công việc lại để trở về

Trước khi về đây anh có bí mật sai người âm thầm điều tra,dò xét kĩ lưỡng lí lịch từng người,trực giác cho anh biết nội bộ có vấn đề.

– Sao?
– Cậu chủ, đúng như suy đoán quả thật có nội gián, gồm 7 tên, giải quyết sao ạ?
– Chúng có khai gì không?
– Dạ,không. Dù dùng hình chúng vẫn không khai ạ
– Giải quyết đi

Anh ngã người ra ghế, 2 tay đan vào nhau,cố suy nghĩ và xâu chuỗi kĩ lưỡng mọi chuyện đang diễn ra

Bất ngờ tiếng mail từ máy tính, mở ra bên trong không phải lời nhắn nhủ, cũng không phải thông điệp,chỉ đúng 1 dòng duy nhất
” 23/7.K 1056.”
Ý gì? Mật mã sao? Hay lại là câu đố? Dường như tất cả không đúng nhưng nhìn lại rất giống … địa chỉ nhà? Chắc chắn là 1 địa chỉ.

– Điều tra xem 23/7.K là ở đâu
5′ sau
– Cậu chủ, là 1 khách sạn thuộc thành phố K, bên cạnh tỉnh ta
– Được rồi

“Hắn muốn mình tới đó hay là âm mưu khác? Không quan tâm,chắc chắn là phải giải quyết chuyện này cho ra lẽ. Nhỏ ngốc, tôi sẽ giành lại em về bên tôi,sai sót của tôi là đã không buột em lại bên mình,giờ thì đừng hòng chạy trốn. Quãng đời còn lại của em hay lo mà ở bên cạnh tôi rồi giải thích cho rõ mọi chuyện đi”

——————————–

Sau 3 tiếng chạy không ngừng,thì đúng 6 giờ chiều, anh đã đến nơi,đậu xe vào ga-ra, anh bước xuống xe, đi vào bên trong khách sạn.
Một khách sạn khá cũ,màu sơn ngoài cũng đã phai dần đi,theo thời gian cả tòa nhà lớn trước mắt đã không còn vẻ sang trọng,đầy sức sống của hơn 7 năm,sự huyên náo,đông đúc của dòng người giờ chỉ đổi lại vẻ hoang vu,u ám,sởn gáy, thật không tin nổi đây lại là 1 trong 20 căn khách sạn,nhà nghỉ nổi tiếng nhất của tỉnh A một thời.

Bước đến chỗ quầy tiếp tân,nhân viên ở đó liền gửi chìa khóa cho anh rồi chỉ rõ hướng đi để anh lên phòng.

Phía cuối dãy hành lang, tấm biển ghi rõ số phòng 1056 hiện rõ trước mắt anh, khẽ gõ cửa,đợi không thấy ai ra mở cửa,anh đẩy cửa bước vào,căn phòng tối đen không ánh đèn,theo bản năng hơn bao nhiêu năm lăn lộn giang hồ cũng đủ rèn cho anh một trực giác nhạy bén cùng giác quan nhạy cảm vô cùng, cảm thấy được nguy hiểm phía sau,anh không vội bật đèn,từ từ dụ bọn chúng, sau để chúng tự chém giết nhau.

Sau những âm thanh hỗn độn tiếng vũ khí va chạm,âm thanh la hét chói tai,mùi máu khiến anh càng mất kiên nhẫn,ánh sáng hiện rõ toàn bộ khung cảnh kinh khủng trong căn, máu nhuộm đầy một mảng đỏ rực khắp cả căn phòng,mùi máu tươi nồng xông lên tận não, trong đầu anh lúc này chỉ muốn rời khỏi đây. Nhìn một lượt khắp căn phòng anh như tìm thứ gì đó,bước về phía góc tường một chiếc máy tính đã hoạt động sẵn đang chờ nhập mật khẩu để vào hòm thư.
Với các loại mật khẩu này 5′ là đã giải quyết xong. Anh nhìn tinh nhắn bên trong chỉ có mỗi một hình mặt cười,không tin nhắn hay bất cứ một thông điệp nào.

– Khốn kiếp

Tên khốn đó dám xem ta như trò đùa,được vậy cứ xem thử ngươi là đấu với ta thế nào

2′ sau máy báo” tin nhắn đã gửi đi”
Tối nay có kẻ sẽ không ngủ yên đâu.

Bước ra ngoài,quay lại vào xe anh lúc này chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi,tên điên đó làm anh đau đầu quá đi mất.
Xe vừa chạy được 1 đoạn ” bùm ” tiếng nổ lớn làm kinh động cả một vùng gần đó.

” Một chiếc BMW sang trọng bất ngờ phát nổ ngay trước sân khách sạn với địa chỉ 23/7.K thuộc phía tây thành phố K,theo như tin tức thì chủ xe bị thương nặng đang hồi sức ở bệnh viện,thông tin chi tiết xin theo dõi vào bản tin tối,chân thành cảm ơn. “

Píp… tiếng tắt ti vi
– Gần đây xe cộ có chút không an toàn thì phải? Haizz, đi ra ngoài nguy hiểm quá đi…
– Cô yên tâm tôi đã bảo trì xe rồi.
– Vậy cũng tốt.A~, buồn ngủ quá.Tôi lên phòng nghỉ ngơi một chút,nếu có ai gọi cứ báo tôi là được._ cô dựa vào thành cầu thang nói với người phía dưới đang dọn dẹp

Reng..reng…
– Alo, ông chủ chúng tôi đã chuyển đi rồi.Ông yên tâm tôi đã bịt miệng nhân viên tiếp tâ ở đó,họ không nói ra đâu ạ!
Vâng,cô ấy không biết gì đâu ạ. Tôi sẽ theo bảo vệ cô ấy,ông yên tâm.Tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi việc rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN