Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao
Chương 33
– Sắp tới anh sẽ tìm hiểu Mai Trâm, nếu được anh sẽ cùng cổ tính chuyện lâu dài._ anh nghiêm túc nói với em gái mình bên cạnh, mắt vẫn không rời khỏi bàn báo cáo doanh thu công ty trong tháng rồi, quá nhiều chuyện diễn ra bất ngờ khiến anh gần đây khá lơ là chuyện công ty, tuy đám người kia an phận không gây ra tổn hại gì nhưng đừng nhìn cái đám lão quỷ kia bộ dạng an phận là vậy ,một khi đã không còn ai đe dọa chúng chỉ sợ một cái ghế chủ tịch tập đoàn này của anh còn không đủ lấp đầy dạ dày không đáy của chúng
– Vậy sao? Là cô gái lần trước?_ cô nhàn hạ uống ly hồng trà trong tay, tay đặt tài liệu sang một bên nhìn anh
– Là cô ấy.
– Cũng được lắm nhưng có vẻ quan hệ của anh với cổ có hơi nhanh đó. Mà anh cũng đừng có hiểu lầm ý em, anh quen người yêu em không phản đối ngược lại còn rất vui. Anh tính khi nào đưa cổ gặp ba mẹ đây?
– Bố mẹ vẫn còn đang đi du lịch, đến khi nào họ về anh sẽ để họ gặp một chút.
– Vậy cũng được.
– Này, gần đây Bảo Thành có gọi điện thoại cho em không?
– … Anh ấy gần đây hơi bận. Thôi trễ rồi ,mai em qua ” bảo lãnh ” anh.
Cô rời đi, căn phòng vắng lạnh không còn tiếng bước chân nữa chỉ còn tiếng hít thở đều đều của người đàn ông trên giường.
—
– Ding…ding…dong…-
Tiếng chuông ” ding~dong ” thanh thanh vang lên, dáng người nhỏ nhắn xuất hiện sau cánh cửa kính rực rỡ vô số phụ kiện trang trí bên trên của một quán cà phê trên còn đường nào đó, người đến là một cô gái dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắ, không phải vì bộ tây trang dày dặn, cứng nhắc trên người cô đang mặt thật sự khó tin cô đã qua tuổi 20 rồi.
Đưa mắt kiếm tìm ai đó, bỗng cô dừng lại tại hướng một chiếc bàn gần cửa sổ hướng ra ban công ngoài, nơi có một người đàn ông, tóc chải gọn, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh nhạt không để tâm người xung quanh chỉ chú ý nơi phía ngoài cửa sổ, nếu thật chú ý thì có thể thấy người kia không hề để tâm những gì phía bên ngoài kia mà thực chất là đang đợi ai đó đến hoang mang.
– Anh nhìn gì hả ?
– Chào… _ người kia đưa mắt nhìn cô, ánh mắt chẳng chút lay động gì _ Em đến đây uống cà phê?
– Phải, tôi có hẹn với bạn nhưng dường như tôi trễ giờ rồi _ Bảo Hân rươi cười nhìn người kia _ Tôi có thể ngồi ở đây chứ ?
– Được… Em..Hân muốn uống gì không?
– Tôi thích matcha sữa, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh có hẹn với ai sao ?
– Ừ…vẫn chưa đến._ người kia khổ sở nhìn cô cười nhưng chỉ thoáng qua.
– Ừm, cảm ơn anh lần trước chịu dạy tôi luyện ném dao nha, tôi tập tốt lắm.
– Là em có kỉ năng ,tôi chỉ bồi dưỡng thêm chút nữa để kỉ năng vững hơn. Em rất giỏi .
– Thật sao? Vậy sao này nếu có gì không hiểu tôi có thể tìm anh không?
– Được chứ nhưng thời gian của tôi không nhiều lắm, em không phiền chứ ?
– Anh không chê tôi phiền phức quấy rầy là được rồi.
Hai người nói chuyện một chút thì cô phải rời đi, trước lúc đi người kia phát hiện trên tóc cô có chút rối muốn đưa tay đến chỉnh lại thấy một cánh tay khác đưa tới ,hướng tóc cô chỉnh rối
Bảo Hân ngây người một lúc lúc lấy lại tỉnh táo mới chú ý đến chủ nhân của cánh tay kia, âu phục xanh đen phối hợp tinh tế với vài món phụ kiện nhỏ nhưng vâng lên dáng vẻ lịch lãm , nam tính mê người
Cô nhìn người đàn ông trước mắt lại cười đến hoa nở còn không tươi bằng, tay nắm lấy tay anh.
– Anh, anh về từ khi nào?
– Vừa về thôi, không thấy em ở nhà nên lo thôi. À, bằng hữu của em sao ?
– Ưm, giới thiệu với anh đây là Vỹ Phong, giáo viên mới của em, còn đây là ông xã tôi, anh ấy tên Bảo Thành._ cô hăng hái giới thiệu cả hai cho nhau
– Chào anh, tôi là chồng Bảo Hân,thời gian qua làm phiền anh chiếu cố em ấy rồi. _ Bảo Thành thiện chí đưa tay ra trước Vỹ Phong, nụ cười rạng rỡ kia thật sự khiến người ta không khỏi lạnh xương, hàn khí chết chóc ẩn chứa trong nụ cười của người đàn ông là đây a.
Vỹ Phong tuy không muốn để tâm lắm nhưng vẫn đưa tay ra bắt lấy tay người đàn ông kia, lạnh nhạt một câu – Không có gì.
Sau đó hoàn toàn bị bỏ lơ trước cảnh mặn nồng của đôi phu phụ
– Bà xã chúng ta đi ăn chứ, anh có chút đói rồi.
– Em biết một nhà hàng kiểu Pháp nổi tiếng nấu rất ngon.
– Được ,chúng ta đi. Anh còn muốn uống trà sữa ở quán kia nữa, lâu rồi chúng ta không cùng nhau đi đến đó, anh thật sự rất nhớ mùi vị ở đó
– Em cũng rất lâu chưa được uống đồ uống ở đó nữa. Vậy sau khi ăn xong ta cùng đi.
Lúc cô cùng chồng mình tay trong tay cùng nhau tận hưởng thế giới màu hồng ngọt ngào sau bao nhiêu thời gian xa cách , lúc này cô vợ bảo bối của ai kia mới chú ý đến vị ” khán thính giả ” bất đắc dĩ chẳng chút gì gọi là vui vẻ hay đúng hơn là một chút cảm xúc cũng chẳng có, cô mới biết ngngại ngùng cười tươi nhìn Vỹ Phong.
Bảo Thành lúc này đưa tay kéo lấy tay cô,lại nhìn đến Vỹ Phong đang chằm chằm nhìn mình, đưa ra lời đề nghị :
– Chúng tôi xin phép trước, lần sau rất hân hạnh được gặp lại anh, lần nữa cảm ơn anh vì thời gian qua.
Rồi Bảo Thành đưa tay kéo cô đi trước vẻ mặt đã chuyển màu của vợ nhỏ nhà mình nhìn người đàn đàn ông kia.
Vỹ Phong lúc này chỉ có thể nhìn bóng người đã khuất dạng từ lâu mà xiết chặt nấm tay kêu răng rắc của khớp xương. Sau đó y cũng rời khỏi quán , xen lẫn vào dòng người tấp nập ngoài kia.
—
Anh tay nắm chặt tay vợ mình , hai người cùng nhau tản bộ ngoài công viên nước lớn nhất thành phố, công viên này theo kiến trúc xây dựng trên nền một hồ nước lớn, đường đi là một chiếc cầu đá nối liền tiến vào mê cung ngay giữa trung tâm, nét đặc biệt của nơi này chính là ngay tại trung tâm mê cung là một hội trường ánh sáng nước, đúng 12 giờ đêm nơi này sẽ có trình diễn nhạc hội ánh sáng cùng màn ánh sáng nước nhiều màu vô cùng đặc sắc.
Nhưng bây giờ vẫn còn khá sớm buổi biểu diễn mới diễn ra.
Bảo Thành tay trong tay với cô vợ nhỏ của mình, hai người cùng nhau tản bộ trên một cây cầu nhỏ, xung quanh là cả một khung cảnh rất chi là lãng mạn ( trái tim hồng )
Giữa lòng hồ nước xanh ngắt vô số các loài sinh vật to nhỏ với vô hình dạng trạng không màng đến những sinh vật cách chúng chỉ một lớp kính dày đối diện kia đang ra sức chiêm ngưỡng, đánh giá chúng mà cứ thế thoải mái làm những điều chúng tự nhiên nhất, không bị chi phối cũng chẳng cần vì bất kì ai mà chúng phải như thế này thế kia, chúng chỉ vì chúng, chỉ theo tiếng gọi bản năng của giống loài chúng mang.
Đi hết một vòng thủy cung bên dưới, anh kéo cô đến một gò đất cao phía sau công viên
– Chúng ta đi đâu vậy?
– Đợi chút, đến rồi, em thử xem đi.
Anh đưa tay chỉ đến một góc cây cao to với vô số những sợi dây màu treo lên rất nhiều rất nhiều những lọ ước nguyện.
– Chúng ta đến đây để làm gì? Ở đây thật đẹp.
– Em thích không? Em vẫn chưa có chút ấn tượng nào sao ?
– Chúng ta đến đây rồi sao ?
– Đương nhiên, đây , theo anh.
Anh nắm tay cô dắt đến một góc phía sau cây, nhờ anh sáng đèn dây xung quanh mà có thể nhìn rõ các tầng lá, nhưng ở chỗ này lại thấy rõ nhất chính là ngọn cây. Ở đó có một chiếc lọ nhỏ nhất cũng là được treo cao nhất.
Anh chỉ tay về phía ngọn, hỏi cô :
– Em thấy cái lọ ước nguyện kia chứ ?
– Nó là…
– Là nó, lọ ước nguyện của chúng ta, đây cũng là cái cây lúc nhỏ chúng ta cùng trồng nên.
– Thật sự lúc mới trồng nó rất nhỏ không ngờ sau bao nhiêu năm lại lớn nhanh như vậy. _ cô vui vẻ nhìn cái cây chằng chịt những dải dây vô số màu sắc cùng tiếng va chạm leng keng của các lọ thủy tinh mắc cạnh nhau.
Lại đưa mắt nhìn anh, người đàn ông này luôn vẫn rất âm thầm quan tâm cô, từng cảm xúc, kí ức của cô, dù cho bản thân một chút không để ý, quan tâm nhưng anh lại vì cô từng chút chú ý từng chuyện quan tâm, vô cùng ấm áp lại vô cùng lo âu, anh quá hoàn hảo trong mắt những người khác phái ngoài kia, anh biết cả cô cũng rõ anh sẽ không bỏ rơi cô, nhưng chỉ có ” sẽ không ” chứ không phải không có khả năng một ngày nào đó anh sẽ thay đổi, nhưng hôm nay cô thấy một chuyện rất vui vẻ, là anh ghen.
Phải, anh đã ghen, ghen với từng hành động của một người đàn ông khác đối với cô, anh chú ý đến cảm xúc chiếm hữu của mình với cô, anh còn có biểu hiện rất chi là ” ngây ngô ” , cái kiểu đánh dấu chủ quyền đó khi anh trước mắt người khác xác định rõ thân phận của cả hai, đấy là chiếm hữu, là yêu thương, là cảm giác rất chi là ” tình thú ” trong quan hệ vợ chồng của họ, là một chấn động làm nổi sóng thế giới an tỉnh mà trước giờ anh luôn cùng cô .
– Ông xã, cảm ơn vì anh đã về. _ cô bất ngờ ôm lấy eo anh ,đầu tựa vào ngực anh, mệt mỏi nói ra từng câu từng chữ như chỉ cần còn giấu trong lòng nữa sẽ bị bức ép đến không chịu được nữa. Anh định thần một lúc lại vòng tay bao bọc cô trong lòng mình.
– Anh về rồi. Không cần chịu đựng nữa, mọi thứ còn lại cứ để lại cho anh, em mệt lắm rồi, ngoan.
– Ông xã, em…em.._ cô bật khóc lên từng đợt trong lòng anh như giải tỏa hết bao nhiêu uất ức bao lâu trong người. Anh nhìn vợ như vậy lại rất đau lòng.
Tay càng siết chặt hơn.
—
– Vẫn còn sớm lắm em muốn đi đâu nữa không?
– Chúng ta đến Đài Thiên Văn được không?
– Em muốn đến đó sao ?_ anh nhìn đồng hồ trên tay lại nhìn cô _ Đến đó xong vừa kịp lúc buổi biểu diễn diễn ra. Được, lên đường, tiến thẳng Đài Thiên Văn.
Xe vẫn cứ chạy, chạy mãi cho đến khi dừng trước một tòa nhà bằng kính lớn, mọi thiết kế đều có thể thấy rõ từ phía ngoài.
Cả hai theo thang máy lên đến tầng cao nhất của Căn nhà, nơi đó chính là vị trí thích hợp nhất cho việc ngắm các hành tinh, ngôi sao,… hoạt động giữa màn đêm tối tâm.
Cô nhòm qua kính thiên văn giữa mái vòm cầu rộng lớn, từng đợt gió nhè nhẹ lướt qua khuôn mặt nhỏ không giấu vui thích của cô.
Anh đưa tay từ sau ôm lấy cô, đặt trên tóc cô một nụ hôn thoáng qua, anh bất cười thành tiếng trêu chọc, cô dùng khuỷu tay đánh nhẹ người phía sau, một lúc sau cả hai lại y như lúc nhỏ rượt đuổi, chơi đùa cùng với nhau, thật rất hoài niệm những kí ức ngày xưa a.
—
Đồng hồ điểm chỉ còn hơn 5 phút nữa là đã đến giờ buổi biểu diễn diễn ra.
Anh tay ôm vợ mình, cười khổ.
– Chúng ta trễ mất rồi. Em cần nghĩ ngơi đấy.
– Em không muốn, chúng ta chơi chưa đủ mà.
– Em mệt lắm rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nữa được chứ ?
– Ân
Cô tựa đầu vào vai anh, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất, anh nhìn người bên cạnh, bất ngờ đặt môi xuống hôn cô một chút, đến lúc cô bị phá đến chịu không được mà đẩy đẩy anh ra, oán giận nhìn
– Thôi nào, anh chỉ bày tỏ tình cảm với vợ mình thôi mà.
– Qua đây đi_ cô đưa tay kéo kéo anh lại, nhẹ nhành hơn lên cái trán của anh,nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh ” Ông xã, yêu anh ” rồi lại gục ngay tại vị trí cũ trên vai anh, an bình một giấc.
Anh cười ngốc nhìn người đang an bình ngủ ngoan bên cạnh, lại nhìn một màn nhiều màu sắc nối tiếp nhau từ màn trình diễn tại trung tâm công viên, lại nhìn cô, cười hạnh phúc
——
Cuộc sống còn dài, hạnh phúc phải tìm mới thấy, yêu thương ai đó không dễ nhưng để người đó mình yêu lại yêu mình càng khó khăn, nhưng chỉ chưa phải lúc thôi chứ không phải là không được, thời gian là chìa khóa của thành công – Tình yêu là thứ thành công đặc biệt đáng nhớ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!