Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao
Chương 47
– Này,…anh đang làm cái gì vậy?_ cô từ đâu xuất hiện, nhìn khắp căn phòng bị phá hoại đến đáng thương. Còn Dương Minh – tên đầu sỏ kia đang vươn mắt ếch nhìn mình, còn ngây ngốc cười nữa chứ.
Bệnh rồi sao?
– Này, anh ổn định không? Tôi gọi bác sĩ cho anh nha…ưm..buông ra coi, tự nhiên ôm tôi làm gì? _ Dương Minh đột ngột lao đến khiến cô chao đảo không ít.
– Xin lỗi, một chút, cho anh ôm một chút. Một lúc thôi, anh thật sự rất nhớ em.
-…_ Cô chỉ đi uống nước có cần nhớ vậy không?
Thật ra bố trí nhà cô có điểm đặc biệt, trong phòng ngủ được xây dựng một cầu thang thoát hiểm ẩn, không chỉ vậy mà hầu như tất cả các phòng đều có, chúng thông với nhau và cùng dẫn ra sân sau nơi có một chiếc mô tô lớn.
Lúc nãy có chút khát lại không muốn nhờ Dương Minh mới tự mình sử dụng con đường đó, mãi đến lúc nghe tiếng ầm ĩ mới lên xem thử thế nào.
* ọc ọc *
-…
– Đói rồi? Đây, chúng ta đi ăn. Anh có dặn nhà bếp nấu cháo giò với bánh bao đậu đỏ cho em rồi.
Anh tính đi lại như nhớ đến tình trạng sức khỏe của cô, nãy giờ đi đi lại lại hoài có lẽ cô cũng mệt, nghĩ đến đây anh lại xoay người lại tiến gần đến bên cạnh dìu lấy cô.
– Anh làm gì vậy? Không cần phải dìu đâu, nãy giờ đi lại tôi cũng đâu có mệt lắm đâu.
– Vì nãy giờ đi lại hoài nên em có thể động đất vết thương. Không lành được lại để sẹo không hay, cứ để anh chăm sóc em, khi nào sức khỏe ổn lại được rồi thì anh không làm nữa, được chứ? Phương Trâm…
– Được thì có được nhưng không cần anh phải…a..buông tôi xuống.
– Em không cho anh dìu thì anh bế em, aizz, không nói nữa. Anh đói rồi, ăn cơm thôi. (0^◇^0)
…
Dương Minh tính từ lúc “dọn nhà” sang ở với cô cũng đã gần 1 tháng, khiến anh thay đổi rất nhiều.
Đầu tiên là anh học nấu ăn, vì đầu bếp anh thuê chỉ làm việc theo ca, cô lại ngoài bữa chính còn rất nhiều bữa phụ ngay nửa đêm nữa nên anh vì “vợ” phải cố gắng học nấu vài món “ăn khuya tình yêu” lấy lòng vậy mà.
Tiếp đến là chuyện đi làm, giờ anh mới biết thì ra căn nhà này của cô lại chỉ cách có 5km với trụ sở chính của Dương Hạ. Vậy không phải tiết kiệm quá nhiều thời gian không? Đồng nghĩa anh mỗi sáng có thể ôm cô ngủ thêm một chút rồi.
Mà nhắc đến việc làm, dường như anh chưa từng thay đổi Phương Trâm đi làm dù rằng tình trạng hiện tại của cô sau lần đi kiểm tra định kì lần trước đã được xác định tiến triển rất tốt.
Có lần anh cũng hỏi Phương Trâm thử:
– Em đến giờ vẫn chưa đi làm tiếp sao?
– Không, tôi xin nghỉ rồi.
– Không phải em đang làm rất tốt sao sao lại nghĩ rồi.
– Chỉ không thích làm nữa thôi. Với lại ý định ban đầu của tôi là muốn mở phòng khám tư tự mình quản lý. Mặt bằng, thiết kế, máy móc này nọ tôi đã chọn xong rồi, chỉ cần bắt tay vào nữa là xong, nhưng hiện tại nhờ ai kia mà công việc đều trì trệ hết cả rồi._ đến đây Dương Minh bị lườm một cái đến lạnh người.
Vì cái sự sai lầm vô tình bản thân gây ra đó nên cái vị “người kia” kia đã chuẩn bị nguyên một danh sách đi chơi đêm với người yêu dày đặc. Tuy cũng không dễ dàng gì mới rủ rê được người đi nhưng cuối cùng Phương Trâm vẫn không từ chối cho thấy đối với anh cũng đã bớt được phần nào khoảng cách giữa cả hai. Đây thật khiến anh hạnh phúc mà.
Tối đến, đúng 6 giờ anh đã có mặt ở nhà, tắm rửa thay đồ đúng 7 giờ thì anh đã ngồi sẵn dưới nhà đợi người. Phương Trâm từ nhà trên bước xuống, cô tối nay mặc váy với những đóa hoa màu tím nhỏ li ti, cô mang giày búp bê 3 tấc, nhìn từ xa Dương Minh lại cảm thấy trông cô nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng. Dương Minh cười khúc khích dù rằng anh đã cố che đi.
– Cười cái gì? Anh thấy tôi kì quặc lắm đúng không? Vậy thì không cần đi nữa.
– Không, không, em đừng giận anh thật không có ý đó… Em, đẹp lắm. Rất hợp với em.
– Bộ này tôi không mặc lâu rồi, không nghĩ nó vẫn còn vừa được.
– Là vì em không ăn uống đầy đủ nên mới không lớn nổi đấy, nhanh lên chúng ta đi ăn, tôi đói rồi.
Nửa giờ sau xe của cả hai đã dừng thước một nhà hàng Nhật sang trọng nhưng lịch sử xây dựng cái nhà hàng này lại có từ rất lâu, qua nhiều đời lại lấy lòng thực khách càng nhiều hơn.
Phòng anh chọn là phòng đặc biệt cách âm rất tốt cả trong lẫn ngoài. Vừa bước vào bên trong đã có một cô phục vụ mặc kimono màu xanh dương đang ngồi đợi, thấy họ liền nở nụ cười lộ ra 2 lúm đồng tiền không quá sâu.
– Hai vị muốn dùng gì ạ? Nếu được tôi có thể giới thì vài món đặc biệt của quán chúng tôi._ cô phục vụ nhanh chóng mời cả hai ngồi xuống, cô ngồi bên cạnh nâng ấm trà rót nước mời hai người, sau cùng trước khi rời đi cô mới hỏi thăm ý định của cả hai, nhìn họ có vẻ đến lần đầu cô muốn giúp họ biết một chút về các món rối sẽ dễ chọn hơn.
– Không cần, tôi đã đặc sẵn thức ăn rồi. Cô cứ đem lên đây là được._ Dương Minh cũng không muốn mất thời gian liền nhanh thông báo cho cô phục bác kia ra ngoài.
– Vâng, xin cảm ơn hai vị. Chúc quý khách ngon miệng.
Cô rời đi không quên kéo cửa lại.
Lúc sau, tiếng kéo cửa lại vang lên, 3-4 phục vụ đem tất cả thức ăn lên để đầy trên chiếc bàn gỗ dài hơn 2m chỉ mỗi hai người.
Cả hai cứ vậy xử lí hết sức nguyên bàn, Dương Minh xem như cũng rất chiều cô, anh biết sức ăn của cô so với mình chỉ hơn không kém, cái vị đầu bếp kia cũng vì hoàn cảnh gia đình mà chuyển đi sang thành phố khác, cô vì lạ khẩu vị mà ăn có chút không ngon sụt mất 2 kg, mấy tuần gần đây cô ăn mấy món anh nấu cũng đã ngán rồi.
Nên lấy cớ mua chuộc lấy lòng người yêu thật sự mục đích vẫn là “nuôi vợ” mau lớn, để dành sau này còn cưới về nhà nữa.
Nhưng, tuy được ăn uống thỏa thuận nhưng cô cũng biết ăn mấy món này tối sẽ không tiêu hóa nổi hết. Chỉ ăn đến khi bụng có chút cảm giác no vừa đủ là được.
Hóa đơn thì từ khi chuẩn bị tất cả anh đã thanh toán hết toàn bộ.
Phương Trâm bị nuôi mãi thành quen, chỉ cần ăn nó lại rất lười vận động lâu lâu còn có chút buồn ngủ.
Nhưng hôm nay lại đặc biệt vui, anh hết kéo cô vào Công viêm trò chơi, lại nắm tay nhau vào mấy cửa hàng quà lưu niệm mới mở mua vài món quà trang trí nho nhỏ, đáng yêu. Ở đó anh mua một chiếc móc khóa nhỏ hình bé gấu trắng bằng thủy tinh, phía dưới còn treo thêm một ống sáo nhỏ bằng bạc, kêu “leng keng” thanh thúy.
Phương Trâm lại chọn cho mình một mặt dây chuyền hình cỏ 4 lá mang ý nghĩa hy vọng khát khao.
Đôi lúc cô cũng nhìn lấy bóng lưng của Dương Minh nửa cười nửa không.
Anh rất tốt rất thật tâm với cô, cô cũng không lẫn tránh sự thật cô lại động lòng trước những hành động này của anh trong thời gian vừa qua.
Nhưng, phải làm sao mới đúng? Cô hận nhất là Dương Minh lại yêu đến khắc tận tâm cốt chỉ mỗi tên người này, anh có thể bước tiếp còn cô thì không thể, thế giới hiện tại của cô là vùng tối nơi bản thân không muốn anh bước vào.
Dương Minh, anh cho em biết giữa chúng ta còn cái gọi là nhân duyên hay không? Hay giờ đây chỉ còn mỗi một mối nghiệt duyên không dứt không buông, làm khổ lẫn nhau…
—
Phương Trâm đột ngột không khỏe, Dương Minh phải trả tiền những thứ đã mua rồi nhanh chóng lái xe đưa cô về.
Dương Minh xem đồng hồ, chỉ mới hơn 10 giờ đêm.
Anh còn rất nhiều chỗ chưa cùng cô đi mà. Nhưng vì sức khỏe của cô, anh đành phải dừng ở đây thôi.
Đang lái xe anh liếc qua nhìn cô đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu bên trong xe.
Cô vì mệt mà ngủ thiếp đi, trông bộ dạng cô lúc này lại xinh đẹp, ôn nhu đến kì diệu. Anh không hiệu sao lại thấy bây giờ thật tốt. Tối đến, sau nguyên một ngày vất vả bởi đống công việc, có thể cùng cô một chỗ đi chơi, dạo phố yên bình lại khiến anh vô cùng hạnh phúc.
Xe thật nhanh về đến nhà, Dương Minh nhanh bồng cô từ xe lên phòng ngủ ở lầu 2.
Không lâu sau đèn phòng ngủ tắt đi, cả căn nhà chìm trong đêm tối.
Từ những bụi cây rậm rạp gằng đó hàng chục bóng đen lượt nhanh qua dãy hành rào bằng tường gạch dày cộm.
*rắc rắc*
Tiếng cài súng lặp lại cả chục lần sắc bén phá tan bầu không khí lạnh lẽo tĩnh mịch.
*Pip pip* tiếng điện thoại reo lên.
– [ Ông chủ, đã an bài xong. Chỉ đợi lệnh của ông, sau đêm nay chúng liền thành đống xác chết cháy]
-[ Châm lửa đi,… Kaddy, tôi sẽ giúp cô ta được đoàn tụ bên hắn, đàn bà là loài sống quá tình cảm…vì vậy mà cô ta mới yêu kẻ mình hận nhất. Không ngờ mọi thứ từ 10 năm trước đều nằm trong sự kiểm soát của tôi…]
…
– [Ồ…, thì ra kẻ khiến cho tao với cô ấy phải hận thù lẫn nhau lại là tác phẩm của mày à… THẰNG KHỐN…]
Anh nghiến răng cười đến lạnh sống lưng.
…
Còn hai kẻ kia lại yên lặng đến điếng người.
——————-
Happy New Year
……。☆ ☆ 。……
★。\|/。★
….。 2019 。…..
★。/|\。★
..。☆。 。☆。..
。 .. __::_____ ★ 。
☆ /_______/ 。。
。 |_画_画 _|_| ☆ 。
” 2019 – DZUI DZẺ ❤ Năm con Heo, nhà nhiều heo đất nha mn… (=^.^=) “
——————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!