Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Tên đáng ghét ! Anh muốn em sống sao


Chương 6


Cùng lúc đó ở một quán cà phê phía ngoài thành phố ,ở một bàn gần góc tường nhất nơi đó có 2 người đàn ông ngồi đối diện nhau.Cả hai đều toát lên một dáng vẻ sang trọng,kiêu ngạo khác thường.
-Anh,Dì dượng vẫn khỏe chứ? cũng lâu rồi em chưa sang thăm chắc dì giận em lắm _ giọng nói của một người lên tiếng mang theo chút đùa nghịch
-Ừm ,bố mẹ anh vẫn ổn
-Vậy sao,em nghe nói hôm qua có người ám sát anh.Anh có biết là ai làm không?
– ….._ anh không nói bất cứ điều gì nhưng cũng đủ để Dương Minh biết câu trả lời lời. _ Sao bây giờ nói cho anh biết ai to gan mà chọc Dương đại thiếu gia vậy?
Nói đến đây hai mắt anh nhìn thẳng vào người đối diện và nở một nụ cười gian tà_ Cô ta chỉ là một đứa con gái kiêu ngạo,cứng đầu, không biết trời cao đất dày thôi nhưng em đã có cách để uốn nắn cô ta rồi.
-Anh cảm thấy cô gái đó thật sự rất đáng thương.
-Đáng thương gì chứ?Nếu như anh gặp cô ta thì chắc rằng anh sẽ tiết nuối khi nói lời này đó.
– Anh thật sự muốn gặp thử xem sao _Khánh Hoàng cười thích thú
-Còn bây giờ anh kể cho em biết chuyện của anh bên đó đi_ anh tò mò thăm hỏi vì trong thời gian sang Mỹ anh cũng cho người điều tra chuyện của Khánh Hoàng và theo thông tin mà anh được biết thì trong thời gian đó Khánh Hoàng có quen với 1 cô gái nhưng dường như biết có người theo dõi mình nên dần dần về sau những thông tin về anh càng trở nên khan hiếm hơn,do đó anh cũng ngừng mọi việc lại.
-Ừ thì cũng không có đặc biệt _ánh mắt anh ẩn chứa một nỗi buồn mang mác
-Vậy sao?
Nhìn những thái độ của anh,Dương Minh cũng không nói nhiều nhưng anh cũng không không phải người dễ chịu thua .Trong âm thầm anh đã liên lạc và điều tra về việc của Khánh Hoàng bên cạnh đó giúp anh sử lý kẻ không biết điều nào ám hại anh.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại bàn của mình thì anh lại không thấy Khánh Hoàng đâu chỉ còn lại 1 tờ giấy viết vài chữ ngắn gọn “Anh có công việc “,biết là mình bị bỏ rơi anh từ từ ngồi xuống cầm cốc cafe tiếp tục nhâm nhi,rồi hướng đôi mắt lạnh băng ra phía ngoài ô cửa, nơi những cơn mưa phùn rơi rồi anh nhìn xa hơn nơi ánh cầu vồng thoát ẩn thoát hiện ở bên kia ngọn núi
– Đã tháng 10 rồi mà trời vẫn mưa sao?_ánh mắt kia vẫn nhìn châm chú vào những giọt nước đang rơi phía ngoài, môi anh chợt nở một nụ cười không tươi lắm nó mang một chút gì buồn buồn khó tả. Anh cũng không vội khi thấy điện thoại mình rung chỉ để nó reo một hồi, không cần nhìn tên người gọi vì anh thừa biết đó là ai,từ từ vuốt màng hình sang nút trả lời anh để sát tai ,giọng vẫn mang nét lạnh nhạt
– Sao?
-Là người của tập đoàn Âu Mỹ.
-Xử lí đi.
-Dạ…
Không đợi nghe anh dập máy ngay tức khắc. Khuôn mặt ấy vẫn nở một nụ cười buân vơ
————–
Tối hôm đó

-A lô
-[ Chào chị, tôi là chủ của căn nhà hồi sáng ]
-À,có chuyện gì sao
-[ Tôi chỉ muốn hỏi là ngày mai chị có thể đến nhà tôi làm luôn được không?]
– Mai sao? Chắc là được,vậy mai 7h tôi sẽ tới.
-[Cảm ơn chị rất nhiều, chào chị…bíp…bíp…]
-Anh hai mai cô ấy sẽ đến.
– Em tạm giúp anh giải quyết đóng giấy tờ với cô ấy.Mai ở công ty có chút việc nên có thể chiều anh mới về.
-Dạ em biết rồi nhưng nói cho anh biết.Có muốn làm gì thì cũng phải vừa vừa thôi đừng có cái vụ mà cô ấy mới vào làm có mấy ngày là bị anh chọc giận rồi nghỉ việc luôn đi.Em không tha cho anh đâu. _ Bảo Hân liếc mắt nhìn anh cảnh cáo.
-Em yên tâm, cô ta sẽ không dễ áp bức tới vậy đâu.Do đó anh hai em phải giáo huấn cô ta lại đó,nhóc con ạ!
– Xí,người ta lớn rồi nghe chưa_mặt phụng phịu hờn dỗi.Nếu anh dám ăn hiếp em nữa thì coi chừng anh sẽ mất 1 đứa em gái mà lại có thêm kẻ thù đó.
-EM DÁM SAO_ gằn từng chữ một
-E..em đi ngủ trước đây._thấy anh vậy cô sợ toát mồ hôi mà tìm cách tránh cơn bão mà mình sơ ý tạo ra,chạy ngay một mạch về phòng trong cơn thịnh nộ của anh
-Em đứng lại cho anh
-Anh ơi tha cho em đi mà…_ vừa nói mà chân vẫn không có ý muốn dừng
Cô đi không được bao lâu thì anh chợt bật cười,cơ thể cũng dần mệt mỏi, đã hơn 1 tuần này anh chưa có một giấc ngủ đúng nghĩa, hết việc ở công ty lại đến việc của cô cứ bao vây lấy anh ,có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy giấc ngủ của anh lại khó có đến vậy, trong phút chốc anh đã chìm sâu vào giấc ngủ
Không gian hôm đó có phần khang khác với những đêm lúc trước , vì hôm nay có một người không ngủ được, một cô gái mặc trên người một chiếc váy trắng tay dài ,tóc cô xõa hơn ngực. Dưới ánh trăng đêm những tia sáng nhẹ nhàng soi khắp cơ thể cô,tạo cho cô một sức hút khó cưỡng,nhất là tạo nên một lớp mờ ảo hút hồn từ đôi mắt bồ câu trong như mặt hồ thu cứ nhìn mun lung vào một hướng của cô. Cơ thể cô có chút hơi nghiêng về phía lan can,môi nở một nụ cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng vô cùng nhưng vẫn mang một nỗi tâm sự không lời. Tiếng “tíc..tắc…” của đồng hồ cũng làm bớt dần sự yên tỉnh và cô đơn trong căn phòng ấy. Không gian yên tĩnh bất ngờ bị phá vỡ bởi tiếng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên
-Con gái,chưa ngủ sao?
– Baba,baba chưa ngủ sao?_ cô nở một nụ cười tươi với ông, mọi cảm xúc đau buồn của cô cũng dẫn tan biến nhưng ai biết đến bao giờ cô có thể không còn phải tự tìm một góc khuất cho cô trong những đêm khuya vắng bóng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN