Thằng cùng bàn,mày là thiên tài hay là kẻ sát gái!
Chap 3
Đoạn đường về nhà của nó phải băng qua một cánh rừng thông ngắn. mọi hôm ở đây nhộn nhịp xe cộ mà sao nay vắng vẻ lạ thường. Con đường chỉ còn nó và cậu ta..Nó đi chiếc xe điện màu đen cá tính.đang truy đuổi một tên cướp đội mũ snapback ngược cũng đi xe màu đen. Cảnh này làm nó liên tưởng tới bộ phim hành động.
Nó không muốn vượt trước cậu ta,nó thấy ngại hay sao đấy. Đang liên tưởng phong phú thì nó chợt nhận ra mình đang mất lái. Đến một ngã 3 cậu ta rẽ vào một con đường lạ.Nó chưa đi con đường này bao giờ. Nó nhìn xung quanh chỉ toàn là cây thông.
-cậu ta đâu rồi?- nó thầm thì hơi ngạc nhiên vì Tuấn Minh chợt biến mất.
Bàn tay của nó đang dần mất hết cảm giác,nó muốn rời con đường này ngay lập tức.nhưng chiếc xe của nó vẫn cứ bon bon. Đáng sợ hơn nó còn nghe tiếng cười,rồi đến tiếng khóc thảm thiết, tiếng hú chói tai…mắt nó chợt mờ đi, tất cả tối lại.
_______________________
“Tránh xa ta ra..đồ quỷ!..AAAA..ta muốn về nhà”
Một bàn tay trắng nõn đưa lên trán nó lau mồ hôi:
-Nhiên Nhiên,có mẹ ở đây rồi..không sao,không sao đâu đừng sợ!- là mẹ của nó,người phụ nữ hiền dịu.
Nó dần mở mắt ra,đôi mi cong khẽ cau lại,nó lấy tay bóp đầu:
– Đau đầu quá..Ơ sao lại ở đây rồi?
-con có bị gì không đấy? Con đi học về rồi lên giường ngủ luôn mà..lúc mẹ đang nấu bữa tối nghe con hét to,tưởng có chuyện gì nên lên xem
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!