Thằng cùng bàn,mày là thiên tài hay là kẻ sát gái! - Chap 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Thằng cùng bàn,mày là thiên tài hay là kẻ sát gái!


Chap 3


Ngồi cũng lâu rồi, có tức mấy cũng không nên ngồi lâu, kẻo lại ảnh hưởng sức khoẻ,cụ thể là bệnh trĩ thì hơi khó chữa. Nó quay về lớp, vừa tới ngưỡng cửa nó thấy thầy “axit” múa tay chân loạn lên. Nhưng điều khiến nó bực bội hơn vẫn là thằng ngồi cuối lớp kia.
Đến chỗ ngồi nó làm cái “bịch” xuống ghế,không quên gửi 1 ánh mắt lườm xéo
Có lẽ nó làm cậu ta giật mình nên cậu ấy nhìn nó với ánh mắt ngây thơ . Còn nó cười một nụ cười hết sức ghê rợn..cái bộ mặt tức giận mà cười thì..quả là hảo..
Khi ghét ai chúng ta sẽ không thèm để ý đến..cơ mà nó thì cứ để ý thôi, nó cũng không biết vô tình hay cố tình nữa. Nó thấy cậu ta đi chiếc xe địa hình xịn ngầu. Và hơi trùng hợp khi nó và cậu ta cùng đường về..What! Đây có gọi là oan gia ngõ hẹp không?

Đoạn đường về nhà của nó phải băng qua một cánh rừng thông ngắn. mọi hôm ở đây nhộn nhịp xe cộ mà sao nay vắng vẻ lạ thường. Con đường chỉ còn nó và cậu ta..Nó đi chiếc xe điện màu đen cá tính.đang truy đuổi một tên cướp đội mũ snapback ngược cũng đi xe màu đen. Cảnh này làm nó liên tưởng tới bộ phim hành động.
Nó không muốn vượt trước cậu ta,nó thấy ngại hay sao đấy. Đang liên tưởng phong phú thì nó chợt nhận ra mình đang mất lái. Đến một ngã 3 cậu ta rẽ vào một con đường lạ.Nó chưa đi con đường này bao giờ. Nó nhìn xung quanh chỉ toàn là cây thông.

-cậu ta đâu rồi?- nó thầm thì hơi ngạc nhiên vì Tuấn Minh chợt biến mất.
Bàn tay của nó đang dần mất hết cảm giác,nó muốn rời con đường này ngay lập tức.nhưng chiếc xe của nó vẫn cứ bon bon. Đáng sợ hơn nó còn nghe tiếng cười,rồi đến tiếng khóc thảm thiết, tiếng hú chói tai…mắt nó chợt mờ đi, tất cả tối lại.
_______________________
“Tránh xa ta ra..đồ quỷ!..AAAA..ta muốn về nhà”

Một bàn tay trắng nõn đưa lên trán nó lau mồ hôi:
-Nhiên Nhiên,có mẹ ở đây rồi..không sao,không sao đâu đừng sợ!- là mẹ của nó,người phụ nữ hiền dịu.
Nó dần mở mắt ra,đôi mi cong khẽ cau lại,nó lấy tay bóp đầu:

– Đau đầu quá..Ơ sao lại ở đây rồi?

-con có bị gì không đấy? Con đi học về rồi lên giường ngủ luôn mà..lúc mẹ đang nấu bữa tối nghe con hét to,tưởng có chuyện gì nên lên xem

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN