Thanh Xuân... đừng bỏ lỡ!
Chap4: chiếc vỏ sò...
Chap3: Chiếc vỏ sò…
…
Đêm hôm đó, nó và mẹ đã ngồi như thế rất lâu, đến khi thức dậy thì nó đang nằm trên chiếc dường quen thuộc của mình. Trong đầu nó đang cố nhớ lại chuyện đêm qua và câu hỏi to đùng trong đầu nó là “ kì lạ? tại sao mình lại ngủ trong phòng được chứ, đêm qua…” nó đang mơ màng thì mẹ nó lên tiếng:
– Cô nương… còn chưa chịu dậy sao?
Nó nhìn thấy nụ cười hiền từ nở trên môi mẹ, nó cảm thấy thoảng mái trong người, lăn lộn mấy vòng trên dường, nó mới chịu xuống. Nó bước về phía mẹ nó đang gấp quần áo bỏ vào vali cho nó, nó ôm mẹ và nhẹ nhàng nói:
– Con sẽ đi… nhưng… nhưng mẹ hứa với con là sẽ phải sống mạnh mẽ nhé.
Mẹ nó cốc nhẹ vào đầu nó một cái rồi nói:
– Con bé này, lớn thật rồi… nhanh đi đánh răng đi…
Nó cười thật tươi, hôn lên má mẹ một cái thật yêu thương. Có lẽ những cử chỉ yêu thương này ngày mai đây sẽ chỉ còn là kỉ niệm mà thôi…
Sáng hôm đó, nó cùng mẹ sắp xếp, chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi. Nó tỏ ra không có chuyện gì nhưng thực ra trong thâm tâm nó lại rất đau và lo lắng cho mẹ khi không có nó ở bên.
Ăn cơm trưa cùng mẹ xong, nó muốn đi dạo một vòng ngoài bờ biển nên đã xin phép mẹ để đi.
Cái nắng không chói chang nhưng cũng đủ làm người ta ấm áp, gió biển thôi vi vu, những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào đôi bờ cát,… bàn chân nó nhẹ bước trên bãi cái,… những dấu in bàn chân của nó trải dài. Nó hít thở thật sâu, nó ngửi mùi vị mặn mà của biển khơi, nơi mà nó đã có một tuổi thơ bình yên với mẹ, nơi mà nó có thể trải lòng những điều nó muộn phiền,… nó cứ thế bước đi, cảm giác như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Nó nhặt một chiecs vỏ sò nằm trên bãi cát, đó là một chiếc vỏ sò. Chiếc vỏ sò màu đen xám, nó sần sùi nhưng lại có những chiếc gai nhỏ để tự bảo vệ mình… nó tự hứa với mẹ và bản thân sẽ tự bảo vệ mình, sống mạnh sẽ như chiếc vỏ sò này…
Đã thoáng chiều, nó trở về nhà trong sự thoảng mái hơn, bỗng chân nó dừng bước. Nó nhìn thấy trước nhà mình là chiếc x Land Rover đang đỗ, nó dường như đã đoán được mọi chuyển đang xảy ra. Nó bước vào nhà, mẹ nó ngồi trên ghế sofa, đối diện bà là một cặp vợ chồng trung niên. Không ai khác đó là ba nó và người phụ nữ ấy. Ba nó thì vẫn tỏ ra một sự điềm đạm vốn có, nhưng còn người phụ nữ ấy, bà ta cũng chạc tuổi mẹ nó nhưng nét mặt và phong cách ăn mặc toát lên vẻ quý phái.
Nhìn thấy nó, mẹ nó lên tiếng:
-Gia Nhi con về rồi sao, nhanh vào chào ba và mẹ…. mẹ cả đi con- hai từ “mẹ cả” bà ấp úng kéo dài.
Ba nó ngoảnh đầu nhìn cô con gái, nó quả thực khiến ông tự hào và mãn nguyện, nó rất giống mẹ nó hồi trẻ, dáng người ấy, đôi mắt ấy, làn da và cả mái tóc màu hạt dẻ ấy quả thực được thừa hưởng từ mẹ nó. Suốt bao năm qua, nó lớn lên trong bàn tay mẹ, thiếu vắng tình cảm của người cha, ông tự hứa với bản thân mình sẽ không để nó thiệt thòi nữa. Còn bà ta, một nụ cười nửa miệng vẻ khinh bỉ, chê bai, trong đầu ba dường như đã âm mưu tính toán sẵn điều gì đó,…
Nó quan sát nét mặt 3 người rồi bước vào, lạnh lùng buông ra một lời chào:
-Con chào ba,… con chào… mẹ cả…- tiếng chào của nó nhỏ nhỏ và nhỏ dần.
Người phụ nữ ấy không để cho ai nói thêm câu gì, vội lên tiếng:
-Chúng ta về thôi,… em không thể ở trong cái nơi mà nhà không ra nhà này nữa- bà ta bỏ vẻ khó chịu, đưa tay lên vẫy vẫy để quạt, tay còn lại níu lấy cánh tay ba nó.
Ba nó ái ngại nhìn mẹ nó và nó
Mẹ nó như hiểu được ánh mắt quá quen thuộc một thời đó, lên tiếng:
-Gia Nhi, con con mau mau vào phòng lấy vali ra đi- tiếng bà như thúc dục.
Sau một lúc nói lời chia tay với mẹ, nó cùng ba người tiến ra chiếc xe. Bên ngoài chiếc xe đã có một người chờ sẵn, anh ta nhanh chân đến xách vali hộ Gia Nhi. Còn người phụ nữ ấy thì đã bước vội lên xe, vẻ mặt khó chịu. Nó ôm mẹ lần cuối, mẹ nó cười, vỗ nhẹ vào lưng nó. Bấy giờ ông Lục- ba nó mới lên tiếng:
-Ý Lan, cảm ơn em 16 năm qua đã nuôi nấng con gái anh, bây giờ hãy để anh được làm tròn chữ “ cha” với Gia Nhi.
Mẹ nó nhìn ba nó nở một nụ cười, nụ cười ấy đã từng làm ông say đắm và đến bây giờ vẫn thế.
Mỹ Kiêu- người phụ nữ ấy kéo cái kính ô tô xuống, lên giọng:
-Có định về hay không thì bảo?- bà ta vừa dứt câu đã kéo kính ô tô lên
Ba nó nhìn mẹ nó rồi bức lên xe ngồi kế bên anh tài xế, còn nó, một giọng nước mắt đã rơi nhưng nó vội lau đi để không cho mẹ nó nhìn thấy.
Nó cúi đầu chào mẹ rồi bước lên xe.
Chiếc xe lăn bánh, mẹ nó vẫn đứng đó đưa tay vẫn chào, nó nhìn qua gương chiếu hậu cho đến khi bóng mẹ nó khuất xa. Nó nhìn ra ngoài bờ biển lúc chiều, và tự nói: “ mẹ… con gái mẹ đã lớn rồi,… mẹ đừng lo cho con nữa nhé”
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!