Thanh xuân muôn màu - Chương 9 : Không lẽ anh thích Tiểu Hy nhiều đến mức IQ cũng bị kéo xuống rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Thanh xuân muôn màu


Chương 9 : Không lẽ anh thích Tiểu Hy nhiều đến mức IQ cũng bị kéo xuống rồi


Tiểu Hy và Hiểu Minh hoàn toàn không quan tâm gì đến không khí xung quanh. Gia Khiêm vội ngăn lại : \”Tiểu mỹ nữ à, bình tĩnh nào, em có thù với Hiểu Minh nhà anh thì cũng bình tĩnh lại nào. Có gì từ từ nói …\”

Tiểu Hy hoàn toàn không để mấy lời đó ở trong tai, thủ thế như chuẩn bị đánh Hiểu Minh. Hiểu Minh cũng không nể nang gì, tạo thế võ như muốn tiếp chiêu. Hiểu Minh vô cùng tức giận, anh với Tiểu Hy dù gì cũng miễn cưỡng gọi là thanh mai trúc mã. Cho dù hai người lên cao trung không học cùng trường nữa, nhưng rõ ràng vẫn giữ liên lạc mà, con nhóc này cũng không được vừa mới nhìn thấy mặt nhau đã xông lên đòi đánh người ta chứ.

Hiểu Minh gằn giọng : \’\’Tiểu Hy, bà đừng có gây chuyện, ông đây không muốn chơi với bà đâu !\”

Tiểu Hy không nói gì, có vẻ vẫn muốn đánh.

\”Được rồi dừng ở đây thôi.\” , cuối cùng hội trưởng đại nhân cũng buông lời vàng ngọc.

Vũ Thiên chầm chậm đi ra chặn giữa hai người, anh giơ cánh tay, \” cốc \’\’, cả Hiểu Minh lẫn Tiểu Hy đều bị búng một cái rõ đau ở giữa trán. Trong khi Tiểu Hy còn đang đơ ra thì Hiểu Minh đã gào lên: \’\’ Đau ! Chết tiệt, Vũ Thiên anh làm gì thế hả!? \’\’\’

Vũ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến Hiểu Minh, anh đưa tay ra xoa đầu Tiểu Hy, vùi đầu cô trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng : \’\’ Tiểu Hy, có chuyện gì ? \’\’

Hiểu Minh nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng làu bàu : \’\’ Nếu bác cả mà nghe được câu nói dịu dàng kia chắc chắn sẽ nghĩ con trai mình bị tẩu hỏa nhập ma \’\’, và Hiểu Minh nhanh chóng nhận được một cái nhìn sắc lạnh từ Vũ Thiên.

Nhưng mà đúng là phải nói, cái tên Vũ Thiên này từ bé đến lớn đều ngang tàng bất trị, tự nhiên bây giờ dịu dàng với Tiểu Hy như vậy quả thật khiến Hiểu Minh cảm thấy chói mắt.

Tiểu Hy không hề có ý định đẩy Vũ Thiên ra, cô chỉ tay vào Hiểu Minh : \’\’ Cậu ta bắt nạt An An, làm con gái nhà người ta mất ăn mất ngủ. Em chỉ là đến đòi lại công bằng cho cậu ấy mà thôi. \’\’

Gia Khiêm và Vũ Thiên lập tức quắc mắt nhìn Hiểu Minh. Cứ tưởng nó chỉ giống như bình thường, đi trêu chọc con gái thôi, không ngờ còn làm người ta ăn không ngon ngủ không yên. Đối với một thằng đàn ông, điều đáng hổ thẹn nhất chính là làm phụ nữ buồn, huống hồ lại còn là người mình thích. Thằng ranh này….phải treo án tử !

Nhưng không ngờ Vũ Thiên và Gia Khiêm còn chưa kịp làm gì thì Hiểu Minh đã kéo Tiểu Hy ra, hung dữ : \’\’ Lăng Tiểu Hy, bà đừng có vu oan giá họa, tôi bắt nạt An An lúc nào, rõ ràng bọn tôi nói chuyện vô cùng hòa bình! \’\’, tất nhiên là trừ vụ làm An An bối rối khiến cô ấy chạy đi. Hiểu Minh âm thầm bổ sung vế sau trong đầu.

Tiểu Hy nghe vậy lại càng tức giận, và thế là hai người cãi nhau um tí tỏi. Vũ Thiên day trán, đúng là như bọn nhóc 3 tuổi mà. Anh tách hai người ra, quay sang Tiểu Hy : \’\’ Tiểu Hy, bây giờ An An đang ở đâu? \’\’

Tiểu Hy rất không muốn trả lời, vì thế nào Vũ Thiên cũng sẽ để Hiểu Minh gặp An An. Nhưng nhìn mặt anh, cô thật sự không nỡ từ chối. Tiểu Hy nhìn thẳng vào mắt Vũ Thiên, anh cũng không hề ngại ngùng mà nhìn vào mắt cô. HIểu Minh và Gia Khiêm nằm ngoài cuộc chơi mà ngao ngán, hai người muốn đấu mắt hay là đắm đuối thì cũng đừng chơi trước mặt bọn đàn ông độc thân như chúng tôi chứ.

Tiểu Hy sắp đến giới hạn rồi, cô thật sự muốn chửi : Con mẹ nó Vũ Thiên, anh không thể mặt đỏ tim đập nhanh một chút sao !

Và cuối cùng là Tiểu Hy thua, cô vô cùng không đành lòng tiết lộ : \’\’ An An ở phòng ăn, đến đó thì nhớ mang cả thuốc tiêu hóa nữa. Chắc cô ấy bây giờ đang ăn đến bội thực rồi đó ! \’\’

Hiểu Minh lập tức đi luôn : \’\’ Tiểu Hy, thank you. \’\’

Tiểu Hy nhìn bóng dáng Hiểu Minh vừa chạy đi, lẩm bẩm : \’\’ Cậu ta đúng là bị tình yêu làm cho mờ mắt mà, chẳng có tiền đồ gì cả ! \’\’

——————————-

Đột nhiên Gia Khiêm có điện thoại, anh dạ dạ vâng vâng một hồi rồi tắt máy. Quay ra Vũ Thiên và Tiểu Hy : \”Hai người cứ tự nhiên nhé, mình phải đi đón nữ vương nhà mình đây. \’\’, nói xong thì chạy mất.

Trong phòng chỉ còn mỗi Vũ Thiên và Tiểu Hy, không khí trở nên hơi gượng gạo. Tiểu Hy thấy hơi nguy hiểm, liền tìm cách chuồn. Cố bé giật lùi về phía cửa, tay gãi đầu : \’\’Ha ha, Vũ Thiên, em thấy hơi lo cho An An. Em về trước nhé. \’\’ , nói xong định chạy luôn.

Nhưng Vũ Thiên đâu có để cô trốn dễ vậy, anh bắt lấy cánh tay Tiểu Hy, kéo cô ngồi xuống trong lòng mình. Anh tì cằm lên đầu Tiểu Hy : \’\’ Theo anh nghĩ, bây giờ chắc chắn thằng nhóc Hiểu Minh và An An đang tình cảm thắm thiết, em đến không phải làm kì đà sao ? \’\’

Tiểu Hy bĩu môi : \’\’ Vậy thì em càng phải đi làm kì đà ! \’\’

Vũ Thiên nhìn cô, cười một cái : \’\’ Em nghĩ anh có để em đi không ?\’\’

Tiểu Hy cũng nhìn lại anh, bĩu môi thêm cái nữa : \’\’ Tất nhiên là không rồi. \’\’

Vũ Thiên lập tức bật cười thành tiếng , anh xoa đầu cô : \’\’ Vậy thì ngồi im đây. Nghe lời anh Vũ Thiên, ngoan ngoãn khai hết mọi chuyện ra, chúng ta cùng tâm sự, ha !? \’\’

Vũ Thiên chỉ hỏi nhưng lại chẳng để cho Tiểu Hy nước nào để từ chối. Cô đành ngậm ngùi gật đầu. Vũ Thiên cười hài lòng đứng dậy lôi hai lon nước ngọt trong tủ lạnh ra, đưa cho Tiểu Hy một lon rồi ngồi xuống ghế đối diện phía Tiểu Hy : \’\’ Nào, câu hỏi đầu tiên. Em làm sao mà mất bình tĩnh đến như thế ?\’\’

\’\’ Cậu ta làm An An buồn, em chỉ là đi trả thù thôi mà. \”

Vũ Thiên vẫn cười với cô : \’\’ Trả thù xong rồi, thấy thoải mái chưa? \’\’

Tiểu Hy không trả lời câu hỏi đó, cô lái sang chuyện khác : \’\’ Vũ Thiên, sao anh không hỏi em sao dánh người giỏi như vậy ? \’\’

Vũ Thiên đưa tay qua vuốt má cô : \’\’ Tại sao anh phải quan tâm việc đó ! Tiểu Hy của anh từ bé đến lớn lúc nào cũng năng động như vậy không phải việc tốt sao ? \’\’

Tiểu Hy tròn mắt nhìn anh : \’\’ Làm sao anh biết được lúc nhỏ em như thế nào ? \’\’, nói xong còn giơ tay ra đếm : \’\’ Em mới gặp anh được 12 ngày. \’\’

Bây giờ đến lượt Vũ Thiên ngạc nhiên : \’\’ Tiểu Hy, em thật sự không nhớ anh ? Chúng ta quen nhau cách đây 12 đấy ! \’\’

Tiểu Hy nghiêng đầu nhìn Vũ Thiên : \’\’ 12 năm ? \’\’

Vũ Thiên thật sự tức muốn chết, Tiểu Hy sao có thể độc ác thế chứ, không nhớ gì cả. Vũ Thiên thở dài : \’\’ Tiểu Hy, em thật sự không nhớ anh Tiểu Vũ ? \’\’

Tiểu Hy giật mình : \’\’ Aaaa….chờ chút, chờ chút ! Anh nói anh là Tiểu Vũ? \’\’

Vũ Thiên nhíu mày, \’\’ Ừ \’\’ một tiếng. Tiểu Hy lập tức nhảy sang chỗ Vũ Thiên. Cô véo má anh đến đỏ ửng, nhéo mũi, nhéo tai và còn rất nhiều chỗ khác nữa. Vũ Thiên sống trên đời 20 năm, chưa từng để ai \’\’ hành hạ \’\’ mình đến mất mặt thế này.

\’\’Hành hạ\’\’ Vũ Thiên xong xuôi, Tiểu Hy vẫn còn hỏi lại lần nữa như kiểu vẫn chưa tin : \’\’ Anh thật sự là anh Tiểu Vũ à ?\’\’

Vũ Thiên thở dài, ôm Tiểu Hy vào lòng : \’\’ Ừ \’\’

Tiểu Hy sửng sốt : \’\’ Không thể nào! Anh Tiểu Vũ của em vô cùng đáng ghét, được cái mặt tiền rõ đáng yêu nhưng lúc nào cũng bí xị, mặt lúc nào cũng vênh lên, thái độ thì lúc nào cũng như một thằng nhóc con học đòi làm người lớn vậy. Vũ Thiên, anh chẳng có miếng nào giống Tiểu Vũ cả!\’\’

Rõ ràng Tiểu Hy đang nói xấu Tiểu Vũ ngay trước mặt Vũ Thiên, thế nhưng \” Vũ Thiên \’\’ lại chẳng thấy khó chịu gì cả, một chút cũng không. Lý do thì chắc là vì Tiểu Hy chủ động nhảy vào lòng anh.

Haizz, Vũ Thiên thật sự muốn mắng bản thân đúng là không có tiền đồ, có việc nhỏ nhặt thế thôi mà cũng để tâm mà vui cho được. Không lẽ anh thích Tiểu Hy nhiều đến mức IQ cũng bị kéo xuống rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN