Thanh Xuân Như Họa - Chương 005
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Thanh Xuân Như Họa


Chương 005


Đó là một buổi sớm mai, khi nắng còn chưa dội lên những rặng mây, trời chỉ vừa tờ mờ sương phủ, Tâm cảm thấy uể oải và lười nhác, chàng có chút bực bội vì tiếng chuông điện thoại không ngừng reo. Reo đến sáu lần. Tâm chậm chạp đánh răng rửa mặt, nếu để vẻ ngái ngủ của chàng đi gặp người thật chẳng hay ho tí nào cả.

Không lâu sau, Tâm xuống lầu, mở cổng. Trước nhà là một tên con trai bảnh bao cao ráo. Tên con trai có ánh mắt biết cười, càng sở hữu nụ cười tỏa sáng hơn bất cứ ai Tâm từng gặp. Lắm lúc nhiều kẻ khiến chàng thấy ghen tị.

– Rảnh thế?

– Rảnh gì? Mà nãy giờ mần cái chi lâu thế? Bấm chuông hoài không thấy ai xuống. – Đằng hắng giọng, lộ chút trách móc.

Hôm nay lớp phó lao động diện hẳn chiếc áo phông Polo phong cách, quần bò ôm màu xanh rách gối thoạt trông khá năng động trẻ trung. Tâm cảm thấy mấy thứ đang mặc trên người nếu đem so với Đằng thì thật giống ăn mày.

– Chuông cửa hư rồi.

– …Sao hông nói sớm?

– Mới hư hôm qua. – Chàng rất bình tĩnh giải thích.

– …hư cũng biết lựa giờ linh hả chời?!

Đến chàng còn cảm thấy bất lực, huống chi Đằng.

– Mà sao ở dưới đây không hô lên cho người ta biết, làm gì gọi hoài thế?

Sau đó, Đằng nhìn Tâm như nhìn kẻ ngu, vừa ngu vừa nghèo túng.

– Lạy, sáu giờ kém hôm chủ nhật ra trước cửa nhà người ta la làng cho chúng nó dí đập hay gì chời?

– …Huệ với Nhi sao không gọi, lại gọi tôi suốt thế?

Tâm nói thẳng vào vấn đề khiến chàng uể oải khó chịu vào buổi sáng này. Chẳng qua, nào ai ngờ Đằng lại dùng vẻ rất dửng dưng và sảng khoái để đáp lại chàng một câu: – Tại thích gọi bồ! Được hông?

– …

Thế chàng đạp tên Đằng chết toi này vài phát có được không?

Để kẻ cao nghều kia vào nhà, Tâm đóng cổng, cơn buồn ngủ lần nữa ập tới khiến cả người mệt nhoài, nên chàng lại trở về phòng, ngả xuống đệm định chợp mắt thêm chốc nữa.

Đằng cảm thấy buồn chán, bèn theo Tâm lên lầu, lại bắt gặp con laptop đời mới trên bàn học của Tâm, cảm thấy ngứa tay, hỏi han một chút cũng tra được mật khẩu, cứ thế Đằng mở nguồn, ghim chiếc usb đã cài sẵn rất nhiều thứ vào khe máy, bật game cày. Còn chẳng quên mở trang nhạc mạng, vặn loa nghe.

Tâm xúc động muốn một cước đá bay ai đó. Chàng cảm thấy mình cũng quá dễ dãi khi tùy tiện quen biết lớp phó lao động nhiệt tình lố này.

Không lâu sau, vài thành viên nữa cũng tới, tụ tập đủ chục đứa thì đã gần bảy giờ kém. Cả bọn đậu xe bừa bãi trước cổng, lúc bàn bạc gần hết lớp đòi đi, nhưng tới ngày, rõ ràng chỉ còn loe ngoe mấy mạng người. Không phải quá rảnh thì cũng là quá rỗi mới tìm chốn chơi bời.

Chàng cảm thấy hôm nay mình xui xẻo, chợp mắt chẳng bao lâu lại nghe chuông điện thoại reo dồn dập, lần này Tâm rất mau chóng đi xuống mở cổng, nhưng nhịn không được, liền hỏi: – Rảnh thế?

– Rảnh mới ngồi gọi mấy người nãy giờ nè, mà sao bấm chuông quài chả thấy ai hết trơn?

Đáp lời chàng là một giọng nói rất vang, rất rõ ràng mỗi chữ. Người nói chuyện lại là một cô nàng, nàng hơi lùn, dáng người lại mũm mĩm, ngồi trên chiếc xe đạp điện khiến người khác có cảm giác thật đau lòng thay chiếc xe.

Chàng thở dài đầy chán nản.

– Chuông cửa hư hồi tối qua, rồi Huệ với Nhi sao không gọi, toàn gọi tôi?

– Tại thích gọi cho mí người.

– … – Tâm trông dễ bị ức hiếp lắm à?

Chàng nào biết, mà cũng chẳng quan tâm, mặc cho đám ấy làm gì thì tùy. Chàng cũng chẳng rõ, sao giờ mình lại trở nên hời hợt như vậy, hẳn từ khi quen biết Hữu, hay từ khi bước vào lớp 12. Sự hời hợt này khiến Tâm đôi lúc cảm thấy khó thích nghi hơn việc bị chọc ghẹo nhiều.

Bạn học của chàng thoạt trông rất lễ phép, hiểu lễ nghĩa. Chủ nhà là một người đàn ông, nếu trẻ hơn năm sáu tuổi, chỉ sợ mấy nàng sẽ mê ngất. Đó là cha nuôi của tóc tém cùng tóc xoăn. Cả hai đứa được nhận về nuôi từ khi còn rất nhỏ, có điều, họ đều trăm miệng một lời gọi bằng “má đẹp”.

Giờ thì má đẹp đang sửa soạn đi làm, tóc tém cùng tóc xoăn chẳng biết từ khi nào đã xuống lầu, mặt mày lấm lét như thể chiến sĩ tình báo lẻn vào đồn địch. Chờ khi má đẹp khuất dạng, bạn học Quế mũm mĩm mới hô to, giọng sang sảng tràn ngập hào hứng: – Trai theo phòng trai, gái theo phòng gái, tiến quân!!!

Mang danh nghĩa đến nhà chơi, tham quan khắp nẻo, thế nhưng khi ngửa bài Tâm mới biết quyết định của mình hôm trước là dại đến cỡ nào. Hễ có món gì vừa ý, hoặc lạ lạ, mấy kẻ tới chơi này liền cười toe, bảo:

– Ê, cái khuyên tai nhìn dễ thương quá, cho tao hả? Cảm ơn!

– Ủa mày mê đá banh hả? Trái bóng mới toanh, tao lấy chơi nha!

– Còn nửa chai dầu thơm, tao thích mùi này lắm, thôi tao xí, mày mua chai khác hén!

Tóc xoăn đang tìm cách giựt con gấu bông to sụ khỏi tay gái béo, còn tóc tém thẳng thừng rũ bỏ hình tượng thục nữ của mình để vật tự do trong phòng chỉ vì chai nước hoa. Mọi thứ phút chốc nháo loạn cả.

Hữu nhíu mày, xong hắn bật cười, trông chẳng chút khó chịu bực bội nào. Ngược lại, khi thấy Đằng đang đá banh trong nhà với đồng bọn, hắn liền có ý muốn tham gia.

– Để tôi!

Hữu hô to, giọng tràn đầy háo hức. Đằng cũng rất biết điều chuyền banh sang, sau đó liền là một cú đánh đầu mạnh bạo, quả bóng mới toanh xoay vèo vèo, lao thẳng đến chỗ chàng đang đứng. Tâm thật sự cũng có chút nao nao muốn xông vào quậy phá cùng mọi người, nhưng nếu làm thế, còn ai quản nổi? Đùa quá trớn nhỡ phá hỏng đồ đạc thì khổ. Vì thế Tâm rất tự tin nghiêng nhanh đầu sang một bên tránh bóng.

Và sau đó đầu chàng đập vào bệ tủ tivi…

Mấy tên đang chơi đá banh vượt địa hình trông thấy màn này trợn mắt há mồm rồi cười rộ lên, mặc cho Tâm đau điếng, xoa xoa cái trán.

Đùa giỡn đến gần chín giờ, thứ gì phá được đều đã phá qua, đồ nào thử được liền thử xong hết thảy, đám giặc cỏ mới chịu thu vuốt giấu móng rồi hùn tiền vốn lại, ngót nghét tầm hai trăm nghìn, gái béo là người sành ăn nhất, liền phát biểu chọn món lẩu hải sản.

Cánh con trai có năm đứa, đành cắn răng cam chịu sự phân công của hội chị em. Kẻ xui xẻo, hẳn là tên nào dễ bắt nạt nhất.

Kẻ xui xẻo dễ bắt nạt có làn da rất trắng trẻo, vẻ ngoài cũng đậm chất thư sinh. Thỉnh thoảng anh chàng lại đẩy gọng kính cận lên cao, nhìn thế nào cũng thấy hiền lành nho nhã. Chỉ là, nơi này nào có khái niệm thương hoa tiếc ngọc hay từ bi hỉ xả gì. Thế nên việc kẻ xui xẻo bị bắt nạt, buộc đạp xe chạy ra chạy vào chợ vài vòng là khó tránh khỏi. Và đầu gấu, trùm cuối nơi này không phải tóc xoăn hay tóc tém, mà là một cô nàng rất lùn, có điều cân nặng lại tương phản gái béo theo tỉ lệ thiên văn, chỉ là gương mặt lúng liếng hai đồng tiền cực duyên. Nhỡ đứng cạnh gái béo ta liền dễ liên tưởng đến cặp số 10. Nàng lùn ốm mang tên Tiểu Nghi, vừa nhí nhảnh lại vừa hay làm duyên trước máy ảnh. Nếu không quen biết, chỉ ở xa trông thấy nàng, ta có thể nghĩ đến Lọ Lem.

Nếu ai đó nói thế với Tâm, chàng sẽ chân thành giải thích: “Em ghẻ của Lọ Lem thì có!”

Đạp về lần thứ ba, kẻ xui xẻo liền khiếu nại: – Sao không gọi điện thoại nói luôn một lần đi, bắt Khang mua quài!

– Mới hết tức thì, biết ông sắp đạp về tới gọi chi cho tốn tiền.

Nghi lùn đem vẻ mặt trong sạch ngời ngời của mình ra cam đoan.

Rồi bạn lớp trưởng Khang mặt nghệt thành trái mướp đắng lần nữa quay đầu xe, bon bon vào chợ mua thêm chai nước mắm.

Hôm đó, Khang lớp trưởng xui xẻo dễ bắt nạt đạp ì ạch gần sáu cây số.

Bảo chặc lưỡi nhìn bạn thân bị đày ra biên ải, cũng chẳng có vẻ tiếc nuối gì, ngược lại còn mang nét chờ mong hóng kịch vui. Cái bộ mặt này làm tóc tém trông thấy ngứa răng ghét bỏ quá đỗi. Tóc tém ở nhà cũng lười giữ dạng thục nữ, làm cho ai xem bây giờ? Mấy gương mặt này gặp cũng chai lì gần ba năm trời rồi, vậy nên tóc tém quyết định chuyển sang chế độ da dày, giao toàn bộ thau rau muống cho Bảo, lại nói: – Lặt giùm coi!

– Hông! – Bảo rất khẳng khái từ chối.

– Lặt hông?

– Hông!

– Hông lặt thì thôi.

Tóc tém uể oải, quay mặt, ôm thau rau muống đi chỗ khác.

Chẳng biết suy nghĩ thế nào, Bảo hậm hực, vọt nhanh tới, giựt lấy đồ của tóc tém xong hầm hầm lao vào trong bếp.

Tóc tém cười cười, trong đáy mắt tràn đầy thỏa mãn…

Ở sự thỏa mãn đó, lại có hòa quyện chút yêu thích, chút ngây thơ chả rõ. Hệt như khi nhìn bóng nước giữa trời, chúng óng ánh nhiều màu nhưng rõ ràng bản thân chúng vô sắc. Tất cả đều gói gọn trong một ánh mắt.

Bảo không nhìn thấy chúng.

Đến trưa mọi thứ cũng xong, mọi người thấy đói, nên nhanh chóng dọn chén đĩa ra trước phòng khách để ăn trưa. Chẳng qua, tụi con trai cật lực ngốn các thể loại rau cải, nhường tôm mực thịt cá lại cho đàn gái, mà mấy nàng chỉ nuốt vài miếng, liền buông bỏ, gái béo cũng tỏ ra e dè quái lạ. Nhưng nghĩ xem, vốn đã mang tiếng ục ịch, còn ngốn nhiều trước mặt đám bạn khác nào tự làm xấu mình. Vì thế gái béo quyết định về nhà mới ăn thêm. Ngoài lề, còn một người sức ăn siêu khỏe, nhưng đối lập gái béo, cật lực tranh giành rau cải, tất nhiên chẳng ai ngoài tóc tém.

– Sao giựt đồ ăn của tụi tui? – Bảo bất mãn chỉ vì một đũa giá đỗ.

– Dưỡng dáng, cho hông?

– Eo như cái lu còn bày đặt dưỡng dáng.

Thế là giữa trưa, nắng đâm gắt gỏng như đốt than, có hai kẻ no nê rỗi hơi liền vận động thân thể, rượt dí nhau vòng vòng con hẻm.

Cũng có vài kẻ căng bụng, liền xem hài kịch sống về nàng Lọ Lem cầm dép quai kẹp chọi chàng hoàng tử chân trần giải trí. Cười gập bụng cũng là một biện pháp vận động, phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN