Thanh Xuân Như Họa
Chương 006
Chàng rất xúc động, rất bi kịch, vì sau yên xe của mình là một mái tóc ngang ngang, gương mặt tròn tròn mũm mĩm, nhìn tổng thể chẳng lẫn vào đâu. Tâm có cảm giác bạn học Quế nằm xuống đường lăn lăn còn nhanh hơn mình đèo nhiều.
Một cái ý nghĩ chẳng hề ga-lăng đi?
Cả bọn quyết định đến siêu thị Co.op Mark vui chơi. Nhà họ ở khu Sao Mai, vòng qua chợ Bình Khánh sẽ gặp cây cầu Tôn Đức Thắng bắt ngang con kênh Rạch Giá dài dài, xa xa, lại cao cao, đèo lên tới giữa ngọn thì rau hay thịt gì cũng tiêu hóa gần hết. Trán Tâm lấm tấm mồ hôi, tai ù ù, nhưng vẫn còn nghe được gái béo bảo: – Thả dốc từ từ thôi, nhìn thích lắm!
Chàng khó hiểu nhưng cũng thuận theo, thả con dốc thật chậm rãi. Gió có mùi mặn mặn hây hây mũi, dưới dòng kênh hắt lên ánh sáng tuy hơi chói mắt nhưng lại lung linh vô ngần, tưởng chừng như cả một dải ngân hà thi nhau bừng tỏa. Tâm thấy màu vàng rượm của phù sa, pha chút nâu nâu ngả ngớn, trông sang liên miên là đọt chuối phe phẩy, hệt người con gái mặc áo màu xanh mạ đang phất quạt, lại càng giống thiếu nữ vươn vai phơi thảm lụa mềm. Trong cái lóng la lóng lánh lại thấp thoáng nỗi dịu dàng.
Cảm giác này, Tâm thấy thích, chàng muốn giang đôi tay đón lấy mọi thứ, phải chi được một vòng ôm niết chặt sau lưng, thì hay biết bao…
Và từ phía sau, liền có vòng tay ôm chặt như thế. Tâm hơi hoảng, tay lái lạc, suýt ngã.
– Làm gì dậy, té bây giờ!!! – Giọng của gái béo sang sảng, át tiếng gió, xóa đi chút sợ hãi vừa nãy.
Tâm ậm ừ, mặt chàng vẫn bình tĩnh như vậy, nếu không muốn gọi là hờ hững, chỉ là hai má đã có chút ửng hồng bỡ ngỡ.
Gái béo cũng biết mình hơi hơi bạo dạn, hẳn đã dọa tên mặt liệt này đi? Chỉ là gái bỗng muốn ôm thôi, gió to quá, nhỡ thổi hai người bổ nhào thì sao? Gái béo chính là người chịu thiệt thòi mà?
Mặt liệt không có tí nào gọi là lãng mạng tuổi thanh xuân cả!
Gái béo nào hay, những suy nghĩ của mình vô lý một cách kì lạ, vậy nhưng gái béo vẫn cho là đúng. Đúng hay sai, cũng là một thoáng ngu ngơ.
Đường đến siêu thị xa xa, mấy chiếc xe bon bon trên đường, những ngôi nhà lụp xụp mái tôn, thưa thớt. Dần dần là mấy công trình xây dở, thấy vài chiếc xe cẩu trơ trọi giữa đồng, có cả máy suốt lúa, và nhiều ngã đường láng nhựa rộng rãi. Nghe đồn chỉ vài năm nữa nơi đây liền chen chúc, đất hoang cũng sẽ có người ở chật. Tâm thấy dăm ba thửa ruộng, lúa mung mẩy còn xanh, xanh đến tận bờ, xanh đến nỗi thu vào tầm mắt là mênh mông như bất tận. Chàng không muốn xem cảnh đồng điền hóa dân cư chút nào.
Chàng nhớ hồi xưa, vào độ này, cầm giỏ tre đi mò cua bắt ốc, chúng đều rất to mập, rất nhiều và ngon ngọt phù sa.
– Quế biết mò cua không?
Chàng thều thào, gái béo tiếng nghe tiếng không, nhíu mày trông bóng lưng trước mặt, thấy hơi cao cao, man mát chút cô đơn nhàn nhạt.
– Hả?
– …Siêu thị có khu vui chơi chứ?
– Có, mà chi?
– Tự nhiên chán, muốn vô.
– Ờ…
Hai người lại im lặng, chỉ có tiếng bánh sau kêu lên, vì lâu chưa tra dầu. Tâm mượn tạm xe của tóc xoăn để đi học, chả buồn chê. Bầu không khí giữa hai người lại thấy kì lạ, gái béo đành bắt chuyện, chứ im im thế nản chết!
– …Sao chạy chậm quá vậy?
Nói xong, gái béo liền thấy mình ngu dã man.
Một tên con trai chưa tới sáu mươi hai kí, chở một đứa con gái bảy mươi sáu kí, hỏi sao lâu…
Dần dà, nắng dịu đôi chút, mây cũng nhiều hơn, trôi lững lờ. Phố xá dần hiện ra tấp nập, dòng xe vội vã ồn ào, chen chúc. Siêu thị vào giờ này vẫn còn đông, cả bọn bị bảo vệ đuổi khéo khỏi bãi giữ xe dưới tầng trệt, đành gửi mấy con ‘chiến mã’ ngoài trời.
– Chời chời, một hồi ngồi lên cái bệ yên chắc có sò huyết áp chảo ăn kèm với chuối chiên quá!
Tóc xoăn cảm thán, thế mà làm mọi người đen mặt.
Tóc xoăn nào để tâm, rất hồn nhiên đẩy cả đám tiến vào, liền bị bạn học Bảo càu nhàu: – Cho con nghỉ mệt xíu cái má!
– Con trai gì yếu như sên vậy? Mạnh mẽ lên coi?!
Đèo đàn gái gần hai cây số, trâu bò cỡ Đằng lao động còn chịu thua, nói chi mấy tên công tử bột này. Đàn trai đều cảm thấy thật đáng thương.
– Muốn tụi này mạnh mẽ lên thì lát nữa đèo tụi này về nha!
– Nào bị bê-đê hết đám thì đằng đây chở cho về!
Tóc xoăn bực bội, nhưng Bảo vẫn cứ đùa nhây.
– Chời ơi, sao biết tui bê-đê hay dị?
Tính hơn thua của Bảo đôi khi lấn át cả đại não, Bảo vừa nói, vừa nháy mắt, giãnh ngón tay làm duyên, muốn bao nhiêu nũng nịu liền có bấy nhiêu. Thậm chí còn khoa trương tới mức hót bụng, ưỡn ngực, vểnh mông tạo dáng.
Đằng há mồm, Hữu trợn mắt, còn Tâm suýt chút nữa té cắm đầu. Tóc tém xúc động muốn ụp cái thùng rác gần đó lên đầu bạn học Bảo.
– Quỷ sứ hà… – Bảo rất có mặt mũi, mặt mũi cũng cực kỳ dày, cười đầy khiêu gợi.
Rồi Bảo mới thấy mấy cô mấy chú đi ngang qua, nhìn mình như quái thú. Da mặt dù dày đến mấy cũng từ hồng sang trắng, từ trắng lại xám tro.
Tóc tém thấy một chú người tây thân cao hai mét chỉ chỉ trỏ trỏ bạn học Bảo, và cái vẻ mặt đưa đám của Bảo rất rất tức cười.
Đáng đời!
Cười chán chê, đàn gái lại dắt đàn trai lên lầu, tiến quân xâm lược khu quần áo nữ để mua sắm cho vui.
Đàn trai vui nổi mới là lạ! Họa may, chỉ có Hữu là vô tư.
– Cái đầm tím này đẹp hông? – Tóc tém đang hí hoáy ướm thử lên người, buột miệng hỏi, hẳn cô nàng rất thích nó.
Nhà Bảo vốn mở salon thời trang, từ nhỏ thấy nhiều thứ, cũng xem như có mắt thẫm mỹ chuẩn hơn mọi người, liền vuốt vuốt cằm suy nghĩ, sau đó nhíu mày đưa ý kiến: – Xấu quắc! Vải mỏng hơn cái nùi giẻ nhà tui nữa.
Tóc xoăn đứng cạnh sào áo, nghe xong liền vịn vào cán sắt, cười đến rung rinh mấy chiếc móc, phát tiếng kêu rinh rang.
Tóc tém nghiến răng nghiến lợi, đang băn khoăn liệu có nên nhào tới xé cho áo bạn học Bảo te tua hệt nùi giẻ hay chăng?
Tâm cũng buồn cười, chàng nhịn không được, chỉ có Hữu đang mỉm môi định giảng hòa thì mặt chợt đơ lại, cảm thấy mồ hôi sắp túa ra khỏi người. Hắn nghe thấy Đằng lao động làu bàu trong miệng, giọng khá nhỏ, càng giống như khấn vái. Đằng đang tụng dòng kinh, mong đàn gái tới khu C lựa áo ngực.
Nếu đàn gái biết, liệu chiều về có thấy tấm thây Đằng phơi ngoài cánh đồng hoang không?
Hẳn là xé xác tới nát nhừ đi?
Hữu chọn cách im hơi lặng tiếng, mặc niệm mình sau này ít giao thiệp với Đằng thì tốt hơn.
Đùa thêm một chút, mấy nàng vẫn chưa chán, người hoạt bát nhất vẫn là Tiểu Nghi. Tiểu Nghi có hai lúng đồng tiền duyên dáng, cặp mắt thật sáng ngời tinh nghịch. Nghi hơi ốm, lại chẳng cao, nhưng tất cả đều chẳng làm mình cảm thấy thấp kém tí nào. Thấp thì, cùng lắm mang dụng cụ tăng chiều cao thôi chứ nhỉ?
Nghi cầm hai đôi giày, lưỡng lự khó quyết, đành quay sang hỏi cả bọn:
– Ê tao mang cao gót hay búp bê đẹp hơn hả tụi bây? – Chưa đợi nghe ý kiến, Nghi đã chặc lưỡi quả quyết – Thôi chắc giày búp bê cho hợp lứa tuổi, chứ giày cao gót đắt gấp đôi mà hông hợp đôi chân ngọc ngà của tao.
Đàn gái liền muốn té xỉu.
Đàn trai cũng liền muốn té xỉu.
Vậy mà mặt Nghi lùn vẫn tỉnh bơ. Bảo nhịn không được cảnh này, lại gào lên: – Lạy! Con quỳ xuống thì bắp đùi còn muốn dài hơn cặp giò của mẹ trẻ, mẹ trẻ hô giò mẹ trẻ ngọc ngà chắc con mặc quần đùi đi thi Bông hậu hoàn dũ cũng ẵm giải.
Xem ra, Bảo quyết tâm xỉa xói cho chết hẳn cái sự ảo tưởng chân dài của Tiểu Nghi.
Lựa chọn quần áo gần một tiếng mấy, đàn gái sau khi tính toán tiền nong, sắp xếp mọi thứ cho gọn gàng, rồi lại quyết định treo đồ về chỗ cũ. Đàn trai choáng váng cạn lời, ão não than thở rằng các nàng là nhất! Chỉ tội cho cô nhân viên tiếp thị, vẻ mặt rặn nụ cười này làm đàn trai sởn gai óc mấy bận. Hẳn cô nhân viên đang tha thiết muốn gọi điện cho quản lý xin đổi ca hoặc nghỉ việc.
Khi đèn đường đã tạo thành một dãy dài hun hút, trời sẩm tối, những thứ ánh sáng vàng vàng từ đầu xe và trắng xanh của mấy ngôi nhà dần dần rõ ràng hơn, nhá nhem và bập bùng. Vẫn là đàn gái phụ trách ngồi cho đàn trai chở, đạp hì hục về cũng đã gần sáu giờ rưỡi. Trễ thế, do bởi tóc tém nổi hứng kêu gọi chị em đòi mấy anh “soái ca” lượn vài vòng trong công viên tình nhân cho thơ mộng. Mặc đàn trai làu bàu oán giận không ngớt, vô cớ làm đầy tớ để đàn gái khoe khoang.
Tâm thấy mình rất đáng thương đáng buồn, vì chàng vẫn đèo gái béo.
Và chàng cũng đố kị Đằng lao động, tên ấy rất cao, rất khỏe khoắn, hẳn là đô con nhất lớp, vậy mà chở Nghi lùn.
– Nếu chở hội chị em kiểu này thêm hai tháng nữa, eo tao chắc cũng thon như siêu mẫu rồi?! – Lớp trưởng Khang than vãn, thở dài.
– Chờ hông được tới lúc eo thon đâu mày. Sáng tao mới cân được sáu mươi tư kí, giờ dìa nhà cân lại không rớt hai trăm gram mỡ tao cưới con Nhi liền!
Bảo mệt muốn đứt hơi, vì tóc tém cứ đòi tăng tốc suốt, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì mình lại cắn răng nghe theo. Kết quả bạn học Bảo hiện đang nằm duỗi thẳng cẳng trong phòng của Tâm, thở hồng hộc.
Nhưng câu nói này sao khôn lỏi và chói tai đến thế?
Bảo rất muốn bị ăn đòn đây mà?
Dẫu vậy, nếu bắt buộc phải cưới thật, hẳn là tình nguyện chịu trận đi?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!