Thanh Xuân Tươi Đẹp
Phần 14
Ăn Tết xong thì cả lũ chúng nó hẹn nhau mùng 6 đi Hà Nội, vì có hẹn đi chơi Tết nên xuống sớm. Trước khi đi, mẹ nó khăn gói đủ các thứ: bánh chưng, thịt, dưa, rau, … rất nhiều để nó mang đi. Mấy đứa kia cũng chẳng kém gì, thế cũng tốt, đỡ phải mua thức ăn, tiết kiệm được khối tiền. Vì chưa phải đi học nên xe khách cũng không đông lắm. Tầm mùng 10,11 Tết xe sẽ rất đông vì khi đó sinh viên bắt đầu xuống trường đi học.
Xuống đến nơi, cả bọn dọn dẹp và phải làm quen với chỗ ở mới. Hôm trước Tết mới dọn về đây chứ đã ở được ngày nào đâu. Đầu năm kiêng chuyển đồ và cũng kiêng đóng đinh nên chúng nó đã làm xong xuôi trước Tết rồi, hôm đó có hai thằng Hòa nó giúp nên mọi thứ đã đâu vào đấy rồi. Hà Nội vẫn còn vắng lắm vì Tết mọi người về quê nhiều, chỉ ra phố cổ mới đông vui thôi. Họ vẫn chưa phải đi làm nhiều, chỉ lác đác một số công ty đi làm từ mùng 4 Tết thôi. Các hàng quán vẫn đóng cửa. Vài quán café mở cửa lấy ngày. Chao ôi, Hà Nội hiếm khi yên bình như này. Thật là vi diệu! Đâu đâu cũng thấy cờ và hoa, các khóm hoa đua nhau khoe sắc, cành đào và quất vẫn còn nguyên trong các gia đình, không khí xuân tràn ngập khiến lòng người cũng rộn ràng. Chúng nó kéo lên cô chú chủ nhà chúc Tết và hỏi thăm mọi người, lì xì cho con cô chú một chút lấy lộc đầu xuân.
Tối hôm đó nhà nó có khách bất ngờ. Cả 4 người hàng xóm cũ đến chơi, nó rất ngạc nhiên sao hai anh lại lên sớm thế! Nó đang ngây ngốc, mắt mở to ra nhìn hai anh đứng trước cổng mà chưa kịp nói gì thì 2 thằng Hòa reo lên:
Chúc mừng năm mới, chúc Hà còi sang năm mới có người yêu nhé! Hòa bé lên tiếng trước.
So do I – Hòa lớn lên tiếng sau.
Chúc mừng năm mới em! Anh Long cười tủm tỉm.
Em cảm ơn anh, cảm ơn 2 cu nhé!
Thế anh Phong không chúc em à?
… (chỉ nhìn không trả lời)
Không mời bọn anh vào nhà à? Anh Long lên tiếng.
Dạ mời mọi người vào nhà.
Mọi người dắt xe và cất ở sân, sau đó theo nó vào phòng. Mấy đứa kia đang ngồi bóc bánh thì ngẩng lên:
Oa, chào các anh, chào hai bạn – Chị Hồng reo lên sung sướng.
Chào anh Long, Phong, chào hai Hòa – Hằng vui vẻ chào mọi người.
Mọi người đi nhìn ngắm một lúc và quay ra ăn bánh chưng chúng nó vừa rán vẫn còn nóng hôi hổi. Nó liếc thấy anh Phong trầm tư hẳn, ít nói và kém vui.
Ăn xong, nó đi lấy nước mời mọi người. Anh Long mới chầm chậm hỏi:
Sao các cô lại chuyển nhà đột ngột thế? Các cô có biết bọn anh hẫng hụt thế nào không? Trước Tết có thấy gì đâu mà bọn anh về trước có mấy hôm, lên đã thấy chuyển đi rồi. Làm cho có người thất thần, đờ đẫn suốt. Các cô thật là ác quá!
Thế các anh nhớ bọn em à? Hằng trêu lại.
Nhớ chứ sao không? Nói rõ lý do anh nghe xem nào! Anh Long nhơn nhơn hất hàm nói.
Vì mấy hôm nữa có hai đứa em cùng quê xuống ở cùng, cái phòng đó trật không ở được 5 người nên bọn em phải tìm nhà gấp, ra Tết là đầu năm người ta kiêng chuyển nhà. Thế là bọn em mới gấp vậy chứ! Em cũng nhớ bọn anh mà, đang ở quen ai muốn chuyển chứ! Anh giận bọn em đấy à?
Giận chứ, tức, lại còn hẫng hụt, không hiểu tại sao nhà vắng teo teo.
Anh Long nói hơi nghẹn nghẹn.
Tưởng anh ghét bọn em, mong bọn em cút xéo cho sớm còn giề! Có ai đuổi bọn em cút còn giề! Hằng nói với giọng giận rỗi.
Ai đuổi bao giờ?
Anh chứ ai!
Haha, trêu cho vui chứ ai muốn đuổi các cô, nhất là em Hà, ngoan thế mà ai lại đuổi chứ! Phải không Hà?
Hả? à dạ! Hà ngẩng lên ngơ ngác không hiểu sao lại bị lôi vào câu chuyện.
Cô sao thế? Cứ như trên mây thế?
Hihi! Hà cười ngượng!
Nó liếc sang người bên cạnh từ nãy giờ vẫn im lặng, mắt hơi buồn buồn. Nó hỏi nhỏ:
Anh Phong sao thế? Anh có chuyện gì à?
… Phong im lặng chưa kịp trả lời thì Long đã cướp lời:
Ừ đúng đấy, thằng bạn anh đang có chuyện đấy! Rất là nghiêm trọng!
Chuyện gì mà nghiêm trọng hả anh? Nó ngước ánh mắt trong veo lên hỏi.
Ừ thì thằng bạn anh bị ốm đấy em!
Anh Phong mệt à?
Không, đừng nghe Long nói linh tinh.
Này, tôi kệ đấy nhé, tôi mà nói linh tinh à? Tôi nói chỉ có đúng.
…
Không khí bỗng dưng đang vui trầm hẳn xuống. Hằng nháy mắt cho Long thì thầm:
Anh Phong sao thế?
Bí mật!Suỵt! Long ra dấu im lặng.
…
Mọi người nháy nhau bỏ ra ngoài hết, trong phòng chỉ còn nó và anh Phong ngồi. Nó lúng túng không biết nói gì. Mấy phút im lặng trôi qua như ngày tận thế. Nó thấy ngột ngạt. Nó quyết định phá tan im lặng, nó rụt rè hỏi chỉ đủ anh Phong nghe tiếng:
Tết anh có đi chơi nhiều không ạ?
Có đi chơi nhưng không nhiều!
Hai bác và mọi người khỏe không?
Khỏe, anh cảm ơn em đã quan tâm!
Vậy anh có chuyện gì mà hôm nay em thấy anh không vui. Gặp bọn em anh không thấy vui à?
Phong ngẩng lên nhìn nó với ánh mắt buồn buồn, chầm chậm trả lời:
Em chuyển đi đột ngột quá, nhất thời anh chưa quen, gặp em anh rất vui nhưng sống ở đó không có em anh thấy rất trống trải, cảm giác mất mát. Khó tả lắm!
Nghe nói vậy mà mặt nó đỏ bừng bừng, như này là anh đang thừa nhận tình cảm với nó sao? Nó phải nói gì bây giờ?
…
Hà à, em có một đề nghị với em được không?\
Trời ơi, sao anh nghiêm túc vậy. Nó nhìn anh mà không dám nhìn lâu, sợ ánh mắt da diết và nghiêm túc ấy. Nhưng nó vẫn phải trả lời:
Dạ vâng, anh cứ nói đi, em nghe đây!
Anh…
Đúng lúc đó thì mọi người đi vào thế là anh không nói nữa và chuẩn bị đứng lên chào ra về. Lúc đi ra tiễn mọi người, anh cố tình đi chậm và cầm tay nó ra hiệu đi chậm lại. Để mọi người vào hết, anh Long và 2 Hòa đi trước, Anh nói nhỏ:
Anh gặp riêng em một chút được không?
Chết rồi, bây giờ phải làm sao nhỉ, gặp riêng là có vấn đề rồi! Nó nghĩ nhanh và thoáng thấy bối rối. Không biết trả lời thế nào nhỉ? Mới đầu năm mà.
Anh gặp riêng em có việc gì không? Nó cố gắng trấn tĩnh hỏi.
Hà à, có điều này anh định nói từ lâu rồi, anh thích em!
Trời ơi, nó nghe thấy anh ấy tỏ tình thật đấy. Cơ mà nó vẫn thấy không có gì rung động là sao, nếu theo đầu óc ngây ngô của nó thì thực sự nó chỉ thấy ngại chứ chưa thấy có gì đó theo mô tả của Xuân Diệu. Nó trả lời sao để anh không bị tổn thương nhỉ, đàn ông kị nhất tỏ tình không thành công. Nó không muốn vậy. Nó quý anh như người bạn, như người anh thôi.
E chưa cần trả lời anh ngay đâu. Hai hôm nữa, lớp anh đi chùa Thầy, anh muốn em đi cùng anh có được không?
Dạ, … em vẫn chưa biết. Kế hoạch đường đột quá ạ, em chưa sẵn sàng, chưa chuẩn bị tâm lý ạ! em…xin lỗi anh.
Em cứ suy nghĩ đi, tối mai anh đến nhé! Hy vọng là em không từ chối!
Thôi, khuya rồi, em về đi! Anh cũng về đây!
Dạ, chào anh, anh về cẩn thận. Chúc anh ngủ ngon.
Hôm nay chắc là anh sẽ mất ngủ rồi! Chúc em ngủ ngon nhé!
Em không mong anh mất ngủ đâu, dù câu trả lời có thế nào thì anh vẫn nên vui nhé, em không muốn mất đi người anh như anh đâu. Mong anh hiểu cho em nhé! Em cũng rất quý anh ạ!
Cảm ơn em, chào em!
…
(Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!