Thanh Xuân Tươi Đẹp - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
386


Thanh Xuân Tươi Đẹp


Phần 23


Tác giả: Thảo Phương

Chương 23

Hai đứa đi bộ về, nó cất cặp sách và bảo với mọi người trong phòng là ăn rồi, bây giờ đi chơi với bạn. Mọi người trong phòng không hỏi thêm gì. Chỉ chúc đi vui vẻ. Trong lúc đó, hắn đã dắt xe của nó ra đến cổng. Hai đứa đèo nhau đi ra công viên. Lần đầu tiên nó đi chơi với con trai vào công viên buổi tối. Xung quanh có rất nhiều đôi thanh niên ngồi tình tứ, nó ngại và trong người nóng ran. Hắn gửi xe xong thì cầm tay nó dắt đi. Đi bộ tầm 30 phút quanh hồ, mỏi chân quá hắn và nó tìm mãi mới có một cái ghế trống, chỗ đó có đèn sáng nên không có đôi nào ngồi. Hắn bảo nó ngồi xuống bên cạnh. Lúc này, không gian và thời gian như ngừng lại. Hắn cũng hồi hộp và nó cũng chẳng khá hơn. Một lúc sau, hắn mới ấp úng nói:
Anh run quá! Em ngồi gần anh được không?
Dưới ánh đèn hắt của công viên, gương mặt nó dịu dàng và ánh mắt chớp chớp ngẩng lên nhìn hắn rồi cụp xuống, nó ngại và run cầm cập. Sao lại thế này nhỉ? Mặc dù hắn đã chuẩn bị tinh thần nhưng giây phút này thật sự run không thể tả được. Lấy hết can đảm hắn kéo đầu nó vào ngực mình và thì thầm:
Anh yêu em! Rồi nó đặt nụ hôn lên mái tóc mùi hương bồ kết quyện với mùi bưởi này.
Nó vẫn cứ cúi gằm mặt và rúc đầu vào ngực hắn, nó run và hồi hộp, cảm giác cứ làm sao ấy, nó không hiểu được, chưa bao giờ nó có cảm giác này. Tim đập thình thịch, đầu óc cứ u mê, mơ màng. Một lúc sau, hắn trấn tĩnh và nhấc đầu của nó lên, hắn hôn lên trán, xuống má và hôn vào đôi môi của nó. Đôi môi của nó rất lạ và quyến rũ, đã bao lần hắn mơ được ôm và hôn lên đôi môi này rồi. Bây giờ, đôi môi đó rất gần. Nó không dám mở mắt, hai tay cứ run run, nó cũng cảm nhận hắn cũng đang rất run. Hắn cũng chưa từng hôn ai và chưa từng tỏ tình với ai, trống ngực của hắn cũng đang đập liên hồi như trống đánh trận. Khi hắn đặt môi lên môi nó, mút nhẹ và cảm nhận vị ngọt và sự mềm mại, vô cùng lạ lẫm và thích thú. Nó thì cứ đê mê, nó cũng thấy ngọt ngào, chao ôi, hóa ra nụ hôn tuyệt vời như thế này sao? Thảo nào, cứ yêu là họ muốn hôn. Nếu biết thích như thế này, nó sẽ không tránh né.
Thấy nó cũng hưởng ứng và dịu dàng, hắn mạnh dạn hôn thêm lần nữa. Lần này hắn tự tin và mạnh mẽ, quyết liệt. Theo bản năng, hắn giữ hai bên má nó, còn nó thì hai tay thừa thãi buông thõng không biết làm gì, khi được hắn hôn say đắm và mạnh mẽ, nó cũng đơ ra mà bị cuốn theo, nó cũng bị xoay theo hắn. Bất giác hắn ghì chặt làm nó mất đà và ôm lấy eo hắn. Hai đứa cứ dây dưa hòa quyện vào nhau, cứ hôn say đắm như vậy rất lâu hắn mới buông nó ra. Rồi lại hôn tiếp, cứ như vậy cho đến khi môi nó bị hắn mút cho xưng lên và khô khốc. Hắn mới buông môi ra và hai đứa cứ ôm nhau như vậy. Thời gian cứ như lắng lại, bây giờ nó đã hiểu là tại sao người ta yêu lại có những hành động kỳ quặc như vậy. Cả hai cứ im lặng một lúc lâu, hắn nhấc đầu nó ra khỏi ngực, hắn nhìn nó âu yếm:
Em có cảm nhận thế nào?
(ngượng, lại rúc đầu vào ngực hắn như chó con)
Em có thích không? Em thấy có ngọt ngào không?
(gật gật)
Còn anh, anh thấy chắc là anh nghiện em rồi, chỉ muốn ôm như này mãi, chỉ muốn hôn em mãi, hôm nay anh không muốn về chút nào.
Nó siết chặt hắn và áp má vào ngực hắn, rụt rè đáp:
Dù thích thì vẫn phải về, khuya rồi!
Cho anh ôm em một lúc nữa được không?
…. (gật gật)
Nói cứng thế nhưng mà nó cũng thấy cả người nó mềm nhũn, bây giờ chẳng nghĩ được gì nhiều. Trời về khuya mà sương xuống ướt các cành lá, dưới ánh đèn các hạt sương cũng lấp lánh như trong lòng cả hai đứa. Hắn cứ hít hà mái tóc của nó, hắn sợ thời gian sẽ lại phải xa, hắn phải về quê để thu xếp lên nhập học. Một tháng nữa, có giấy báo trúng tuyển mới lên nhập học cơ, các giấy tờ phải chuẩn bị khá nhiều. Hắn sẽ nhớ nó lắm. Đang nghĩ như vậy, nó ngẩng lên và dịu dàng nói:
Về thôi anh nhé! Muộn rồi!
Ừ, nhưng cho anh thêm một cái nữa nhé!
Nói rồi, hắn bế xốc nó lên trên lòng và nhấc chân nó đặt vào hai bên hông, lần này, hắn thoải mái hôn và mạnh mẽ, hắn đưa lưỡi vào cạy hàm răng khểnh của nó ra và lùa lưỡi nó, cả hai đều vụng về và thấy răng va vào nhau cồm cộp. Một lúc cũng thành thạo, hắn hăng hái dùng lưỡi đưa đẩy và càn quét khoang miệng của nó, lưỡi cuốn lưỡi như hút hết cả tinh lực của nó. Cả hai cảm thấy ngộp thở rồi buông ra, rồi lại hôn. Một tay hắn giữ đầu nó, một tay ôm ngang đỡ sau lưng. Còn tay nó cũng ôm siết lấy cổ hắn và đầu hắn. Cứ như vậy, 20 phút sau mới buông nhau ra. Thật là chỉ muốn hòa tan vào nhau thôi. Nhưng đến giờ vẫn phải về rồi.
Hai đứa quyến luyến ra về. Đường Hà Nội bắt đầu vắng vẻ, trên đường chỉ còn một số người đi lại thôi. Hắn sợ nó lạnh nên một tay lái, một tay vòng ra sau ôm lấy nó. Nó cũng ôm eo hắn và áp má vào lưng hắn. Hắn thấy ấm áp quá! Trời ơi, yêu nàng quá mất thôi. Yêu cái dịu dàng này vô cùng, yêu cái vòng tay ấm áp này, tối nay về chắc nhớ không ngủ được mất.
Đi khoảng 10 phút thì về đến nhà, hai đứa nhẹ nhàng mở cửa cổng và nó rón rén về phòng nó, mọi người đã ngủ. Nó leo nhẹ nhàng lên giường và nằm cứ nghĩ về tối nay, nó cứ thao thức mãi, không ngủ được, đầu óc như đang trên mây, như đang bay. Nó đang như lạc vào trốn bồng lai vậy. Nó chẳng còn cảm giác bất an và mặc cảm như trước, nó đã yêu hắn mất rồi. Nó trằn trọc mãi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Còn hắn cũng về phòng cũ của hắn ngủ. Trong phòng hắn thì có mấy anh vẫn đang ngồi đánh bài. Mọi người chỉ hỏi hắn qua loa và chúc mừng đã thi đỗ, hắn cũng leo lên giường và nằm nghĩ về nàng. Hắn ước gì cứ ở bên cạnh nàng và được ôm nàng ngủ. Trời, hắn bị sao vậy. Sao lại có thể nghĩ ra những điều này chứ! Nhưng đôi môi của nàng thật mềm và ngọt. Nó nghiện mất rồi. Cứ như này chắc là không xa được nàng mất. Hắn thao thức mãi cứ trằn trọc, hắn nhớ nàng quá, chỉ cách một cái vách thôi, hắn muốn chạy sang với nàng quá! Nhưng cũng đành ngậm ngùi vậy. Mãi hắn cũng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm để đi học. Vừa ra tới cổng đã thấy hắn đứng đợi nó rồi. Cả hai gặp nhau rồi nhớ lại tối qua vẫn ngượng nhưng mà thấy gần gũi lắm. Hắn bảo để hắn chở nó đến trường. Nó đồng ý. Hắn bảo:
Mấy giờ em học xong?
Hôm nay em học 3 tiết thôi, chắc tầm 9h30 là về.
Anh đợi em ở cổng nhé, anh sẽ đi vào hiệu sách Sư phạm và đọc sách chờ em.
Anh ăn sáng chưa?
Lát anh ăn, anh gọi cho đứa bạn của anh lát nó cũng đến đây, nó lên đây đi làm rồi.
Đến trường, nó tạm biệt hắn và chạy ù vào lớp, còn hắn lấy xe nó đi loanh quanh. Hắn ngồi ăn tạm gói xôi rồi chờ thằng bạn đến đón. Một lát sau, Thuận, bạn học của nó đến. Hắn và Thuận đi đến nhà Thuận chơi để biết nhà và hắn nói qua về người yêu của hắn đang học ở trường Sư phạm. Thuận nói:
Nhanh vậy mày? Con bé đó thế nào? Có xinh như em Linh không? (Linh là người đã thích hắn và hắn không thích, chỉ coi như em gái)
Không xinh, nhưng dễ thương và dịu dàng lắm, hiền từ, lương thiện, tóm lại với nàng, càng ngắm càng yêu.
Xời, tôi chịu ông, thôi lát đón nàng đến đây và làm vài món ăn trưa, giới thiệu và ăn mừng ông đỗ đại học luôn!
Ok! Sợ nàng ngại, nàng này hay ngại lắm.
Vậy tôi và ông cùng đến đó, tôi mời chắc sẽ ok thôi!
Ừ, cũng được.
Hắn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ nàng tan học rồi. Hắn và Thuận cùng đến đón nó.
Còn nó khi vào học, ở trong lớp, nó cứ mơ màng, học không vào đầu. Thỉnh thoảng, nó lại tủm tỉm cười một mình như con dở. Chị Hoa bên cạnh cứ nhìn nó dò xét, bí hiểm:
Có gì rồi phải không?
Có gì là có gì?
Nghi lắm, có mánh rồi.
Chị này, cứ đoán linh tinh.
Thôi, không thích giới thiệu thì thôi vậy. Chị cũng chẳng quan tâm đâu.
Kìa chị ơi, lúc nào chính thức, em sẽ giới thiệu nhé!
Có thế chứ!
Nó trả lời cho qua chuyện, nó sợ chị Hoa trêu. Nó cũng chỉ mong cho hết 3 tiết để được đi chơi với chàng. Nó biết chàng đang ngồi ngoài cổng chờ nó rồi.
Ngồi uể oải cả buổi cũng hết 3 tiết. Nó vội vã chào chị Hoa rồi phóng ra cổng, hồi hộp quá, biết là có người chờ mà tim cứ đập liên hồi. Hắn nhìn thấy nó chạy ra thì cũng ào đến, cả hai cứ nhìn nhau ngượng ngập:
Chờ em lâu không?
….
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN