Thanh Xuân Tươi Đẹp
Phần 24
Tác giả: Thảo Phương
Chương 24
Chờ em lâu không?
Không, anh mới đến. Luân nói và đánh mắt sang Thuận.
Giới thiệu với em đây là Thuận, bạn anh.
Giới thiệu với thằng bạn đểu, đây là Hà, người yêu tao.
Dạ chào anh, em là Hà!
Thuận vui vẻ đáp lại, tay đưa ra bắt tay Hà:
Chào Hà, rất vui khi biết em. Hôm nay anh mời vợ chồng em về chỗ anh ăn cơm nhé! Nhân tiện ăn mừng thằng bạn đỗ Đại học và có cơ hội làm quen với bạn gái của anh luôn.
Thuận nói xong, Hà đỏ mặt. Trời ơi, mới yêu mà đã gọi là vợ chồng là sao. Nó cứ thấy sao sao ý. Hắn quay sang thấy nàng đỏ mặt thì bảo:
Kệ nó, mà gọi vợ cũng được chứ sao mà ngại chứ.
Hứ, nghe buồn cười lắm, cứ thấy không quen.
Rồi dần khắc quen. Gọi dần là vừa, haha!
Hic. Thôi, bạn anh cười cho kìa.
Cứ tự nhiên đi, anh không sao, anh có vợ còn trước nó cơ, anh hơn nó 1 tuổi vì anh học đúp. Anh học không được, đi làm sớm nên có bạn gái sớm. Chứ hắn đào hoa lắm, nhiều người thích hắn mà hắn lại mê em á.
Nó nghe Thuận nói mà đỏ hết cả mặt. Xong cả ba người đi về chỗ Thuận ở, Luân đèo nó và nó bảo tạt qua chợ mua đồ để nấu. Cả ba người đi chợ mua toàn rau, chỉ vài lạng thịt, vài cái đậu phụ, một ít xương để nấu lẩu, một ít nước ngọt. Sinh viên như thế là sang lắm rồi. Thật sự ngày đó nhà nó không nghèo lắm nhưng vẫn khó khăn, nhà hắn có vẻ khá giả nên tiêu xài thoải mái chứ còn nó phải tiết kiệm, phải đi làm thêm gia sư rồi.
Về đến phòng Thuận, căn phòng không rộng lắm, chỉ khoảng 15m2, nhưng khép kín. Dãy nhà Thuận thuê có 5 phòng. Chỗ ở ven ngoại ô nên giá rẻ, yên tĩnh và gần chỗ Thuận làm. Thuận làm cơ khí nên những cửa hàng cơ khí cần mặt bằng rộng rãi, thường chọn ven đô để thuê cửa hàng cho rẻ. Nói là ven đô nhưng cũng không xa lắm, chắc chỉ cách chỗ nó ở 2,3 cây số. Khu này toàn người đi làm và cặp vợ chồng trẻ thuê nên các căn hộ khép kín hết! Có thể ở gia đình nhỏ, có con nhỏ ở cùng được. Khu Thuận ở cũng có 2 cặp gia đình có con nhỏ. Có 1 gia đình chưa có con, còn lại 2 phòng độc thân nhưng đều đã đi làm. Thuận giới thiệu qua loa để nó biết. Thuận chỉ chỗ bếp nấu. Thuận nấu cơm bằng bếp dầu, đun nước bằng sục điện. Phòng có 1 bàn nhỏ để uống nước, có giường 1m2 để ngủ. Một cái tủ vải quần áo, 1 chỗ để nấu ăn. Một cái giàn nhỏ xinh. Một lúc thì cũng thấy có người con gái nữa đến. Thuận giới thiệu là người yêu của Thuận, bạn ấy tên Nga. Nhìn cao ráo, không xinh lắm nhưng nhanh nhẹn, tháo vát. Nga kém nó 1 tuổi, nhưng nhìn chững chạc hơn nó, chắc Nga cũng đi làm rồi. Nga nói:
Em chào chị, chào anh Luân, em là Nga, bạn của anh Thuận.
Ừ, chào em, em đi làm rồi à? Nó hỏi. Luân gật đầu rồi đi pha nước.
Vâng, em làm công nhân may cũng gần đây.
Chào hỏi xong thì nó và Nga vặt rau, rửa rau, còn Thuận bật bếp nấu xương, Thuận nói:
Ê, Luân, mày thái thịt đi.
Tao không biết làm.
Vậy giờ tập làm đi.
Nói xong, Thuận quay sang nó gả lả cười:
Thằng bạn anh nó lười lắm, em phải rèn nó nhiều vào, đừng chiều nó quá sinh hư và không lớn được.
Hihi! Vâng. Nó bẽn lẽn cười.
Nó nhanh tay cầm dao và thớt thái thịt và đậu. Sau khi nguyên liệu lẩu đã chuẩn bị xong thì nó gọi hắn chải chiếu, rồi nhấc bếp dầu để ở giữa chiếu, vặn nhỏ lửa và mọi người ngồi quây quần ăn lẩu, ai cũng hào hứng. Thuận lấy rượu nút chuối mang ở quê ra chắt ra 2 chén nhỏ, đưa Luân 1 chén, Thuận giữ 1 chén. Thuận nói, con gái thì uống nước ngọt nên hắn đã đi mua mấy lon nước ngọt từ lúc trước đưa nó và Nga uống. Cả bốn người cùng hô chúc mừng Luân thi đỗ đại học. Rồi cộc chén: zozo! Nga cũng nói là Thuận hay kể về Luân nên Nga cũng biết nhưng chưa gặp mặt lần nào.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, nó chỉ cười khi hai người đàn ông cứ kể chuyện và nói xấu nhau. Còn Nga thì cũng cười hùa theo, thỉnh thoảng liếc Thuận âu yếm. Bây giờ nó mới có dịp nhìn kỹ Thuận. Dáng người to cao hơn cả hắn. Đen hơn Luân, không đẹp trai như Luân nhưng chững chạc và người lớn. Có vẻ là da dáng đàn anh. Thuận nói, có em gái cũng ra đây học năm thứ nhất Cao đẳng Du lịch. Nhưng không ở gần đây. Em gái Thuận ở ký túc xá. Thỉnh thoảng cũng về đây thăm anh.
Nó hỏi thăm về bố mẹ và gia đình Thuận, có vẻ gia đình Thuận vất vả vì có 3 anh em. Thuận là lớn nhất nên đã đi làm, còn thằng út thì đang học lớp 10 ở quê. Thuận đi làm để nuôi em gái đi học Cao đẳng, thỉnh thoảng gửi thêm tiền phụ bố mẹ nuôi em ở nhà.
Ăn uống xong, nó và Nga rửa bát, xong việc thì ngồi uống nước, lúc đến đây, nó cũng mua ít ổi và cóc để tráng miệng. Nó và Nga cùng gọt ổi và cóc bày ra đĩa. Thuận kẻ cả:
Hà ngoan và chu đáo quá! Thằng bạn anh sướng rồi!
Nga cũng ngoan và chu đáo mà.
Ừ, thế anh mới yêu chứ! haha!
Nga thẹn thùng đấm Thuận vào vai, nói:
Ai yêu mà yêu? Chỉ nhận vơ!
Thật nhận vơ không? Không thì anh yêu cô khác nhé!
Hứ,.. đi đi! Ghét!
Lúc đầu, anh thấy nó bảo nó có người yêu, anh nghĩ là nó nói xạo, thế nhưng khi gặp thì anh tin rồi, em có gì đó đặc biệt lắm. Có duyên lắm nên nó mới đứ đừ thế chứ! Thuận trêu trêu và tủm tỉm nhìn nó.
…(Nó cười ngượng)
Luân này, mày yêu Hà rồi phải trân trọng Hà đấy, mà em cần cẩn thận đấy, nó lắm gái bu lắm đấy! Thuận quay sang nó nhìn ranh mãnh.
Cái thằng bạn tồi, mi còn nói thế tau đập chết mi. Nói vậy làm Hà tưởng thật là chết tau.
Nó và Nga cười không nói gì. Thuận bảo sao em hiền quá vậy. Nó cũng chỉ cười. Thật ra nó cũng lo lắng điều đó. Có người yêu đẹp trai sung sướng gì đâu. Chỉ khổ thôi, làm sao ghen hết cho nổi. Chính vì vậy, đến bây giờ nó vẫn không yên tâm về hắn. Nó cứ thấy bất an lắm. Không phải là nó không tự tin mà nó thấy không biết phải đối mặt với các bạn gái vây quanh hắn như nào. Nó đâu có đánh ghen bao giờ. Nó cũng chẳng tranh giành của ai cái gì bao giờ. Nó liệu có đối mặt được chuyện nếu sau này hắn có gái theo không. Nó chưa sẵn sàng cho việc đó. Thật rắc rối quá! Nó chỉ cần nếu hắn có thay đổi thì hãy báo cho nó một tiếng, nó sẽ để hắn chọn. Chứ nó sẽ tôn trọng quyết định của hắn. Nó nhất định không muốn chuyện ba người.
Thấy nó ngẩn mặt ra thì Luân hỏi:
Hà, em sao thế?
À, không sao!
Lo à? Anh không có ai đâu, anh chỉ yêu em thôi! Không biết thế nào chứ anh nghiện em rồi. Nên em đừng có nghĩ linh tinh, em cứ hồn nhiên như em vốn có, đừng cả nghĩ mà già đi đấy!
Gớm, sến quá đấy! Thuận vẩy tay nói.
Tau nói thật! Chẳng ai làm tao thích cả, chỉ có Hà làm tao thấy có cảm giác thế này thôi. Hắn nói xong hôn chụt vào má nó, làm nó ngượng đỏ mặt.
Ừ, em tạm tin nó đi! Thuận khích lệ.
Vâng, em vẫn tin mà! hihi!
Thôi, muộn rồi, em phải về rồi. Cảm ơn anh nhé! chào Nga nhé! Anh Luân, anh về hay ở đây?
Anh đưa em về chứ! Tối anh quay lại đây ngủ với nó rồi mai anh về quê để chuẩn bị hồ sơ, chờ có giấy gọi là nhập học.
Vâng. thôi bọn em về nhé!
Ừ, về cẩn thận. Bye anh và Nga nhé!
Dạ, em chào anh chị ạ! Chúc mừng anh chị!
Hai đứa đèo nhau về. Hắn nói cười vui vẻ, có hơi men nên hắn mạnh dạn hẳn. Hắn lái xe 1 tay, 1 tay cầm tay nó và miệng cứ huýt sáo. Nó tủm tỉm, hôm nay hắn như trẻ con bắt được kẹo ý. Nhìn buồn cười lắm. Nó lại đèo nó vào công viên chứ chưa đưa nó về nhà. Nó muốn riêng tư với nàng. Đến công viên, trời tối nên cũng có nhiều đôi thanh niên ngồi tình tự rồi. Họ ôm hôn thắm thiết, có khi còn chẳng biết ai đi đến gần. Nó vẫn thấy xấu hổ khi nhìn thấy cảnh này. Nó và hắn chọn một cái ghế có đèn sáng, nó ngồi cách xa hắn một chút, nhưng hắn kéo nó ngồi lại gần. Hơi men phảng phất một chút làm hắn hưng phấn lạ thường. Nó muốn hôn và hôn cuồng nhiệt, hắn hôn nó ngấu nghiến như chưa bao giờ được hôn. Đến lúc cả hai ngộp thở và hổn hển hắn mới buông ra, hắn nói với thanh âm khàn khàn:
Nhớ em quá! Mai anh phải về rồi, anh lại mong đến ngày nhập học để được gặp em quá!
….
(Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!