Thanh Xuân Tươi Đẹp - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
353


Thanh Xuân Tươi Đẹp


Phần 26


Nói rồi, hai đứa vội vàng đi, hắn cứ nói chuyện linh tinh, còn nó cứ im lặng nghe, thỉnh thoảng cấu vào lưng hắn khi bị hắn phanh gấp, chỉ được cái lợi dụng. Tức chết mà!
Hắn đưa nó đến trường, gửi xe xong quay ra chào nó:
Anh về luôn đây!
Anh ăn sáng xong rồi về nhé kẻo đói!
Ừ, tạm biệt, sớm gặp lại anh!
Ừ, hôn em!
Hắn hôn gió rồi chờ nó chạy vào lớp mới đi về. Hắn ăn tạm xong mới bắt xe ôm ra bến xe. Hắn lên xe ngủ một giấc, 3 tiếng sau cũng về đến nhà.
Bố mẹ hắn đã đi làm về. Bố mẹ hắn mừng lắm khi nhìn thấy hắn về. Hắn vào chào bố mẹ rồi tắm giặt thay đồ. Bố mẹ hắn giục ra ăn cơm. Bố mẹ hắn bảo:
Trường Đại học của tỉnh cũng có kết quả rồi, con cũng đỗ rồi đó.
Vâng, nhưng con thích học ở HN.
Mẹ nghĩ hay con học ở tỉnh cho dễ.
Không, con không học ở tỉnh đâu.
À, con còn nhớ cái Linh không?
Linh nào mẹ?
Linh cháu nội bà Nột hàng xóm đấy. Nó về nghỉ hè nên về nhà nội nó chơi, nó sang đây hỏi con suốt.
À, con bé đó năm nay học lớp 11 phải không mẹ?
Ừ, nó cũng thích học văn, sang hỏi xin tài liệu của con để sang năm thi, nó cũng muốn thi trường luật hay sao đấy.
Vậy à, vâng, lúc nào con tìm cho.
Con bé đó bây giờ xinh lắm. Mấy năm trước gầy bé, giờ lớn ra mã con gái xinh đáo để.
Kệ, xinh hay không liên quan gì con.
Ừ, mẹ thấy nó thích con nên mẹ nói thế thôi.
Mẹ… cứ gán ghép vớ vẩn! Thích gì mà thích!
Hắn khó chịu khi thấy mẹ nhắc đến và quan tâm đến con bé tên Linh một cách thái quá như thế. Hắn đã có người yêu rồi. Hắn không quan tâm ai khác.
Nhắc đến Linh, hắn mới nhớ, con bé này có vẻ thích hắn từ mấy năm trước, khi hè về đây chơi, cứ theo mấy anh em hắn đi ra sông chơi suốt. Lúc đó thì hắn không để ý, hắn biết bọn con gái mới lớn thích hắn rất nhiều nên hắn rất kiêu. Đời kể cũng lạ, cứ kiêu thì người ta lại thích. Hắn ghét cái tính mè nheo của con bé, đã thế lại còn hay làm nũng bắt hắn cõng. Hắn toàn đẩy cho thằng Thuận hoặc thằng Hiếu cõng. Hiếu cũng là bạn học thân của hắn, Hiếu học giỏi, hiền và hay bị bắt nạt, Hiếu nhát gái lắm. Hắn quậy phá nên hay bênh kẻ nhút nhát như Hiếu. Con bé Linh không bắt hắn cõng được thì không thèm Hiếu cõng. Hiếu cũng thở phào nhẹ nhõm, vì vốn đã rụt rè rồi. Hiếu sợ con gái lắm. Hiếu chỉ biết học giỏi thôi, cái khoản tán gái thì chịu.
Đang nghĩ xem sẽ đối phó với con Linh thế nào thì em gái hắn (tên Luyến) đi học về từ lúc nào, nghe lỏm được câu chuyện giữa hắn và mẹ, Luyến nói leo:
Ui, cái mụ Linh ấy à, con ghét, xinh thật nhưng tính đỏng đảnh, toàn tranh anh của con.
Con thích cái chị bạn của anh Luân cơ, cái chị mà hay viết thư bằng mực xanh là gì ấy nhỉ? Dòng sông lơ đãng ấy!
Ai vậy con? Mẹ hắn quay sang hỏi hắn.
Con kia, vớ vẩn, bép xép cái mồm.
Con đọc thư của chị ấy rồi, chị ấy viết hay lắm mẹ à.
Nó le te chạy vào trong nhà lấy một tập thư ra, khua khua trước mặt mẹ:
Đây mẹ này, mẹ đọc không?
Đưa đây mẹ xem!
Con kia, cất đi cho anh, sao mày dám đọc trộm hả?
Tại anh ôm thư đọc đi đọc lại suốt ngày nên em mới tò mò, anh còn để ở dưới gối mới kinh chứ!
Hắn bó tay với con em bất trị này, em hắn mới vừa thi vào 10. Đang đi học thêm môn Văn để thi vào lớp chọn. Không lo học mà chỉ rình đọc trộm thư của hắn. Bực quá mất! Nhưng giằng với nó nhỡ bị rách thư thì tiếc, nên đành để nó cầm đọc cho mẹ. Bố nó cũng từ trong nhà đi ra thấy vậy cũng giỏng tai lên nghe. Giời ơi, nó trên Hà Nội cứ hắt hơi chan chát, ai nhắc mà cứ thấy bồn chồn không yên. Nó làm sao biết là những lá thư nó viết cho hắn bây giờ không còn là bí mật nữa. Cũng may mà nó không ướt át mùi mẫn lắm.
Luyến hăm hở đọc diễn cảm cho cả bố mẹ nghe, còn hắn thì cưới mếu. Nghe xong thư, bố mẹ hắn cũng gật gù:
Ừ, lời thư chân tình nhưng rất sâu sắc, như đang kể chuyện. Rõ là tả nỗi nhớ mà lại như không! Rất kín đáo, tế nhị.
Thế cô bé ấy thế nào hả con?
Thì đã như nào đâu? Con chỉ thích cô ấy thôi.
Đâu mà, anh ấy yêu rồi mẹ ạ. Con thấy anh viết thư cho chị mùi mẫn lắm nha, yêu em nhiều, nhớ em nhiều! Mà chị ấy đã học Đại học rồi, năm nay sang năm thứ 2 đấy.
Học trường nào con?
ĐH Sư phạm Hà Nội mẹ à. Con ngưỡng mộ chị ấy kinh khủng luôn. Con gái mà học giỏi lắm luôn, sau ra dạy môn Vật lý đấy mẹ!
Cứ như vậy, hắn không có cơ hội chen vào câu chuyện của em hắn và bố mẹ hắn. Luyến cứ luyên thuyên làm bố mẹ hắn cũng tò mò nhìn hắn hỏi tiếp:
Cô bé ấy xinh không?
Không xinh lắm, nhưng dễ thương lắm! Con chẳng biết nói như nào, chỉ biết cách cư xử của cô ấy dễ chịu lắm, nhiều người yêu mến, chú Quân cũng thích và tán cô ấy mà không đổ, chú ấy cay cú lắm.
Thế lại thích con à?
Con thích cô ấy trước, con cũng tán mãi mới đổ đấy. Hihi, con chơi thân với cô ấy trước rồi chẳng biết yêu lúc nào.
Ờ chắc nhà gia giáo lắm.
Ôi, cả khu con ở ai cũng thích cô ấy, cô chú chủ nhà ở đấy khen cô ấy nức nở, còn muốn nhận làm con nuôi ấy.
Nhưng mà bây giờ con mới học, cô ấy học trước con, cô ấy sẽ ra trường trước con, liệu…
Ui mẹ lo xa, bọn con bây giờ còn trẻ, tính sớm làm gì cho già, nếu yêu nhau lâu thì cưới có gì đâu mà mẹ.
Ơ, cưới sớm thì lấy gì mà ăn, mà nuôi con. Cái thằng này, cứ nghĩ đơn giản.
Kệ, cứ yêu đã, mà đã có gì đâu mà bố mẹ cứ làm như cháy nhà đến nơi.
Thôi, yêu gì thì yêu, đừng có làm hại đời con gái nhà lành, rồi bỏ của chạy lấy người đấy. Phải giữ gìn cho người ta, để dành khi cưới nghe không?
Cô ấy còn chưa cho con làm gì ấy, mới cầm tay, hôn thôi. Chưa có gì quá đâu mẹ à. Cô ấy cổ hủ lắm!
Thế thì còn được, chứ con gái nhiều đứa chủ động là mẹ ghê lắm! Sau mẹ không đi giải quyết hậu quả cho con đâu đấy!
Vâng, mẹ cứ yên tâm! Mẹ đồng ý cho con yêu cô ấy à?
Thì cứ biết thế đã!
Cả nhà ăn cơm vui vẻ và xoay quanh câu chuyện của hắn rồi hỏi thủ tục nhập học, làm hồ sơ nhập học như thế nào. Hắn thở phào nhẹ nhõm, may có con em lại thích nàng chứ con ranh đó mà bơm đểu thì chết. Phải cảm ơn con em gái này mới được. Phải nịnh nó ác vào. Nghĩ thế, hắn quay sang cười với em gái:
Cảm ơn con em đểu nhé!
Không phải cảm ơn, em đọc thư của chị ấy, em cũng thích. Chắc chắn chị ấy dễ thương rồi. Anh em đẹp trai như này cơ mà.
Ừ, lúc nào nhận thư, anh sẽ cho mày đọc ké!
Nhớ đấy, cứ phải đọc trộm khổ ghê cơ!
Mày học giỏi đi, sau này thi sư phạm, anh dẫn ra cho mà gặp.
Thật nhé, hứa đấy!
Ờ, gọi chị dâu nhé!
Đương nhiên rồi, khiếp, chưa gì đã bắt gọi chị dâu rồi.
Hai anh em cứ nói chuyện luyên thuyên, con em gái này thỉnh thoảng khó chịu nhưng thỉnh thoảng thấy yêu phết. Ngoài những lúc ương ngạnh, có lúc thấy hiểu biết ghê.
Chiều, hắn đang đọc lại hướng dẫn nộp hồ sơ nhập học thì con bé Linh, cháu bà hàng xóm, chạy sang gọi ồi ồi:
Anh Luân ơi, anh Luân ơi có nhà không?
Hắn lững thững đi ra, ngỡ ngàng khi thấy con bé Linh hay nhõng nhẽo ngày nào giờ thay đổi thật, trông xinh lên và ra dáng con gái rồi. Nhưng hắn cũng không thích. Hắn lạnh nhạt:
Chào em, chà, có gì không?
Anh vừa đi HN về à?
Ừ, có gì không em?
Anh đỗ rồi à, em chúc mừng anh nhé, em thích học Luật lắm, sang năm em cũng thi vào đó. Em sang xin anh ít tài liệu để ôn thi.
Ừ, lúc nào anh tìm cho. Về Nội chơi lâu không em?
Em về chơi 1 tháng ạ.
Ờ, lâu nhỉ?
….
(Còn tiếp)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN