Thanh Xuân Tươi Đẹp - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
322


Thanh Xuân Tươi Đẹp


Phần 27


Tác giả: Thảo Phương
Chương 27.
Thế anh không muốn gặp em hay sao mà nói vậy?
Hả?À ừ, bình thường!
Đồ đáng ghét nhà anh! À, anh cho em xin ít tài mà anh học ôn trên đó nhé!
Ừ, lúc nào anh tìm cho, bây giờ anh đang bận chút!
Ơ, anh không muốn nói chuyện với em à?
Không phải, anh định đi có chút việc.
Hắn nói tránh thế để đuổi nàng về. Không ngờ, con bé này cứ lèo nhèo:
Anh đi ra sông à? Anh cho em đi chơi cùng với nhé!
Đang không biết trả lời thế nào thì Luyến chạy ra đỡ đòn cho ông anh:
Chị Linh ơi, đi cùng em ra sông đi. Để cho anh ấy đi công chuyện.
Ừ, thế cũng được.
Linh đành gật đầu đi theo con Luyến ra sông chơi. Thoát khỏi Linh, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi vào nhà ngồi xem tivi. Đang xem tivi, thấy có tiếng thằng bé hàng xóm hớt hải chạy về:
Anh Luân ơi, anh Luân ơi, cứu người!
Hả? Cứu ai?
Có mấy đứa con gái ra sông chơi bị ngã xuống sông kìa. Anh nhanh lên.
Luân lập cập chạy theo thằng bé ra bờ sông, cách nhà hắn chừng 100m thôi. Hắn thấy lóp ngóp cái Luyến đang bơi vào bờ, tay nó đang kéo cái Linh. Có vẻ nó đuối sức, Luân chẳng kịp nghĩ gì nhảy tùm xuống lôi hai đứa vào bờ. Lúc đó mọi người nghe hô hoán cũng chạy ra theo thì nó đã lôi được hai đứa vào bờ. Cái Luyến biết bơi nên không sao, chỉ mệt thôi. Còn Linh uống một bụng nước, hắn ấn ngực đẩy hết nước ra, Linh ộc hết nước trong mồm ra và mở mắt. Mọi người ồ lên:
May quá, tỉnh rồi, cái Luyến bơi giỏi ghê, kéo được không thì gay.
Linh lúc này nhìn Luân cảm thấy biết ơn nên ôm chầm vào cổ Luân và khóc nức nở:
Cảm ơn … anh! hu hu! E sợ quá!
Ừ, không sao rồi, em không biết bơi mà lại đi ra sâu thế? Luân vừa nói vừa gỡ tay Linh ra khỏi cổ mình.
Em xin lỗi, tại thấy Luyến lội ra được nên em đi theo.
Luyến, sao em lại không cẩn thận thế? Luân quay sang hờn trách hỏi em gái.
Lúc này Luyến mới hoàn hồn, nói:
Em quên là chị ấy không biết bơi, mà em có biết gì đâu, chỗ ấy không sâu lắm, tại chị ấy cứ thích đi ra xa, em bảo chỉ đến chỗ của em thôi. Nhưng chị ấy tự ý ra xa đấy chứ, em bảo không được.
Chị xin lỗi Luyến nhé, cảm ơn em đã cứu chị. Linh nói giọng kẻ cả.
Không có gì, ai gặp tình huống đấy đều làm thế. Không cần chị cảm ơn em!
Luyến hậm hực nói.
Thôi, tất cả về nhà đi, em cũng về thay áo đi kẻo ốm. Luyến về theo anh thay quần áo đi!
Hắn nói xong thì lục tục đứng dậy, kéo hai đứa con gái đứng lên. Mọi người cũng tản ra về và đều thở phào nhẹ nhõm, may mắn quá không thì cái xóm bờ sông này lại chứng kiến có người chết đuối. Năm nào cũng có người chết đuối ở khúc sông này.
Linh cố tình lảo đảo vịn vào vai Luân, con Luyến thấy vậy cũng bám vào tay anh đi về. Luyến sợ Linh lợi dụng tình huống này để tranh thủ tình cảm của anh trai mình. Con này ranh ra phết – Luân nghĩ thầm. Luân biết vậy nhưng chẳng có cách gì đành dìu hai cô nương về. Nhà nội Linh sát vách nhà hắn, cổng cũng sát luôn. Đúng kiểu cách nhau cái giậu mùng tơi. Bờ rào nhà hắn cũng trồng mùng tơi thật. Giàn mùng tơi mẹ hắn cứ để leo lên bờ rào, có quả, hắn và em gái lúc còn bé rất hay lấy quả nó làm mực tím để viết. Nghĩ vậy, hắn tự nhiên cười một mình. Đúng là trẻ con thật.
Ba người về đến nhà thì ai về nhà đấy, Luyến vào tắm rửa, còn Luân thì cắm cơm. Lúc đó mẹ nó cũng đi đâu về, nhìn vào bếp thấy hắn thì hỏi:
Vừa có chuyện gì mà mẹ nghe hàng xóm nói suýt có người chết đuối thế hả con?
À, con Linh và con Luyến ra sông chơi, lội xa nên cái Linh suýt chết đuối.
Ui giời, như nào kể mẹ nghe coi.
Con cũng chẳng biết chỉ thấy có đứa gọi con có người chết đuối nên con chạy ra thì thấy Luyến đang lôi con Linh vào bờ.
Luyến vừa tắm xong thì cũng ra đến đó, mẹ hỏi Luyến:
Kể cho mẹ nghe xem nào!
Luyến kể đầu đuôi xong, mẹ hắn mắng:
Sao lại bất cẩn vậy. Lần sau phải có người lớn đi cùng mới được ra sông chơi đấy, nghe chưa?
Vâng… con biết rồi mẹ!
Mà, con thấy chị Linh như cố tình ấy mẹ ạ. Mà tài thật, lúc đã ngụp xuống rồi còn quát thằng bé đứng trên bờ là gọi anh Luân ra cứu chị mau lên.
Thế nghĩa là sao?
Vì khi con túm được chị ấy lôi vào, chị ấy cứ giằng tay con ra như là không khiến, làm con lôi mệt đứt cả hơi. Cũng không sâu lắm, chỗ con lội chỉ đến đùi, con sợ ướt quần nên không ra tiếp, chị ấy lội ra xa, con quát chị ấy vào mà cứ đi ra, lội ngập ướt đến ngực, xong hụt chân thế nào ngụp xuống rồi chới với, con cũng gần đấy lao ra luôn mà, chẳng hiểu sao mụ ta còn bị uống nhiều nước thế. Cứ như là cố tình uống nước để anh con cứu và hô hấp nhân tạo ấy. Mà may nhé, anh Luân chỉ ấn vào ngực là nước đã ộc ra hết rồi. Con đoán á, chị ấy định ngất thêm để anh Luân hô hấp nhân tạo đấy!
Cái con bé này, cứ suy diễn. Mẹ nó khua tay xua xua đi.
Con nói thật mà, chị này ghê lắm, mưu mô ghê. Anh phải cẩn thận đấy!
Lúc này Luân mới để ý con Luyến nói có vẻ là có lý nhưng mà thôi, chẳng sao. Mình có gì với nó đâu mà lo. Con ranh Luyến này thông minh và ranh ma phết chứ đùa. Sau này đúng là bà cô bên chồng, may mà nó lại thích nàng. Luân vừa nghĩ vừa tủm tỉm. Hắn lại nhớ nàng rồi.
Sau chuyện đó, tưởng là xong, nhưng đến tối, thấy bà Nột sang nhà hắn cùng Linh, tay xách túi hoa quả, mẹ hắn đon đả ra đón:
Con chào bà, bà và cháu sang chơi ạ!
Chào hai bác, hôm nay tôi sang cảm ơn hai bác đã sinh ra thằng Luân ngoan quá! Nó là ân nhân cứu mạng cháu tôi. Linh chào hai bác đi con.
Dạ, cháu chào hai bác ạ!
Thế thằng Luân đâu? Bà nhìn dáo dác xung quanh hỏi.
Dạ hình như nó trên gác, để con gọi nó xuống ạ.
Hắn đang ngồi trêu con Luyến thì mẹ hắn gọi:
Luân ơi, có khách muốn gặp con này!
Cháu chào bà, chào Linh – Hắn chạy ra thấy hai bà cháu nhà Linh liền lên tiếng chào.
Ừ, chào cháu, bà cảm ơn cháu đã cứu Linh nhé! Hôm nay có chút hoa quả bà sang có lời với bố mẹ cháu, sau này cho cái Linh làm con dâu nhà hai bác nhé!
Ấy chết, bà ơi, chuyện nhỏ mà, có gì đâu! Chúng nó chỉ là anh em chơi với nhau, có gì đâu bà phải câu nệ ạ, con không dám nhận đâu. Con tổn thọ mất bà ơi!
Bà ơi, bây giờ là thời đại nào rồi mà bà lại như vậy ạ? Luân vội nói.
Không được, con cứu nó coi như là nó có cuộc sống thứ hai, phải trả ơn chứ. Mà hơn nữa, cái Linh cũng thích cháu lắm. Nó năm nay 17 tuổi, sang năm 18 đủ tuổi là bà cho nó đi lại sang làm con trong nhà có được không?
Hắn dở mếu dở cười, nhìn cầu cứu bố mẹ hắn. Mẹ hắn cũng không có cách gì từ chối bèn nói:
Chuyện coi như con cháu trong nhà thì được nhưng chuyện làm dâu thì cứ để thuận theo tự nhiên đi bà ạ. Chứ ép bọn trẻ bây giờ không được, con sợ thiệt cho Linh, Linh là con gái nên cần giữ thanh danh bà ạ!
Thôi được rồi, là tôi cứ nói thế, hai bác đây chê thì tôi chẳng biết làm thế nào. Nhưng thực lòng thì tôi cũng hỏi ý tứ nó rồi. Linh nó đồng ý mà. Còn Luân ý cháu thế nào?
Dạ, cháu … cháu… Luân lúng túng không biết nói sao nữa.
Bà ơi, anh cháu có người yêu rồi bà ạ. – Luyến nghe lỏm từ nãy đến giờ nên chạy ra, Luân thở phào, đúng là con em là vị cứu tinh của anh rồi.
Con là trẻ con, sao chạy ra đây nói leo chuyện người lớn thế? – Mẹ hắn nhìn Luyến không hài lòng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế Luân có bạn gái rồi à, vậy tôi xin lỗi đã làm hai bác và cháu đây khó xử, nhưng dù sao tôi cũng rất biết ơn, cứ để nó qua lại như con cháu trong nhà thêm gần gũi nhé! Tết cho nó mang cái lễ đến để đi lại. Tôi sẽ bảo mẹ nó về có lời sau nhé!
Dạ không cần cầu kỳ thế đâu bà ạ, con xin nhận tấm chân tình nhưng con cũng chỉ nhận lời cảm ơn thôi, còn lễ lạt thì không cần thiết đâu ạ, bà câu nệ quá chúng con ngại lắm ạ – Mẹ hắn từ chối khéo.
Vâng, thôi cảm ơn anh chị đã nhận tấm lòng, bà cháu tôi cảm ơn. Bây giờ tôi xin phép về nhé!
Dạ, chào bà lại nhà ạ!
Cả nhà chào hai bà cháu Linh đi khuất sau cổng mới thở phào. Hắn cũng vậy, cứ như là của nợ. Hắn quay sang con em nói kể cả:
Con em đểu này thật nhanh trí, không thì chết anh. Bắt anh lấy vợ sớm, anh chưa muốn đâu. Người yêu anh thì bỏ cho ai. Chậc, chậc!
Thế nên cảm ơn em cái gì?
Mai anh mua kem cho nhé!
Mẹ hắn cũng nói chen vào:
Nhưng con cũng cần rạch ròi nhé, chứ chơi thân quá nhỡ người ta hiểu nhầm, mà cái Linh cũng không vừa đâu. Chắc chắn nó đòi nên bà mới sang đặt vấn đề con dâu. Chứ bà Nột ấy dễ tính, biết điều chứ không câu nệ như thế đâu.
Vâng, con biết rồi!
Hai anh em nó đi lên lầu nói chuyện tiếp. Lúc nãy đang nói chuyện dở thì bị phá đám. Hắn bảo Luyến:
Anh nhớ chị dâu em quá, anh gọi điện nhé, mày muốn nói chuyện không? mày xem mấy giờ rồi?
bây giờ 9 giờ tối, vẫn gọi được đấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN