Thanh xuân, vốn dĩ là để bỏ lỡ
Chương 4: Thanh xuân kỉ niệm (1)
Tôi tên là An Vũ Phong, năm cấp 3, tôi có thích một người.
Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là một buổi trưa ấm áp, cậu ấy ngồi trên băng ghế chăm chú đọc tiểu thuyết, tóc dài thả xõa bay bay, nắng chiếu qua lá cây nhảy múa trên chiếc váy đồng phục. Bất giác, cậu ấy ngước lên, hơi ngạc nhiên nhìn tôi, tôi cười thay cho lời chào, rồi rời đi. Ngày hôm ấy, trái tim đập lệch một nhịp.
Cậu ấy tên là Lâm Hải Miên, học ở bên cạnh lớp tôi, thành tích học tập không có gì đặc biệt, ở lớp thuộc thành phần trầm lặng.
Từ sau hôm đó, tôi đi đâu cũng gặp cậu, thỉnh thoảng quay lưng lại nhìn, thấy cậu luôn luôn ở phía sau tôi, có lẽ là do có duyên.
Tôi ăn sáng ở căn-tin, thấy cậu mua bữa sáng giống mình, tôi cười, chắc có lẽ là cậu cũng thích bánh mì bơ.
Tôi vào thư viện đọc sách, thấy cậu ngồi cách tôi mấy chiếc ghế, dáng vẻ chăm chú đọc nhưng có lẽ không hiểu gì khiến tôi bất giác mỉm cười.
Tôi ôn tập chăm chỉ để thi kì thi tháng, cuối tháng hài lòng nhìn kết quả của mình, rồi đột nhiên thấy một cái tên, tôi mỉm cười, cậu thế mà lại lọt vào top 50 của trường.
Hôm sau đến lớp, nhét cặp vào trong ngăn bàn thấy lạ lạ, thì ra là một quyển tiểu thuyết trinh thám mới cứng, nhìn quanh lớp, thấy bóng cậu ngoài cửa lúng túng liếc vào, rồi giật mình khi thấy tôi nhìn ra, tôi cười, hóa ra là cậu tặng.
Giờ giải lao, cố ý đi ra khỏi lớp, chẳng làm gì cả, chỉ là biết cậu sẽ ở đấy cùng nói chuyện với các bạn nữ, chỉ muốn nhìn cậu một lúc.
Lớp tan, thấy cậu vẫn chưa về, nhìn dáng vẻ giống như đợi ai đó, tôi bất giác đứng nhìn cậu thêm một lúc mới ra về.
Tối, tắm rửa xong, tôi ngồi lướt weibo, đang xem video thì một cái tên nhảy lên trong phần thông báo: Miên Miên Cute và 31 người khác đã bình luận bài viết của bạn. Tôi nhấn vào xem bình luận, khóe môi bất giác nâng lên.
Lâu dần, tôi đã quen với việc cậu lặng lẽ xuất hiện, tôi mệt, thấy cậu chau mày, tôi vui, thấy cậu cười rất tươi, đoán rằng cậu để ý tới mình, trái tim đột nhiên ấm áp.
Lúc bấy giờ, chỉ muốn chạy tới bên cậu, nói rằng “Mình thích cậu nhiều lắm!”
Nhưng càng thích một người lại càng không dám tới gần, vì sợ tiến thêm một bước sẽ thành người dưng, lùi một bước sẽ thành người cũ…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!