Thay Em Lấy Vợ - Phần 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1147


Thay Em Lấy Vợ


Phần 11


Thấy Khang, tôi vội vã đưa tay quẹt ngang nước mắt, gượng nở 1 nụ cười tươi tắn nhất có thể :
– À, không sao.
Tay Khang vẫn nắm chặt tay tôi không rời, anh nhíu mày nhìn tôi 1 lượt hỏi tiếp :
– Định đi đâu giờ này ?
– À, tôi thấy trong phòng hơi ngột ngạt nên định xuống vườn đi dạo 1 lúc.
– Khuya rồi, đi bộ giờ này sương xuống lạnh người, dễ nhức mỏi lắm.
– À, vậy thôi tôi về phòng nghỉ ngơi đây.
Tôi quay người toan bước về phòng, ấy vậy mà Khang vẫn không chịu buông tay tôi ra, tôi nhướn mày nhìn Khang, tỏ ý không hiểu :
– Anh bỏ tay tôi ra được rồi đấy, tôi phải về phòng.
– Mẹ mới bảo dạo này cô ăn hơi ít lại, khó ăn hay không hợp khẩu vị ?
– À, dạo này hơi kén ăn 1 chút, chắc qua tháng là hết ngay thôi….không..
Chưa nói hết câu, Khang đã chủ động kéo tay dẫn tôi về phòng, trong căn phòng nhỏ xíu chỉ có 2 người khiến tôi có phần mất tự nhiên, hơi thở vì thế cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết :
– Anh vào đây làm gì ?
– Cô giận tôi phải không ?
– Hả ? Tôi giận gì anh ? Làm gì có.
– Ở nhà đợi tôi mốt về tôi đưa đi khám nhé, vì đây là cuộc họp cổ đông quan trọng nên tôi không bỏ được.
– Tôi hiểu mà, công việc của anh thì anh cứ ưu tiên xử lý thôi, chuyện khám thai tôi tự lo được, tôi không giận anh gì đâu, anh đừng nghĩ nhiều làm gì.
– Ừ, nếu không giận thì lên giường nằm đi.
Tôi còn chưa kịp hiểu ý Khang thì đã bị anh dẫn về phía giường bắt nằm xuống, nhẹ nhàng đỡ người tôi nằm nghiêng sang một bên rồi dùng hai bàn tay to lớn gân guốc của mình bóp nhẹ vai tôi, hành động đột ngột này của Khang khiến tôi đơ mất mấy giây :
– Anh…đang làm cái gì thế.
– Mẹ bảo người có bầu thường hay bị nhức mỏi người nên kêu tôi qua đấm bóp cho cô.
Tôi nghe thế thì quay phắt người lại đối diện trực tiếp với Khang, thẳng thắn từ chối phúc lợi từ anh :
– Không cần đâu, người tôi không bị mỏi. Anh về nghỉ ngơi đi rồi mai còn đi công tác.
Khang thở dài thườn thượt rồi bày ra bộ mặt bất lực :
– Cô cứ nằm im để tôi xoa bóp thì đã làm sao ? Nếu tôi không làm tròn nhiệm vụ thì mẹ lại mắng tôi nữa cho xem, đi làm về đã mệt mà suốt ngày bị mẹ mắng càng mệt thêm.
– Được rồi anh an tâm, khi mẹ hỏi thì tôi sẽ bảo với mẹ là anh có làm là được. Anh về đi.
Khang cương quyết lật người tôi lại rồi nghiêm giọng bảo :
– Nằm im nhắm mắt lại rồi ngủ đi. Tôi không quen nói dối.
Chẳng hiểu kiểu gì mà cái gã này nửa đêm nửa hôm lên cơm đòi đấm bóp cho tôi, chắc là mẹ Tư bắt lão phải có trách nhiệm thật, tôi ban đầu còn cảm thấy ái ngại vì sự đụng chạm thiếu tự nhiên này nhưng rồi dần dà cũng bị cảm xúc dễ chịu nơi bàn tay anh làm cho gục ngã, tôi ngủ lúc nào chẳng hay, đến sáng hôm sau khi chuông báo thức vang lên mới cơ hồ tỉnh giấc, cả cơ thể lúc này cảm giác khoan khoái lạ thường, có lẽ là do sự đấm bóp tích cực của Khang hồi hôm cũng nên….Ngồi trên giường, tôi vô thức nở 1 nụ cười tươi, chẳng hiểu sao trong lòng lại vui vui đến lạ…
Hôm nay là ngày hẹn khám thai tại bệnh viện tư, tôi định đợi Khang đi công tác về rồi sẽ cùng anh đi khám luôn, nhưng mới đầu giờ chiều bệnh viện đã gọi nhắc lịch tới khám, mà chiều nay tôi lại trống ca làm nên tôi quyết định sẽ tự đi khám một mình. Vừa đi bộ ra trước sảnh công ty, tôi đã nhận được tin nhắn của anh Kiên :
– Em có đang ở trên công ty không ? Anh ghé tới mang cho em ít đồ ăn.
– Em vừa ra ngoài sảnh chuẩn bị đi có việc rồi ạ, mà anh mang đồ ăn cho em làm gì, em có ăn được nhiều đâu ?
– À, cái Trang nó mới đi du lịch về nên nhờ anh mang qua cho em, tiện đường nên anh ghé thôi, tầm 3p nữa anh tới rồi em đợi anh chút nha.
Lại là cái Trang, con này nó cố tình quà cáp lý do lý trấu để gài anh Kiên với tôi chứ gì, tôi biết tỏng cái ý đồ của nó, biết bao lần nó đi du lịch về có mua nổi cho tôi 1 hộp quà bé xíu nào đâu mà bây giờ ngựa ngựa gởi quà đi du lịch, rồi còn bảo anh Kiên mang qua mới ghê, được rồi, tôi nhất định sẽ hẹn gặp và vạch mặt nó 1 lần cho bõ ghét. Đứng đâu được tầm 2p, anh Kiên đánh xe ô tô chạy tới, vừa thấy tôi, anh đã nở 1 nụ cười niềm nở :
– Trúc ơi, quà cái Trang gởi em nhiều lắm, nằm hết ở ghế sau xe ấy.
– Trời đất, cái con này gởi quà mà chẳng bảo em trước, bây giờ em định đi công việc rồi sao mà xách hết được.
– Em định đi đâu ?
– À, em tính đi khám thai, hôm nay có lịch hẹn với bác sĩ ấy anh.
– Em định đi bằng gì ? Có ai chở đi chưa ?
– Em tính book grab anh ạ.
– Vậy thôi lên xe anh chở đi luôn, anh chở em qua phòng khám rồi anh chở em mang quà về nhà luôn.
Tôi đưa tay gãi đầu ái ngại :
– Thôi anh ạ, vậy phiền anh quá em cũng ngại.
– Không sao, lên xe đi, chiều nay anh cũng không có tiết dạy. Thay vì book grab tốn tiền thì anh chở em miễn phí, tí nữa mời anh ly nước mát là được.
Tôi bật cười trước độ hóm hỉnh của anh Kiên, rồi cũng lên xe anh ngay sau đó vì chẳng dám khước từ sự nhiệt tình của anh. Tới phòng khám, anh Kiên cũng lẽo đẽo theo tôi vào, anh năn nỉ tôi cho anh xem thử khi siêu âm thì em bé hiện lên như thế nào, trước giờ anh tò mò lắm mà chưa có cơ hội được biết, nay có cơ hội thì phải chớp ngay và luôn…
Nằm trên giường siêu âm, hình ảnh con tôi hiện lên màn hình chiếu mờ mờ, bác sĩ chỉ vào và hỏi tôi :
– Thấy con chưa ? Nằm ngoan như thế này đây…
Tôi nhìn vào hình ảnh ấy mà run run xúc động :
– Cháu thấy rồi ạ.
– Em bé hơi nhỏ so với tiêu chuẩn đấy, về bồi bổ thêm vào.
– Vâng ạ.
– Giống bố rồi nhé. Dự đoán là giống bố rồi…
Nếu tôi đoán không lầm thì ý bác sĩ là tôi đang mang bầu bé Trai, trước giờ mang thai thì tôi luôn tâm niệm trong đầu mình trai gái gì cũng được cả, tôi đều sẽ yêu thương và có trách nhiệm như nhau, nhưng nay nghe tin bác sĩ bảo bé trai, lòng tôi trào dâng cảm giác rưng rưng khó tả. Nếu là con trai, sau này sẽ bảo vệ được mẹ phải không ?
Cô Y Tá quay sang thấy anh Kiên ngồi gần đó thì lên tiếng suýt soa :
– Bố sướng nhé, sắp tới có đồng minh rồi.
Anh Kiên ngồi ghế bật cười, gương mặt có chút ửng đỏ, anh không từ chối cũng chẳng thừa nhận lời cô y tá nói. Sau khi thăm khám xong xuôi, bác sĩ kê thêm vài đơn thuốc bổ cho mẹ con tôi, đồng thời hẹn lịch tái khám trong giai đoạn tới. Đây là phòng khám quen thuộc của tôi từ ngày phát hiện có bầu đến giờ, bất cứ lịch khám nào tôi đều chăm chỉ thăm khám và lắng nghe lời khuyên của bác sĩ nơi đây, bởi vì ngoài dịch vụ chăm sóc bà bầu tốt, thì cả bác sĩ hay y tá đều cư xử rất nhã nhặn, nhẹ nhàng, và luôn đưa ra lời khuyên tích cực
Hôm nay lần đầu tiên được thấy con rõ ràng hơn, lại còn biết được giới tính của con nên tôi vui lắm, cứ tủm tỉm cười suốt từ lúc ở bệnh viện về tới tận nhà. Ngồi trên xe ô tô mà tôi cứ lôi tờ giấy siêu âm ra ngắm đi ngắm lại cả chục lần khiến anh Kiên không nhịn được phải buột miệng lên tiếng :
– Em vui và hồi hộp lắm sao ? Nãy giờ anh để ý em cười miết thôi.
– Đúng vậy. Cảm giác lâng lâng khó tả lắm anh ạ. Tự nhiên đang bình thường cái bụng mình bắt đầu nhú lên một cục bông nhỏ nhỏ, mà cục bông này mỗi ngày đều lớn dần lên và chỉ vài tháng nữa thôi là mẹ con em có thể tung tăng gặp nhau rồi.
– Nãy bác sĩ có bảo thai hơi bé so với tiêu chuẩn bình thường đấy, em ở nhà chịu khó ăn uống để đợt sau tái khám con nó bự hơn nha.
Tôi bật cười gật đầu lia lịa đồng tình :
– Nhất định là như thế anh ạ, dù hơi ngán đồ ăn 1 chút nhưng em cũng sẽ ráng ăn nhiều bữa để bổ sung dinh dưỡng cho con.
Anh Kiên liếc mắt ra phía sau xe rồi bảo :
– Cái Trang mua yến, sữa với cả toàn đồ ăn vặt tốt cho mẹ và bé đấy, em ngán món này thì ăn món khác, ăn hết thì bảo anh anh mua thêm cho, gì chứ khoản đồ ăn vặt cho em bé thì bác Kiên tài trợ được.
– Mẹ con em cảm ơn bác Kiên trước nhé, hôm nay làm phiền bác Kiên quá.
– Có gì đâu, lần tới đi tái khám nếu không ngại thì bảo anh, anh sắp xếp đưa đi, hôm nay lần đầu thấy hình ảnh em bé trực tiếp trên màn chiếu mà anh còn run nữa là…
Tôi bật cười trước sự thật thà của anh Kiên, không quên trêu anh :
– Bác Kiên cũng lớn rồi, kiếm đại cô nào yêu rồi cưới, để có cục bông giống mẹ cháu này…
– Thôi, bác Kiên đợi mẹ Trúc thôi, bác chỉ vừa mắt với mỗi mẹ Trúc.
Anh Kiên nói đến đây thì cũng là lúc xe vừa dừng trước cổng nhà tôi, tôi ngượng ngùng chẳng biết nói lại với anh thế nào trong khi đó anh Kiên đã chủ động xuống xe vòng ra ghế sau để xách mấy bịch đồ ăn vào nhà cho tôi.
Mẹ Tư thấy tôi về với người lạ thì cũng ngạc nhiên lắm, đặc biệt là chứng kiến hình ảnh Kiên tay xách nách mang cơ man nào đồ ăn các loại thì ánh mắt mẹ không khỏi những hoài nghi, chỉ sau khi tôi giải thích cho mẹ hiểu thì cơ mặt mẹ mới dãn ra và mời Kiên nán lại nhà chơi để mẹ chuẩn bị bữa tối. Kiên chắc cũng ngại phía mẹ Tư nên anh cũng chỉ gật đầu chào mẹ và tôi rồi đi ngay, sau khi Kiên đi rồi mẹ mới lật đật lôi từng bọc đồ ăn ra tấm tắc :
– Cái Trang chu đáo thật, lựa cho con toàn đổ bổ không đấy.
Tôi nhìn vào đống đồ, tặc lưỡi bảo lại :
– Con cũng chẳng nghĩ nó chu đáo đến vậy đâu, tự nhiên nay lại dở chứng sắm quá trời đồ ăn thế này, làm sao mà con ăn hết được cơ chứ, chưa kể đống đồ ăn anh Khang với mẹ mua về cũng đã ăn hết đâu.
– Thôi thì nó có lòng mình cũng có dạ con ạ, chịu khó ăn vào để cháu mẹ mau lớn nha.
– Con biết rồi, con xin phép mẹ lên phòng nghỉ ngơi chút ạ.
– Ừ, nghỉ đi con.
Tôi chưa nói cho mẹ Tư nghe chuyện tôi mới đi khám thai về, chẳng hiểu sao tôi lại muốn chờ Khang về để rồi cả nhà quây quần đông đủ rồi mới nói, nằm trên giường nghỉ ngơi, tôi vô thức đặt tay lên bụng lầm bầm :
– Con trai của mẹ ở trong bụng cố gắng ngoan ngoãn, đừng ương bướng để mẹ phải mệt nghe không.
Chẳng biết thằng bé trong bụng có nghe được tôi nói không mà tôi cảm nhận trong bụng tôi cuộn lên vài cơn khó chịu, cái thằng này thiệt là, chẳng biết đồng tình với mẹ hay phản đối ý mẹ mà lại quậy như thế.
Hai ngày trôi qua, cuối cùng Khang cũng đi công tác về.
Hai mẹ con đang ngồi ăn cơm cùng nhau thì nghe tiếng cửa kêu lạch cạch phía bên ngoài, vài phút sau thấy Khang kéo vali vào trong, gương mặt nhợt nhạt có phần mệt mỏi, anh gật đầu chào mẹ rồi liếc sang bên phía tôi hỏi thăm :
– Cô sao rồi ? Có khó chịu trong người không ?
– À không, tôi bình thường mà, anh ăn gì chưa ? Lại đây ăn cơm với mẹ và tôi luôn.
Mẹ Tư nghe Khang hỏi chuyện tôi thì cau mày tỏ vẻ khó chịu, bà bặm môi quát Khang ngay sau đó :
– Vợ chồng với nhau mà xưng hô gì kì vậy, cô – tôi là thế nào ? Người ngoài nghe được người ta cười cho.
Khang nghe mẹ la chẳng những không thèm phản ứng lại mà còn bật cười thành tiếng, anh tiến đến gần phía bàn ăn rồi bảo :
– Mẹ bảo cô ấy đổi cách xưng hô đi rồi con đổi. Cô ấy xưng sao thì con xưng vậy.
– Cái thằng này, mày là đàn ông hay nó là đàn ông ? Lớn từng này tuổi đầu rồi còn tị nạnh với phụ nữ.
Khang đưa tay huých vai tôi, ra hiệu :
– Đấy, đổi cách xưng hô đi. Gọi anh xưng em xem nào.
– Không. Anh đi mà đổi. Tôi với anh mà xưng hô anh em nghe nó sến sến thế nào đấy, không quen.
Mẹ Tư vỗ nhẹ vào vai tôi, lầm bầm :
– Ơ cả cái con này, chúng mày không ai chịu nghe lời mẹ hết à ? Xưng hô vậy cho quen mồm rồi mốt về nhà bố vợ cũng xưng vậy đi nhé, lúc đó ông ấy lại tống cả hai đứa ra ngoài cho xem.
– Không sao đâu mẹ ơi, hai đứa con tỉnh táo lắm, cứ về nhà con là mặc định anh- em ngọt sớt cho xem. Còn ở nhà mình thì cứ thoải mái mẹ ạ, yêu nhau gì đâu mà anh với chả em, chưa kể mẹ nhìn mặt con trai mẹ đi, suốt ngày khó đăm đăm ấy, con cất tiếng : “ Anh ơi, em đói” mà nhìn vào gương mặt này thì mẹ thử xem con có dám gọi vậy không ?
Mẹ Tư quay sang nhìn Khang 1 lượt, sau đó gật đầu xác nhận :
– Cũng phải. Nhiều lúc mẹ nhìn nó mẹ cũng thấy sợ.
– Ơ, Con làm gì hai người. Nhà có mỗi hai người phụ nữ mà cũng lôi con ra dè bỉu là sao ? Mặt mũi con đẹp trai ngời ngời thế này thì không tập trung, toàn nhớ đến mấy lúc con đang căng thẳng…xem chừng con bị cho ra dìa trong cái nhà này rồi…
Khang lên tiếng tôi mới sực nhớ đến tờ phiếu siêu âm thai, nhân dịp mọi người đông đủ quây quần nên tôi tiện miệng khoe luôn :
– Anh không bị ra dìa đâu, sắp tới nhà này có đồng minh cho anh rồi.
Cả mẹ Tư và Khang đều quay sang nhìn tôi bằng ánh nhìn đầy khó hiểu, tôi thấy thế bèn nhanh chóng chạy về phòng và mang giấy khám thai cũng như kết quả siêu âm thai cho mẹ và Khang xem, 2 người khi vừa xem song thì ai nấy sắc mặt đều có sự chuyển biến rõ rệt.
Chẳng hiểu sao mẹ Tư nhìn tôi rơm rớm nước mắt, tay bà còn run run khi cầm kết quả siêu âm thai của tôi. Còn Khang, ánh mắt anh thâm trầm dán chặt vào bức ảnh em bé, mãi một lúc sau anh mới cất giọng hỏi, âm giọng xen lẫn chút gì đó nghẹn ngào :
– Sao không đợi tôi về rồi đưa đi khám luôn. Đi một mình thế này..
Tôi sợ Khang la vì không nghe lời nên nhanh chóng chen vào giải thích :
– À, do hôm đó tôi có sắp xếp công việc để Khám trước đó rồi, sau đó thì bệnh viện cũng gọi điện nhắc giờ cho tôi nữa nên tôi tiện đi luôn. Bác sĩ bảo em bé khỏe, chỉ là hơi thiếu cân xí nên tôi ráng ăn nhiều vào.
– Ừ, bác sĩ còn bảo gì không ?
– Không, hết rồi. Mà anh và mẹ thấy sao, em bé nhìn bé xí ấy nhờ, hôm bữa về nhà tôi thử nói chuyện mà nó cũng đáp lại đấy nhớ, rõ là thông minh.
Mẹ Tư nghe tôi kể thì bật cười, bà quay sang nhìn Khang vỗ vai khích lệ :
– Thế là bố nó từ nay về sau có đồng minh rồi nhé, không phải than thở nữa nhé.
Thấy mẹ Tư vui, trong lòng tôi cũng vui, vô thức liếc nhìn Khang, thấy khóe môi anh khẽ cong lên để lộ ý cười. Nghĩ đi nghĩ lại tôi cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được ở trong gia đình luôn quan tâm và lo lắng cho mình thế này, mặc dù đứa bé này chỉ là máu mủ xa với họ, không phải con cháu ruột thịt của họ nhưng mẹ Tư vẫn xúc động đến độ rơi nước mắt, còn biểu cảm của Khang cũng thể hiện sự yêu thương, quý trọng, đối với tôi, như vậy là quá hạnh phúc rồi.
Tối đó, Khang qua phòng tôi, chủ động đề nghị xoa bóp người cho tôi đỡ mỏi mặc dù tôi liên tục từ chối. Tôi bảo với anh rằng hai mẹ con tôi có thể tự lo được, dù gì đứa bé này cũng không liên quan gì tới anh, phiền anh nhiều tôi cũng cảm thấy ngại mặc dù trong thâm tâm tôi rất tâm đắc với kĩ thuật massage bài bản của Khang….
Tưởng rằng tôi từ chối liên tục như vậy thì Khang cũng bỏ cuộc, nhưng không, anh nói với tôi nguyên văn như thế này :
– Tôi trước sau gì cũng làm bố nên nhân tiện cô đang có bầu, học cách làm bố trước thì có làm sao ? 1 công đôi việc, tôi massage cho cô, cô đánh giá xem thử tay nghề tôi ổn không, có cần cải thiện gì để tốt hơn không, sau này tôi còn dùng tay nghề đó phục vụ cho vợ tôi, cô cũng thoải mái mà tôi cũng thoải mái, tôi cũng được học để nâng cao tay nghề, hai bên cùng có lợi.
Nghe Khang phân tích có phần hợp lý nên tôi suy nghĩ mãi mới gật đầu đồng ý, lâu lâu trong lúc Khang đang massage thì tiện miệng khen ngợi :
– Này, anh học kĩ thuật massage ở đâu thế ? Tôi thấy anh rất có kinh nghiệm và tiềm năng đấy nhé.
– Học qua loa trên mạng thôi. Nào, nhức mỏi chỗ nào thì bảo tôi nhé.
2 đứa tôi đứa nằm lăn trên giường, đứa chăm chỉ ngồi xoa bóp, và 10 lần như 1, tôi chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay, chỉ biết rằng sáng hôm sau khi thức dậy, cả người khỏe re khoan khoái lạ thường…xem ra, cơ thể tôi có vẻ hạp với tay nghề xoa bóp của Khang phết đấy !!
Bẵng đi vài tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi của Khang bảo là chiều nay tan làm anh sẽ ghé công ty đón tôi, rồi cả hai chúng tôi sẽ qua nhà Tường ăn cơm. Tôi ban đầu cũng nghĩ rằng đây chỉ là bữa cơm đơn thuần, nhưng không ngờ sau bữa cơm này, thì rất nhiều chuyện không như ý liên tiếp xảy ra với tôi…Mà nước mắt lại nhiều hơn cả…

Yêu thích: 1.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN