Thay Em Lấy Vợ
Phần 15
1 ngày sau, tôi được bác sĩ cho xuất viện trở về nhà. Bố và anh hai vì muốn chăm sóc tôi nên có đề nghị với gia đình bác Thành sẽ đón tôi về nhà nghỉ ngơi vài hôm, riêng tôi, nhất mực không chịu nghe lời. Tôi nói dối bố là tôi ổn, tôi ở nhà bác Thành quen rồi nên cũng chẳng muốn di chuyển đi đâu. Thấy con gái nằng nặc không muốn về nhà, bố đành chiều theo ý tôi, để tôi trở về nhà chồng theo mong muốn.
Thực ra, lòng tôi khao khát về nhà bố lắm chứ, tôi nhớ bố, nhớ anh hai, nhớ căn phòng công chúa của mình. Chỉ là tôi sợ rằng khi mình trở về nhà, thì Khang sẽ lại xuất hiện với tư cách : “ Con rể” về chăm vợ, mà thấy anh rồi tôi làm sao chống đỡ nổi sự xót xa nơi trái tim mình đây ?
Đã quyết tâm dứt bỏ, thì phải dứt tới cùng.
Thà để 1 lần chịu tổn thương, còn hơn vạn lần dây dưa chẳng dứt.
Khang quả là người biết giữ lời hứa, vì sau hôm ở bệnh viện trở về, tôi chẳng còn gặp lại anh nữa. Tối tối nằm ngủ, vì đã quen hơi Khang, quen luôn cái cách anh chăm bẵm xoa bóp nên khi chỉ còn 1 mình, phải rất khó khăn tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ được…Mà giấc ngủ dạo ấy, cứ chập chờn không thôi…
Rồi đời sống tôi cứ bình lặng trôi qua như thế, em bé thì ngày một lớn dần hơn trong bụng, khá quậy, khá láu và luôn biết phá bĩnh mẹ khi mẹ buồn…
1 thời gian sau, đến ngày Ly hạ sinh 1 em bé gái, nhà bác Thành lúc này rộn ràng hẳn lên bởi vì đây là đứa cháu gái đầu tiên của gia đình, mọi người tất bật ra vào thăm nom và chăm bẵm em bé, ai cũng khen em bé xinh xắn đáng yêu và có nhiều nét giống Tường.
Tôi cũng muốn thu xếp để vào viện thăm cái Ly nhưng bác Thanh nhất định không cho, bác bảo tôi bầu em bé cũng lớn rồi không nên đi lung tung để kiêng cữ cho mình và cũng kiêng cữ cho người khác. Thế nên tôi đành chờ đợi ngày Ly xuất viện trở về.
Hôm ấy, nhà bác Thanh đãi tiệc to lắm, bác làm gần chục bàn mời bà con họ hàng gần xa ăn mừng việc Tường đón con gái đầu lòng, trông Tường lúc này vui ra mặt. Nó lần đầu tiên được làm cha nên tay chân cứ luống cuống loạn xạ cả lên, trông rõ buồn cười :
– Mày cứ từ từ thôi, làm gì mà chạy ngược chạy xuôi thế.
– Vui quá mày ạ, lần đầu được bế con run hết cả người.
– Làm bố rồi đó, chững chạc lên.
– Tao biết rồi. Mày gặp con gái tao chưa ? Vào phòng Ly mà xem em bé, y 1 khuôn luôn.
Tôi nhìn nó tíu tít như vậy thì vui trong lòng lắm, không quên trêu nó :
– Vậy mà có đứa trước đây còn có suy nghĩ vớ vẩn linh tinh là chưa chắc đứa bé đó đã là con tao.
Tường nghe xong thì gương mặt lộ rõ vẻ ái ngại, nó vừa vò đầu, vừa nham nhở bảo :
– Thì lúc đó con Ly cũng thừa nhận nó không biết đứa bé này là con tao hay con thằng Phong mà, đến khi đẻ ra nhìn giống tao thì mới biết là con tao đấy chứ.
– Thôi bây giờ biết rồi thì lo tập trung chăm cho vợ và con mày đi, khổ thân con nhỏ những tháng trước bị mày và gia đình ngó lơ, gặp tao tao cũng tủi thân huống hồ gì nó.
– Tao biết rồi. Mày đứng đó làm gì, về phòng vợ chồng tao chơi.
Tôi đi theo Tường vào phòng thăm em bé, thấy tôi, gương mặt Ly lộ rõ vẻ không vui :
– Mày vào đây làm gì ? Ai cho vào mà vào ?
– Ơ con này, Trúc vào thăm con mình xí thì có làm sao ? Mới đẻ xong mà đã cáu gắt rồi.
– Thăm nhanh rồi đi ra cho tao nhờ. Tao không thích mày thì con tao cũng không thích mày đâu.
Tôi liếc mắt nhanh nhìn vào đứa bé, rồi ngay sau đó vênh mặt bảo lại Ly :
– Câu này đáng ra tao phải là người nói mới đúng chứ ha. Mày làm mẹ rồi mà tính tình vẫn trẻ con không thay đổi được, con mày nó cười vào mặt cho đấy.
Ly gườm gườm tôi rồi lầm bầm chửi thề trong miệng, Tường sợ tôi đứng đó tiếp tục gây nhau với Ly thì kéo tay tôi ra ngoài, không quên dỗ ngọt :
– Thôi bỏ qua cho con điên ấy đi. Tao mà không vì con bé thì tao cũng tống cổ nó ra đường lâu rồi, ai nó cũng ghét nó cũng gây sự chứ không riêng gì mày đâu. Kệ mẹ nó đi.
– Không kệ thì biết làm thế nào. Thôi, tao về phòng nghỉ ngơi đã, ráng mà chiều nó.
– Ừ, tao biết rồi.
Về đến phòng, tôi bắt đầu lặng người suy nghĩ, thấy Ly đẻ con mà được cả gia đình nội ngoại mong chờ, chăm bẵm, thằng chồng chạy xuôi chạy ngược lo lắng thấy mà ham, chẳng biết tháng nữa tôi sinh em bé rồi, có được bằng 1 phần như nó không nữa…
Bọn con Trang, Vân, Huệ sau khi nghe tin vợ thằng Tường sinh em bé thì tíu ta tíu tít nhắn tin tâm sự với tôi, chủ yếu bọn nó tò mò rằng đứa bé giống thằng Tường, hay giống thằng Phong nên mới rộn ràng như vậy, sau khi nghe tôi xác nhận con bé 100% là con thằng Tường thì cả bọn im re như vừa mất sổ gạo, đúng là cái lũ này, ghét ai là ghét tận cùng vậy đó :
– Thế mà tao tưởng có kịch hay để xem – Cái Trang thả icon mặt buồn xo nhắn tin vào group.
– Tao cũng chờ như vậy, hóa ra không phải, phen này thằng Phong chắc cũng nhẹ nhõm lắm – Cái Huệ nhanh chóng đáp lời cái Trang.
– Ừ, nó mà sinh con giống khuôn thằng Phong chắc tao cười ỉa, nhất là nội bộ gia đình thằng Tường với gia đình con Ly sẽ tạo cú hack trick cho truyền thông luôn – Cái Vân bộc bạch.
– Thôi thôi chúng mày ơi, chúng mày tiêu cực nó vừa, gia đình người ta đang sung sướng trong hạnh phúc kia kìa, hôm nay mở tiệc đãi lớn luôn đấy.
– Thế hả ? Mày thì chắc sau này còn đãi lớn hơn thế nhiều, an tâm đi Trúc.
Tôi nhìn vào dòng tin nhắn, im lặng không trả lời, chúng bạn tôi thì nhạy có thừa, thấy tôi im lặng là nhanh chóng nhảy bổ vào để lên lịch hẹn gặp nhau, chúng nó chắc đoán ra được tôi có nhiều tâm sự.
Tối hôm đó, Trang đánh xe qua nhà đón tôi đi gặp hội. Ngồi trên xe nói chuyện với nó, tôi mới nhớ đến anh Kiên, kể từ ngày tôi dọn về nhà Tường sống thì không gặp ông ấy nữa, điện thoại cũng chẳng nhận được bất cứ tin nhắn nào, tôi buột miệng hỏi Trang ngay :
– Sao dạo gần đây tao không thấy anh trai mày đâu ? Hồi bữa còn gặp tao nói chuyện vui vẻ lắm mà.
Trang vừa chăm chú lái xe, vừa bâng quơ trả lời :
– Ông ấy ở nhà chứ ở đâu, dạo này thấy đi dạy cũng nhiều nên chắc bận.
– Ờ. Mày có ông anh lạ thật đấy, mấy ngày đầu còn hùng hùng hổ hổ theo đuổi tao, mà giai đoạn sau thì im bặt.
– Ừ, tao cũng đéo hiểu kiểu gì luôn, trước đó hay kể với tao là thích mày lắm, suốt ngày hỏi tao về mày thôi, rồi lúc mày có bầu và xảy ra chuyện kia tao cũng kể với ổng, ổng còn cười bảo tao là nếu tán được mày thì sau này ổng đón mày về chăm cả mẹ cả con, nhưng rồi tự dưng mấy tháng gần đây thì im bặt, mỗi lần tao hỏi về mày thì thấy lơ lơ chẳng nói gì.
Tôi nghe Trang kể xong trong lòng không khỏi thắc mắc, nghĩ đơn giản là chắc tôi có bầu nên anh ấy ngại thế thôi, sau này rồi mới hiểu mọi thứ xảy ra đều có nguyên do của nó, và cách cư xử của anh Kiên với tôi cũng vậy.
Gặp nhau trong quán café quen thuộc, mấy đứa chúng tôi nói cười rôm rả, đứa nào đứa nấy cũng hào hứng kể lể chuyện của mình. Sang đến chuyện của tôi, tự nhiên không khí xung quanh chùng hẳn xuống, đứa nào đứa ấy đều nhìn tôi ái ngại hỏi :
– Mày với ông Khang…sao rồi ?
– Kết thúc lâu rồi. Thôi đừng nhắc đến nữa, tao không thích.
– Đợt tháng trước còn khoe ông ấy maxa người cho dễ ngủ mà, tụi tao cứ tưởng hai đứa mày…tới được với nhau.
Tôi lắc đầu cười nhạt :
– Không có chuyện đó đâu. Khoảng cách giữa tao với Khang lớn lắm, vả lại ông ấy cũng quen người yêu mấy năm trời rồi, dễ gì bỏ người mình thương để đèo bồng mẹ con tao được.
– Ừ, mày nói cũng đúng. Mày với lão chỉ là sự cố, còn lão với con bé kia là cả bao nhiêu năm trời làm việc cùng nhau, nếu đặt lên bàn cân lựa chọn thì cũng khó mà..
Trang gật gù chia sẻ quan điểm của mình. Huệ nghe xong thì trợn mắt hỏi lại ngay :
– Sao mày rành chuyện nhà nó thế ? Còn biết con bé kia làm việc cùng lão Khang ?
– Ờ Thì hôm bữa tình cờ đi chơi với hội con Ý An, mới phát hiện ra con người yêu ông Khang cũng chơi cùng hội, ban đầu tao không nhận ra con này đâu mãi về sau thấy màn hình điện thoại nó để hình ông Khang thì mới biết nó là người yêu lão ấy. Tao mon men hỏi chuyện thì biết được con này làm thư kí cho công ty ông Khang mấy năm rồi, mới vừa vào làm là yêu ông Khang đến tận bây giờ, tao mới hỏi đùa là có biết ông Khang có vợ rồi không, nó bảo biết nhưng mà kiểu gì hai người cũng chia tay nên nó chẳng có lo.
Tôi nghe Trang kể xong mà thở dài thườn thượt, càng nhắc đến Khang thì lòng tôi càng não nề. Cái Vân biết ý thì lên tiếng chuyển sang chủ đề khác :
– Mà thôi, nói chi mấy chuyện của người ta, quay lại chuyện nhà mình đi nào. Tụi mày đoán ngày nào con Trúc sẽ sinh em bé đây ?
– Nhìn cái bụng tròn lẳng thế này thì chắc tầm 2 tháng nữa quá ? Phải không mày ? – Huệ hích nhẹ tay tôi thủ thỉ.
Tôi cười, khẽ đưa tay lên bụng xoa nhẹ :
– Ừ, bác sĩ bảo dự sinh tầm 1 tháng nữa.
– Ủa, bác sĩ có nhầm không vậy Trúc ? Hồi mình đi Đà Lạt là mày bảo cái bầu mày mới chỉ 1 tháng, vậy đúng ra tháng 10 này mày mới sinh chứ ? Sao lại còn 1 tháng nữa ? Sinh non à ? – Vân lên tiếng thắc mắc.
Câu hỏi của Vân cũng khiến tôi nhất thời hoang mang, đúng rồi, Ly bầu trước tôi gần 2 tháng, tức là nếu Ly vừa sinh em bé thì tôi cũng phải tầm 1.5 tháng nữa mới sinh, sao bác sĩ khám cho tôi lại bảo ngày dự sinh của tôi tầm 1 tháng nữa ?
Tôi ngồi đó bày ra bộ mặt thất thần, cố gắng vận dụng hết trí nhớ của mình vẫn không tài nào lý giải được thắc mắc của Vân, mãi về sau thấy tôi căng thẳng quá nên bọn nó mới bảo tôi về nhà nghỉ ngơi rồi coi lại lịch trình, liên hệ lại với bác sĩ xem thế nào…
Cả buổi tối hôm đó, lòng tôi cứ ngổn ngang đầy những hoang mang.
Nếu mọi thứ sai lệch thật, thì có lẽ đứa bé trong bụng tôi đây không phải con của Tường. Vậy nếu không phải con Tường ? Thì là con ai ? Vì từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ ngủ với ai ngoài cái hôm thức dậy và thấy Tường nằm lù lù bên cạnh…
Trở về nhà sau buổi café với đám bạn, tôi lục tìm lại sổ ghi chép khám bệnh để tính lại từng chu kì, nhưng cuốn sổ ghi chép của ấy của tôi chẳng còn tìm thấy nữa, tôi nhớ rõ ràng là đợt khám bệnh vừa rồi tôi có để cẩn thận ở ngăn hộc bàn này, nhưng bây giờ tìm hoài lại chẳng ra. Chợt nghĩ trong đầu, trong phòng này ngoài mình thì còn có Tường hay ra vào mang sữa, thế nên tôi nhanh chóng đi tìm Tường hỏi chuyện, mặc dù bây giờ đã là gần 11h tối nhưng vì lòng bộn bề không yên nên tôi quyết tâm gọi Tường ra gặp.
Giọng Tường vang lên trong điện thoại có phần hơi ngái ngủ :
– Gì đấy Trúc, tao nghe ?
– Mày ra ngoài hành lang gặp tao chút được không ? Tao có chuyện muốn hỏi ?
– Chuyện gì nói đi, nói qua điện thoại luôn cho tiện.
– Mày có thấy cuốn sổ khám thai của tao để đâu không ? Mày có cầm nó không Tường ?
– Không. Sổ khám thai của mày thì tao cầm làm gì ? Mày tìm kĩ lại xem để ở đâu ?
– Tao tìm kĩ rồi mà không thấy, có khi nào mày cầm nhầm mà không biết không ?
– Không, đồ đạc của mày tao đụng vào làm gì. Mà khuya rồi đi ngủ đi, cần gì thì mai tìm, mày để con tao thức khuya như vậy không hay đâu…
Tường vừa dứt lời thì trong điện thoại nó vang lên tiếng khóc oe oe của em bé, tôi giật mình tắt máy ngay sau đó, cái thằng này thiệt là, bảo ra ngoài gặp chút lại không chịu, nói chuyện điện thoại oang oang thế thì làm sao con bé nó ngủ được, làm cha gì mà chẳng ý tứ gì hết.
Tôi vừa lẩm bẩm chửi Tường vài câu, vừa mò mẫm ôm điện thoại trở về phòng. Ngồi trong phòng, cố gắng bới tung đồ đạc lên để tìm sổ khám bệnh lần nữa mà cũng chẳng thấy, đến khi mệt nhoài cả người thì tôi quyết định đi ngủ lấy sức, nếu mai không tìm được thì sẽ đến trực tiếp thăm khám với bác sĩ xem sao…
Sau một đêm day dứt với suy nghĩ chưa có lời giải, sáng hôm sau tỉnh giậy người tôi trong trạng thái lờ đờ thiếu sức sống vô cùng, nhưng tôi cũng gắng gượng lê thân hình nặng nề của mình xuống nhà ăn sáng rồi bắt taxi trực tiếp đến phòng khám gặp bác sĩ. Bác sĩ Tiến là người trực tiếp khám thai cho tôi từ ngày tôi phát hiện có em bé đầu tiên cho tới tận bây giờ, tôi nghĩ bác sẽ có lời giải thích và phân tích rõ ràng cho tôi hiểu được mọi thắc mắc. Ngồi chờ bác mãi đến tận 8h hơn bác mới xuất hiện, nhận ra tôi, bác nở nụ cười hiền từ hỏi han :
– Sao thế ? Hôm nay chưa đến lịch khám mà đã đi khám rồi à ? Thấy cơ thể có dấu hiệu hay khó chịu gì hay sao ?
– Dạ không ạ, cháu bình thường, cháu đến gặp bác là muốn hỏi 1 chuyện.
Bác sĩ Tiến nhìn tôi 1 chặp, rồi đưa tay nâng gọng kính lên trên tầm mắt, bác bảo :
– Cô hỏi đi, tôi nghe.
– Bác có thể báo lại cho cháu biết ngày dự sinh chính xác của cháu là ngày bao nhiêu không ạ ?
– Sổ khám bệnh cô đâu ?
– Cháu để đâu mất rồi nên không tìm được, thế nên mới đến hỏi bác.
– Được rồi, đợi chút, để tôi tra thông tin.
Sau 1 chặp tra thông tin, bác sĩ Tiến báo với tôi ngày dự sinh của tôi là vào khoảng 1 tháng nữa. Tôi lúc này tay chân bủn rủn, xác nhận với bác mấy lần liên tiếp nhưng đều chỉ nhận được cái gật đầu cương trực khẳng định thông tin ấy hoàn toàn chính xác.
Tôi thấy vậy liền lật đật hỏi tiếp :
– Nhưng lần đầu tiên cháu đi khám và phát hiện có thai chỉ mới hai tuần, khoảng thời gian đó nếu cộng vào ngày dự sinh như bác nói thì thai chỉ mới được gần 8 tháng thôi ạ, sao lại thế được ạ ?
Bác Tiến trầm ngâm nhìn tôi 1 lúc, bác từ từ gỡ kính đặt xuống mặt bàn rồi hỏi :
– Nếu đúng như những gì cô chia sẻ thì có nghĩa là cô đang có thắc mắc về đứa bé trong bụng mình phải không ?
– Phải ạ.
– Tôi rất lấy làm tiếc khi không thể đưa cho cô lời giải thích thoả đáng được, cô tốt nhất nên trở về nhà nghỉ ngơi giữ sức để sinh em bé, còn nếu bản thân vẫn còn thắc mắc thì tìm những người gần xung quanh cô hỏi thử xem, biết đâu lại tìm ra câu trả lời.
Chứng kiến sự do dự của bác Tiến, tôi cơ hồ hiểu ra ý tứ trong câu nói của bác. Điều này có nghĩa là 99% đứa bé trong bụng tôi, hiện không phải là con của Tường. Đứa bé này, là con của 1 người khác, mà người đó lại là người : “ Gần xung quanh tôi”?
Người đó rốt cuộc là ai ? Tôi nhất định phải truy ra cho bằng được !
Ps : Truyện càng ngày càng gay cấn phải ko mn ? Hehe. Vâng, còn vô vàn nhiều bí ẩn mà mn ko thể tưởng tượng dc đâu, mn chờ đón ở các đoạn tiếp theo nhé
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!