Thay Em Lấy Vợ
Phần 17
Tôi tỉnh giậy sau 3 ngày hôn mê, việc đầu tiên khi mở mắt là liên tục hỏi mọi người về…đứa con trai của mình. Dàn bác sĩ, y tá nhìn tôi lưỡng lự, sau cùng thì họ bảo với tôi rằng : Họ rất lấy làm tiếc khi không cứu được đứa bé của tôi.
Tôi nằm đó, bất động, nước mắt chảy dài thành hàng.
Sao ông trời có thể bất công, tàn nhẫn với mẹ con tôi đến vậy ? Sao ông trời có thể tàn nhẫn cướp đi 1 sinh mạng bé bỏng mà chỉ vài tuần nữa thôi, sẽ có mặt ngay ở thế giới này ?
Con tôi…nó có tội tình gì ? mà ông lại nỡ cướp mất nó khỏi tay tôi.
Tôi đưa tay đặt lên bụng, chẳng còn cảm nhận được gì nữa rồi, thằng bé, nó không đạp nữa, nó không còn bên tôi nữa…
Tôi gào khóc tức tưởi, và rồi bố tôi, anh hai tôi nhanh chóng chạy vào, bố cầm tay tôi, vỗ nhẹ động viên :
– Không sao rồi, không sao rồi, bố với anh ở đây với con rồi, không sao không sao hết.
Tôi nhìn bố, rồi lại nhìn sang anh, trông đôi mắt 2 người sưng húp đầy mệt mỏi, chắc họ cũng giống như tôi, khó lòng để có thể chấp nhận mất mát đau đớn này. Tôi mấp máy môi nói với họ tiếng được tiếng mất :
– Con trai của con…không còn nữa rồi, con biết phải sống thế nào đây bố ơi.
Bố đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi, gương mặt nhăn nheo trực trào nước mắt :
– Còn bố, còn anh hai ở đây mà, con phải cố gắng khỏe mạnh, phải cố gắng sống tốt, sống thay cả phần của con trai con nữa…có được không ? Cháu của bố ở suối vàng sẽ được mẹ con dẫn dắt, dạy bảo thôi mà.
Tôi nằm đó, dường như không tin nổi được sự thật là mình đã mất con, hai tay run run nắm chặt tay bố không rời, chỗ dựa tinh thần suốt bao nhiêu tháng qua của tôi giờ đây đã hoàn toàn biến mất, máu mủ ruột già luôn bên cạnh hiểu tôi mỗi lúc tôi buồn nay cũng chẳng còn, tôi thấy…sao mà xót lòng quá thể!
Tôi nhất định phải bằng mọi giá đòi lại công bằng cho đứa con này. Tôi tin rằng việc tôi gặp tai nạn giao thông chẳng phải là vô tình, mà có người rắp tâm hãm hại. Bởi lẽ tôi nhớ như in khoảnh khắc chiếc ô tô đen lao thẳng vào người tôi đầy dứt khoát, cứ như thể nó đã được lập trình để cố tình hãm hại mẹ con tôi, cũng may, cái mạng này của tôi vẫn còn yên ổn. Tôi nói với bố và anh hai về nghi ngờ của bản thân mình, bố và anh hai cũng hiểu, bảo với tôi rằng cứ an tâm tịnh dưỡng, nhất định bố và anh hai sẽ điều tra bằng được mới thôi..
Khi tôi quay sang hỏi bố về Khang, thì chỉ nhận được cái nhìn căm phẫn tận sâu trong đáy mắt của bố. Bố bảo với tôi rằng, từ nay về sau đừng bao giờ nhắc tới tên Khang trước mặt bố nữa, anh không xứng đáng với tôi, và với cả gia đình này. Thái độ của bố khiến lòng tôi hoang mang cực độ, tôi vừa mất con, bây giờ lại mất luôn cả chồng. Giua tôi và Khang còn vô cùng nhiều khuất tất chưa giải bày rõ ràng với nhau, vậy lý do gì để giờ đây bố tôi bực lòng vì anh như thế ?
Sau khi bố đi rồi, nghe anh hai nói chuyện lại, tôi mới hiểu thực hư mọi thứ thế nào. Anh hai bảo rằng từ khi tôi và con gặp tai nạn tới giờ, thời gian cũng đã được 5 ngày trôi qua nhưng Khang thì hoàn toàn bặt vô âm tín. Sau khi bố và bác Thành tìm mọi cách liên lạc với anh, cũng chẳng thể nào liên hệ được, và rồi họ nhận được tin anh hiện tại đang đi du lịch nước ngoài cùng bạn gái, hành động này của Khang khiến lòng tự tôn trong bố tôi lên tới đỉnh điểm. Ông căm phẫn vì những gì con gái ông vừa phải chịu đựng, và càng hận thêm trước sự dửng dưng của con rể mình. Ông tuyên bố với bác Thành và gia đình bác rằng kể từ nay về sau, tuyệt đối không bao giờ cho Khang bước chân vào nhà tôi hoặc gặp tôi thêm 1 lần nào nữa. Khang đã chạm vào giới hạn của ông mất rồi.
Tôi nghe anh hai kể lại chuyện mà lòng dạ ngổn ngang, nỗi đau mất con còn chưa thể nào nguôi ngoai được thì trái tim tôi liên tiếp bị dập vào nhiều nỗi đau khác nữa, đó là nỗi đau về sự thất vọng của bố với người mà tôi gọi bằng chồng, là sự dày xéo tâm can của những gì anh đã gây ra cho tôi, và cả sự dửng dưng đối với tôi và con, cứ như thể tôi và đứa bé này chưa hề tồn tại. Trong khi đó, khả năng cao nó chính là con anh mà !
Trái tim non nớt của tôi, 1 cô bé chỉ mới ở tuổi 24 ngày một rỉ máu vì những dối lừa, bội bạc và dửng dưng của người mà mình đặt rất nhiều tâm tư vào, anh nợ tôi…cả 1 cuộc đời, Khang ạ.
Tôi không thiết tha ăn uống gì sau khi tỉnh dậy, bởi lẽ trước đây khi có bầu, còn cố gắng ăn uống vì con, giờ đây khi đứa bé không còn, thì tôi có lý do gì để cố gắng nữa đây ? Bạn bè tôi nườm nượp đến viện thăm tôi, bác Thành và bác Thanh cũng thỉnh thoảng xuất hiện, dành cho tôi những cái gì ái ngại xen lẫn cảm thông, bác Thành đứng đó, xin lỗi tôi rất nhiều, rất nhiều… bởi vì tôi vừa mất con, và con trai nuôi của bác cũng chẳng thèm đái hoài gì tới…Sự sắp đặt của bác, xem chừng vô nghĩa quá rồi.
Tường cũng đến, nói chuyện với tôi 1 lúc là hai mắt nó đỏ ngầu, nó bảo rằng nó ân hận khi không bảo vệ được tôi và đứa nhỏ, tôi vì không muốn Tường tiếp tục đau khổ trong những dằn vặt như thế thì bộc bạch kể chuyện cho nó nghe, nói cho nó hiểu rằng, đứa bé này không phải là con nó. Tường không tin những gì tôi nói, cứ khăng khăng bảo rằng tôi nằm viện lâu nên trí nhớ có phần lẫn lộn mất rồi, tại sao đứa bé này không phải con nó được ? Nếu không phải con nó, thì là con của ai ?
Tôi không muốn nói về Khang với Tường, chỉ chứng minh cho nó hiểu rằng, tôi nhầm tưởng đứa bé này là con của nó và tôi, nhưng sự thật thì không phải vậy. Xét về thời gian mang thai và chu kì sinh nở, thì đều sai lệch hoàn toàn, nếu nó không tin có thể trực tiếp đến phòng khám bác sĩ Tiến để xác nhận. Tường nghe xong, ngồi đó ngỡ ngàng 1 lúc lâu, rồi ngơ ngác bật cười vò đầu bức tóc :
– Đúng là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được…Vậy đứa bé đó rốt cuộc con của ai ?
– Của ai thì bây giờ có còn quan trọng nữa không Tường ? Con tao cũng đã mất rồi, tao không muốn nhắc tới nữa. Tao không lừa mày, tao cũng không hề biết sự thật như vậy cho tới khi tao nghe bác sĩ nói về ngày dự sinh…chuyện sau đó mày cũng hiểu rồi, tao gặp tai nạn…
Nhìn đôi mắt ầng ậc nước của tôi, Tường không tiếp tục chất vấn tôi nữa, nó thất thểu ra về trong bộ dạng mệt nhoài…
Tường cũng đáng thương. Suốt thời gian qua luôn phải dằn vặt về sự cố của chính bản thân mình, để rồi đến giờ vẫn không thể nào gỡ bỏ được điều đó ra khỏi lòng mình được, tôi thương nó, lại trách tôi, trách vì tôi đã quá vội vàng kết tội mà không suy xét mọi thứ kĩ lưỡng, trách vì trước giờ luôn mặc định nó là người có lỗi, nó đáng phải chịu sự dày vò mệt mỏi nhất…
Tôi sai rồi !
Đến ngày thứ 7 khi tôi sắp được ra viện, thì mẹ Tư mới xuất hiện đến thăm tôi. Vừa thấy tôi, mẹ khóc liên tục, chẳng nói được tiếng nào. Mẹ xin lỗi vì đã biết tin muộn quá, mẹ liên tục xin lỗi vì không có mặt …đúng lúc khi tôi cần mẹ nhất. Và mẹ cũng xin lỗi, vì đã không thể nào liên hệ với Khang trở về cạnh tôi. Tôi bật cười, đưa tay nắm chặt tay mẹ động viên :
– Không sao đâu mẹ ạ, mẹ đừng cảm thấy có lỗi nữa. Mẹ đến thăm con là con vui rồi, con sẽ khỏe sớm thôi.
– Trúc, mẹ không biết mẹ nói điều này con có tin hay không, nhưng thằng Khang, cái thằng bé ấy không phải là người như vậy, con đừng nghe mọi người xung quanh đồn đại mà hiểu sai về nó. Mẹ nuôi nó bao năm mẹ biết chứ…
– Con không hiểu gì hết mẹ ạ, bây giờ chuyện đúng sai còn có nghĩa lý gì đâu mẹ ơi, khi tất cả giữa con và anh Khang đã kết thúc rồi. Đứa con trong bụng con cũng chẳng còn nữa mà…
– Con đau lắm phải không Trúc ? Mẹ cũng đau đây này ? Từ khi biết chuyện chẳng lành xảy ra với con, mẹ liên tục không ngủ được Trúc ạ, mẹ nghĩ sao mà hai đứa bây tội nghiệp quá đi thôi, sao mọi chuyện không lúc nào suôn sẻ với cuộc đời bây hết vậy… Mai mốt thằng Khang trở về nhất định mẹ sẽ phải hỏi chuyện rõ ràng với nó, phải hỏi nó lý do tại sao đến giờ này rồi mà dám ngó lơ con..
– Thôi mẹ ạ, mẹ đừng nhắc gì về anh Khang nữa, con mệt lắm. Chúng con kết thúc rồi.
Mẹ Tư nắm tay tôi, run rẩy bảo lại :
– Không kết thúc được đâu Trúc ơi, sao mà kết thúc được con ơi, thằng Khang nó yêu con chết đi sống lại, làm sao nó bỏ con được…
Nước mắt tôi lúc này dàn dụa khắp mặt, tôi nói lại với mẹ trong tiếng nấc nghẹn ngào :
– Kết thúc rồi mẹ. Yêu chết đi sống lại mà đến khi con mất con rồi vẫn không thèm về gặp, yêu chết đi sống lại mà không bảo vệ được mẹ con con, Yêu chết đi sống lại mà bây giờ đang tung tăng nơi khác với người cũ…Con không muốn nhắc tới nữa đâu mẹ ơi…
Tôi khóc, mẹ Tư cũng khóc, hai mẹ con cứ ôm nhau khóc mãi không thôi, cho đến khi bác sĩ trở vào, yêu cầu mẹ Tư ra ngoài để họ chích thuốc cho tôi, yêu cầu tôi tránh xúc động mạnh bởi vì vừa trải qua cuộc đại phẫu, thì chúng tôi mới nguôi ngoai không khóc nữa…
Những ngày tháng nằm trong viện là những ngày tháng mà bản thân tôi chắc có lẽ cả đời này cũng chẳng thể nào quên được. Đau đớn, mệt mỏi về thể xác chẳng thể bằng những cơn đau vỡ nát trong tâm hồn. Cứ tối tối nằm đó, tôi lại nhớ đến con tôi, cứ tối tối nằm đó, tôi lại cảm thấy bản thân trống rỗng đến cô độc. Tôi đã tự đặt cho bản thân mình cả trăm cả ngàn câu hỏi, nhưng mãi vẫn chẳng có lời giải đáp nào..
3 ngày sau, tôi được xuất viện trở về nhà. Bố và anh hai sợ tôi buồn nên cứ thay phiên nhau ở nhà túc trực và động viên tôi, thậm chí đôi lúc bố còn nghiêm nghị bảo tôi rằng :
– Con còn trẻ, mới 24 tuổi thôi, mọi thứ đều có thể xây dựng lại từ đầu. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi nhanh chóng mà thôi, đừng để tuổi trẻ của con chết chìm trong những cảm xúc thê lương đau đớn kéo dài mãi vậy.
Tôi tròn mắt hỏi lại bố :
– Nếu là con, bố sẽ thế nào ?
Bố nghe vậy thì mỉm cười, ông gật gù bảo lại :
– Bố cũng từng là con đấy thôi. Cái ngày mà mẹ con qua đời có lẽ là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời bố. Con biết không, bố mất đi người vợ thân yêu của mình chỉ trong 1 tích tắc, ấy vậy mà bố cũng đã vượt qua rồi này, để rồi ngày hôm nay bố vẫn có thể nuôi nấng, bảo bọc được cho con, và thằng Bảo.
Tôi nhìn bố với ánh mắt đầy xót xa :
– Khoảng thời gian đó kinh khủng lắm phải không bố ?
– Đúng. Và có 1 chuyện mà bây giờ bố muốn kể với con, lẽ ra bố nghĩ rằng mình sẽ dấu kín chuyện này suốt cả cuộc đời, sống để bụng, chết mang theo, nhưng vì thấy con gái bố ngày càng suy sụp hơn nên bố không đành lòng con ạ..
Tôi im lặng, bố tiếp tục bảo :
– Mẹ con mất khi vừa sinh con ra, bị băng huyết chứ không phải mất vì bạo bệnh như con vẫn từng nghe…Mẹ đánh đổi cả mạng sống của mình, để con được ra đời, vậy nên con hãy sống làm sao xứng đáng với sự hy sinh của mẹ, con nhé.
Sống mũi tôi lúc này cay cay, hai mắt nhòe đi trông thấy….vậy là mẹ tôi, đã ra đi để tôi được có mặt trên đời ?
Từng câu nói của bố cứ như lưỡi dao sắc nhọn ghim chặt từng nhát vào trái tim tôi, hóa ra, tôi may mắn đến vậy. Hóa ra, tất thảy những điều tốt đẹp còn lại trên cuộc sống này của mẹ, cũng dành cho tôi hết cả rồi. Tôi không còn lý do gì để bao biện, để thụt lùi, và để chùn bước trước cuộc sống đầy nhiễu nhương phức tạp này nữa.
Không, chẳng còn lý do gì.
Ngày mà bố chia sẻ bí mật xót xa ấy, cũng là ngày mà tôi quyết tâm xây dựng mọi thứ trong cuộc đời mình…lại từ đầu.
Tôi cần phải dành thời gian, để tìm ra kẻ đã hại con mình.
Tôi cần phải dành thời gian, để dành tình yêu thương cho những người xung quanh.
Và tôi cần phải dành thời gian, để xóa đi những gì đau buồn nhất.
Anh hai mua cho tôi 1 chiếc điện thoại mới để tiện liên lạc, bọn bạn thân thì liên tục tặng nhiều đầu sách self help để tinh thần tôi vững chãi hơn, còn bố thì luôn dặn chị Thắm giúp việc để tâm tới khẩu vị ăn uống của tôi. Mọi người xung quanh thương tôi nhiều, tôi vô cùng biết ơn, tri ân về điều đó..
Hàng ngày tôi đều vui vẻ cố gắng cười thật nhiều, giao tiếp thật nhiều với mọi người, nhưng cứ đêm xuống, lòng lại dâng lên chút buồn tủi, không đêm nào, là không nhớ đến bóng dáng của Khang. Người khiến tôi vừa hận, lại chẳng thể nào quên…
1 thời gian dài anh xoa bóp chăm sóc tôi, 1 thời gian dài anh ngủ cùng tôi, vỗ về tôi, cái cảm giác ấy khiến tôi bị quen thuộc, bị nhớ, rồi vô thức trào nước mắt mỗi khi nghĩ về…Tôi cầm điện thoại, đăng nhập vào zalo, ấn vào mục tin nhắn mà tôi gởi cho Khang ngày hôm đó, thấy anh có trả lời tôi, có gọi lại cho tôi, nhưng tất cả tin nhắn trả lời chưa kịp đọc thì đã bị thu hồi, tôi chẳng hiểu Khang nghĩ gì, và đang làm gì nữa…
Thôi thì quá khứ đã là quá khứ, dặn lòng quên đi, xóa hết đi, anh ta không tốt, anh ta bội bạc thì cứ day dứt mãi, mệt mỏi mãi vì anh ta làm gì…
Vài ngày sau, tôi nhận được 1 bưu phẩm được gởi tới tận nhà, chỉ đích danh người nhận là tôi.
Mang gói bưu phẩm lên phòng, từ từ mở ra thì tôi cảm thấy bất ngờ tột độ trước những gì mình nhận được, bên trong gói bưu phẩm là tờ đơn đề nghị ly dị, dưới tờ đơn còn rõ mồn một chữ kí của Khang, kèm theo đó là những hình ảnh của anh và Hạnh ở trời tây, hai người ai cũng nở nụ cười đầy thỏa mãn và cực kì vui vẻ…
Dưới đống ảnh đó là bức tâm thư dài mà Hạnh gởi cho tôi :
“ Gởi Trúc, khi em nhận được hộp bưu phẩm này thì chắc em cũng đã phần nào hiểu được mọi chuyện rồi phải không ? Anh ấy thuộc về chị, mãi mãi thuộc về chị Trúc ạ. Chị rất lấy làm tiếc khi nghe Khang kể về sự mất mát của em trong khoảng thời gian qua, chị gởi lời chia buồn sâu sắc đến em, Trúc nhé. Bây giờ thì giữa em và Khang chẳng còn gì nữa, con cái không, danh phận lại càng không, thế nên để anh chị có thể đường đường chính chính được xã hội công nhận, mong em có thể nhanh chóng kí đồng ý vào tờ đơn này, để mọi chuyện dễ dàng hơn em nha. Chị biết em buồn và hận anh Khang lắm, chị hiểu em cũng ngơ ngác chẳng hiểu lý do tại sao anh Khang lại dễ dàng cắt đứt mọi thứ với em như thế, quay đi quẩn lại cũng chỉ vì chữ : “Tiền” thôi em à…Nếu đứa con của em còn, thì nó sẽ trở thành kim bài miễn tử để anh Khang được hưởng phần nào đó gia tài đồ sộ từ nhà ông Thành, nhưng rồi chẳng may đứa bé không còn nữa, thì em nghĩ 1 người tham vọng như anh Khang, có đủ nghị lực để tiếp tục đóng vai thành 1 người chồng nhất mực thương vợ, 1 người cha nhất mực thương con không em ?
À, tất nhiên là không rồi. Và cuối cùng, anh ấy lại trở về bên chị thôi, 30% cổ phần anh ấy được nhận trước đó, đủ để anh chị có cuộc sống tốt đẹp mới bên này. Đủ để anh chị – 2 người yêu nhau chết đi sống lại, sống trọn đời bên nhau. Anh Khang không muốn cho chị kể những điều này, nhưng với trái tim bao dung của một người phụ nữ đã phải chịu nhiều thiệt thòi vì anh trong suốt 9 tháng qua, thì chị nghĩ rằng mình cần phải nói rõ cho em hiểu và mong em thành toại cho nguyện ý của anh chị. Cảm ơn em vì tất cả”
Tôi đọc đi đọc lại bức thư của Hạnh gởi cả chục lần, hận đến độ không thể xé nát cô ta ra thành trăm mảnh…
Hóa ra, tôi trong mắt Khang trước giờ chỉ là 1 quân cờ không hơn không kém.
Và hóa ra, từ việc tôi có bầu cho tới việc trở thành dâu nhà bác Thành, đều nằm trong sự toan tính, sắp xếp của anh.
Anh lợi dụng tôi để làm tất cả những điều đó, rồi cho đến khi giá trị lợi dụng không còn nữa, đứa bé không còn nữa thì anh quay người rời đi không chút nghĩ suy.
Người đàn ông này bạc tình quá, máu lạnh quá, anh diễn giỏi quá, giỏi đến mức khiến tôi ngộ nhận về tình cảm của mình.
Giỏi đến mức…nếu 1 ngày nào đó còn gặp lại, tôi nhất định sẽ trả lại anh – tất cả những tổn thương mà tôi phải chịu.
Đôi mắt ướt lệ đã không còn yêu đuối nữa, mà thay vào đó là 1 đôi mắt căm phẫn, đầy bi ai…
Làm tôi đau 1, tôi sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần. Rồi có ngày, chúng ta sẽ lại tìm thấy nhau !
Ps : Mọi người thấy thế nào ạ ? Em viết rã cả tay, mờ cả mắt mới xong đoạn này, vừa viết vừa khóc nữa, viết xong sưng húp mắt 😅…, mn thương em, thương Trúc thì cho em xin 1 like/ cmt/ share nha ❤️
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!