Thay Em Lấy Vợ
Phần 3
Chúng tôi cứ thế im lặng hết cả chặng đường gần 20 km, mãi cho đến khi xe vừa đỗ kịch trước cổng nhà, Khang lúc này mới chủ động lên tiếng :
– Sáng sớm mai gia đình tôi qua nhà cô nói chuyện.
– Ừm, tôi biết rồi.
– Nói luôn cả chuyện của đứa bé.
Đôi mắt lơ đễnh đang nhìn về phía bên cửa xe của tôi bỗng chốc ngừng ngay sau câu nói ấy, tôi quay người lại hướng ánh nhìn đầy khó hiểu về phía Khang :
– Sao lại nói chuyện đứa bé ? Chỉ cần nói chuyện tôi và anh yêu nhau sau đó mong muốn cưới nhau là được rồi mà.
Khang khẽ nhếch miệng cười nhạt, gương mặt lạnh lùng tỏ vẻ khinh bỉ :
– Nếu không nói cô có bầu rồi, liệu gia đình cô có cho cưới sớm hay không ?
Tôi lúc này mới vỡ lẽ, hiểu ý Khang nên gật đầu lẩm bẩm :
– Cũng phải ha.
– Còn nữa. Nhớ cho kĩ, đứa bé này là con tôi.
Khang khiến tôi đứng hình mất vài giây bởi câu khẳng định chắc nịch vừa rồi, xem ra, anh ta đã sẵn sàng để trở thành chồng tôi, trở thành cha của đứa bé này…. Dù sự thật không phải là như thế nhưng chẳng hiểu sao khi nghe được chính câu nói ấy thốt ra từ miệng Khang, tôi lại cảm thấy ấm lòng vô cùng, cứ như thể đời tôi đang chao đảo, vùng vẫy trong những vũng lầy sâu hoắm, thì lại có người tình nguyện sẵn sàng đưa bàn tay rắn chắc của mình để kéo tôi lên…
– Ừ, tôi nhớ rồi, đứa bé này là con anh.
Khang nhìn thái độ ngoan ngoãn của tôi thì khẽ gật đầu hài lòng, anh lấy điện thoại từ túi áo khoác jean ra rồi bảo :
– Đọc số của cô.
– 0937xxxxxx
– Tôi gọi qua rồi, cần gì thì liên hệ qua số tôi.
– Tôi biết rồi. Hẹn mai gặp lại.
Tối đó nằm trên giường, tôi loay hoay lăn qua lăn lại mà chẳng thể nào chợp mắt. Chỉ ngày mai thôi, cuộc đời tôi lại bắt đầu bước sang 1 ngã rẽ mới. Tôi trở thành mẹ, thành vợ, thành 1 người phụ nữ đã có gia đình, bất giác, nước mắt tôi lúc này lã chã tuôi rơi tràn đầy nơi hai bầu má, chẳng biết làm mẹ có vất vả không nhỉ ? Chẳng biết làm mẹ có những khó khăn gì ? Gía như mẹ tôi còn sống thì tốt quá, bà sẽ dạy cho tôi, động viên tôi, cùng tôi vượt qua tất thảy những điều lạ lẫm đấy… tiếc là, mọi thứ chỉ tồn tại với hai chữ “ Gía như” mà thôi..
Tôi nghe bố kể lại mẹ tôi mất sau khi sinh tôi được 1 tháng vì cơn bạo bệnh, kể từ đó trở đi bố tôi vò võ 1 mình gà trống nuôi con, bố nhất quyết không đi thêm bước nữa và tập trung thời gian, sức lực để dung dưỡng hai anh em tôi đến tại thời điểm bây giờ, mà các bạn biết rồi đó, bố dù có bù đắp, có cố gắng thế nào thì cũng sẽ chẳng bao giờ tinh tế, nhẹ nhàng bằng mẹ. Đặc biệt là đối với riêng tôi, 1 đứa con gái vô cùng nhạy cảm, lỳ lợm và gai góc với sự ương bướng của mình. Có lẽ, bây giờ làm mẹ rồi, tôi phải thay đổi, phải khác rồi nhỉ ?
Để xem nào, bình thường như mọi khi chỉ có 1 mình, tôi tha hồ ăn nhậu tiệc tùng thâu đêm suốt sáng chả hề hấn gì, tha hồ tham gia vào mấy game thực tế mạnh bạo để đo độ gan lỳ với tụi con trai hay thậm chí ăn uống vô độ theo sở thích của mình nữa, còn bây giờ, có lẽ tôi phải hạn chế lại mấy thứ gây nghiện đó rồi, bởi vì tôi bây giờ đã sắp sửa trở thành mẹ trẻ con…
Bình thường yêu ai thì yêu điên dại, khóc ròng sáng đêm vì bị cắm sừng hay khi bị chối bỏ tình cảm, nhưng có lẽ bây giờ thì điều đó lại chẳng quan trọng nữa rồi, còn nghĩa lý gì đâu khi tình yêu nông nổi thời trẻ đã bị thay thế bằng tình máu mủ ruột già thế này…
Và còn có vô vàn những đổi thay khác trong diễn biến đời sống sắp tới của tôi, tôi trong lòng phần vì hồi hộp, phần lại vô cùng háo hức, ngước ánh mắt nhìn lên bức hình mẹ đặt ở trên bàn, tôi thầm nguyện cầu mẹ tôi trên cao sẽ luôn dõi theo bước đường tôi đi, để cả tôi, và đứa trẻ này mai sau luôn được bình an, suôn sẻ mọi điều…
Tôi mơ màng, chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ đêm đó, tôi thấy mẹ tôi xuất hiện trở về, bà nở nụ cười hiền hậu đẹp như trong bức ảnh, khẽ vuốt nhẹ tóc tôi vỗ về đầy yêu thương…
Sáng hôm sau, khi trang điểm và thay quần áo lịch sự chỉnh tề bước xuống dưới nhà, tôi thấy Khang cùng bác Thành, bác Tư đã ngồi sẵn 1 bên ghế, phía bên còn lại là bố tôi và anh hai. Vừa thấy tôi, anh hai đã cau mày lớn tiếng :
– Gọi năm thôi mười hồi bây giờ mới chịu dậy là sao bé ? Trong khi việc này là việc của mày.
Tôi định gân cổ cãi lại anh hai thì lại bắt được ánh nhìn không mấy hài lòng từ bố, thế nên tôi chỉ biết cúi đầu lặng lẽ vào ghế ngồi. Vừa ngồi xuống ghế chưa kịp nóng mông thì bố tôi đã quay sang hỏi tôi :
– Chuyện nghiêm trọng như thế này mà sao mày không chịu bảo trước với bố hả Trúc, đợi đến khi người ta qua đây nói chuyện thì bố mới biết là sao …
Tôi cúi đầu, vân vê hai tà áo lại với nhau ấp úng :
– Con sợ….với cả con không biết phải nói với bố thế nào.
Bố tôi hừ lạnh, hành động này của bố khiến người tôi sởn cả gai ốc, bình thường bố hiền lành bao nhiêu thì những chuyện nghiêm trọng bố lại nóng tính và gia trưởng bấy nhiêu, tôi ngồi sát cạnh bố mà chẳng dám thở mạnh, cũng chẳng đủ dũng khí để có thể nói tiếp được điều gì nữa cả…Cũng may anh “ Chồng hờ” của tôi ít nhiều cũng có trách nhiệm, anh chủ động lên tiếng nhận lỗi và xoa dịu tâm trạng bố tôi lúc này :
– Chú Long, cháu thay mặt Trúc xin lỗi chú, chúng cháu biết là chúng cháu đã rất sai và bây giờ chỉ mong gia đình chú cũng như gia đình cháu có thể tác hợp tạo điều kiện để hai đứa được đến với nhau và cùng chăm lo cho con trẻ sau này.
Bác Thành nghe Khang nói thế thì gật đầu liên tục, không quên bổ sung :
– Phải rồi Long ạ, giờ chúng nó đã yêu nhau và cũng có sợi dây gắn kết là đứa bé, tôi với ông cũng lớn tuổi mà bây giờ lại có thêm tin vui há chẳng phải tốt quá rồi sao. Coi như mình bỏ qua lỗi lầm của tụi nhỏ mà tác hợp cho chúng nó đi ông ơi.
Bố tôi không trả lời ai cả, ông ngồi lặng thing suy nghĩ điều gì đó, mãi cho đến gần 5p sau ông mới quay sang hỏi Khang :
– 2 đứa yêu nhau từ lúc nào ?
Khang nhìn thẳng vào mắt bố tôi, không 1 chút nao núng, không 1 chút do dự trả lời ngay :
– Để mà nói thích nhau thì chắc là từ khi còn bé chú ạ, còn yêu nhau thì chỉ vài tháng gần đây thôi.
– Anh có nhắm lo lắng, bảo vệ và chăm sóc tốt được cho hai mẹ con nó không ?
Khang nghiêm nghị gật đầu. Bố tôi nhìn Khang thở dài thườn thượt :
– Nhân đầy đủ mọi người ở đây tôi cũng muốn nói rõ cho mọi người biết, đứa con gái này của tôi nó không giống như những đứa con gái bình thường khác.
Bố tôi nói đến đây, hầu hết tất cả mọi người đang ngồi trong phòng đều quay sang nhìn tôi chăm chăm, duy chỉ có 1 người chẳng hề quan tâm vẫn hướng đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào bố tôi, anh mỉm cười tỏ ý hiểu lời bố tôi nói rồi gật đầu nhẹ.
Tôi nhìn bố, mặt méo xệch lẩm bẩm :
– Bố nói cái gì mà kì thế, sao con lại không được bình thường ?
Bố nghe thấy thì liếc xéo tôi, gương mặt lộ rõ vẻ khó chịu :
– Chị ngồi yên đó cho tôi, ở đây chị không có quyền lên tiếng, biết chưa ?
Tôi ngồi ngoan ngoãn im re. Bố tôi tiếp tục :
– Con bé từ nhỏ tới lớn đã không được dạy dỗ bằng tình thương của mẹ, thế nên tính tình nó biếng nhác, ương bướng lắm, tôi thân làm bố nó đôi khi còn cảm thấy bất lực và muốn tống cổ nó ra khỏi nhà ngay và luôn, nhưng rồi không nỡ mọi người ạ.
Trời đất, tôi không hiểu bố tôi có biết ông đang nói gì không, có ai đời đàng trai đến nhà mình nói chuyện lại lôi toàn bộ tật xấu của con gái ra kể lể mua vui không trời, rồi còn đâu là uy tín, còn đâu là danh dự và tự trọng của tôi nữa đây ? Tôi mím môi, cố gắng chịu đựng từng câu từng từ mà bố nói trong khi anh hai tôi ngồi bên cạnh thì cứ tủm tỉm cười như đúng rồi.
Bố uống thêm 1 ngụm trà, rồi bảo tiếp :
– Nhưng thôi, thời nay cha mẹ tính làm sao bằng con cái tính, anh Thành nhỉ ? Chưa gì mà nó đã vác cái bụng chửa về đây đòi tôi cưới hỏi cho nó, bây giờ có không cho tụi nó cưới nhau thì cũng không được, người thiệt thòi là cháu tôi, rồi còn cái thiệt thòi nhiều hơn là lời ra tiếng vào của thiên hạ xung quanh, vậy nên tôi dù trong lòng không muốn, nhưng cũng nén lại để phối hợp với anh lo chu tất cho cả đôi bên.
– Anh nói đúng ạ.
Bố tôi gật gù bảo Khang :
– Tật xấu của con bé còn nhiều lắm, chú mà ngồi đây kể thì có khi hết ngày cũng chưa hết tật xấu, chú không biết cháu và con bé có yêu thương nhau nhiều đến mức nào, có hiểu nhau ra sao nhưng một khi cháu đã bước chân vào cái nhà này, trực tiếp xin phép chú để được cưới con gái chú, thì chú cũng mong cháu đối xử thật tử tế, yêu thương và bảo bọc nó thay cho chú. Cháu phải hiểu, nó thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác khi không được sống trong tình thương của mẹ, nó có ương bướng lỳ lợm thì cũng là vợ cháu sau này, cháu lựa lời mà khuyên bảo, đừng để con bé phải chịu tổn thương hay đau đớn, nếu cháu không làm được điều đó thì chú cũng sẽ không gả con gái chú cho nhà cháu đâu.
Khang nghe xong thì gật đầu, đôi mắt đen sâu liếc sang tôi vài giây rồi nhìn thẳng vào bố tôi gật đầu khẳng định :
– Cháu biết rồi ạ, chú tin ở cháu.
Bố tôi bật cười híp mắt nhìn bác Thành, bố bảo :
– Cuối cùng thì hai nhà mình cũng trở thành thông gia anh nhỉ ? Ngày xưa thì cứ hứa hẹn thằng Tường với con Trúc, nào đâu biết được bây giờ là thằng Khang với con Trúc đâu. Cũng may là nhà ông, cũng may là thằng Khang, chứ đứa khác thì tôi hoàn toàn không bao giờ đồng ý đâu nhé.
2 ông bô cứ thế ngồi cười khà khà, trong khi đó tôi ngồi bên này đánh phào nhẹ nhõm, cuối cùng, cửa của gia đình cũng đã vượt qua luôn rồi…
Hai bên gia đình bàn với nhau thêm chừng 30 phút rồi sau đó đưa ra quyết định, cuối tháng này sẽ làm đám hỏi và đám cưới luôn cho tôi và anh Khang, cộng thêm đám của Tường và Ly. Bác Thành sau khi thống nhất được với bố tôi thì mừng ra mặt, trước khi ra về còn không quên đá mắt với tôi, mẹ anh Khang cũng vui không kém, tôi để ý thấy bác ấy cứ tủm tỉm cười suốt từ đầu buổi tới giờ, duy chỉ Khang là gương mặt vẫn vậy, biểu cảm bình thường, không vui, cũng chẳng buồn. Đối diện với bố tôi thì có vẻ để tâm để ý tôi thêm chút, còn khi bố tôi bận tiếp chuyện hay nói chuyện với bác Thành thì anh lại chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy 1 lần….Haiz, lão này đích thị là 1 cái máy được lập trình sẵn chương trình chứ không phải là người nữa rồi…
Tiễn gia đình bác Thành về nhà, anh hai mới tò mò hỏi tôi :
– Mày với thằng đó có yêu thương gì nhau thật không đấy ? tao nhớ mày mới chia tay thằng bồ cũ tháng trước mà.
Tôi ném cho anh hai ánh nhìn cháy mặt, hậm hực bảo lại :
– Anh lại linh tinh rồi đấy, không yêu sao cưới.
– Có bầu rồi nên phải cưới chứ sao.
Nói rồi ông ấy ghé sát tai tôi thì thầm :
– Tao nói có đúng không ? Mày sợ bố nên mới nhắm mắt đưa chân cưới đại chứ gì.
Tôi nghe ông ấy mỉa mai mà nhọc lòng ra mặt, mà ngặt nỗi, càng biểu hiện như vậy lại càng khiến ông anh tôi dè bỉu hơn :
– Thôi chết mẹ rồi Trúc ơi, mày dại quá rồi con ạ. Mày cưới kiểu đó thì dăm bữa nửa tháng là nó đá mày ngay.
– Kệ em đi, anh nhiều chuyện quá rồi đấy, anh lo mà tập trung vào bản thân mình đi kìa, đời em sao tự em quyết, không khiến anh phải nhọc tâm đâu.
Anh hai tôi nghe xong thì trợn mắt tỏ vẻ khó chịu :
– Con dở này, mày ăn nói với anh mày như thế đấy hả. Dù gì thì mày cũng là em gái tao, tao quan tâm mày không được à ?
– Được, nhưng quan tâm hơi thái quá.
Anh hai tôi chống nạnh, vênh mặt bảo lại :
– Ừ, đợi đến lúc nó đá văng mày ra khỏi nhà thì khi đó đừng tìm tao mà khóc lóc ỉ ôi kể lể nhé. Anh mày mặc kệ cho mày biết.
Rồi ông ấy quay ngoắt người rời đi, bỏ lại tôi đứng đó thẫn thờ với hàng tá suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Tôi bật cười nghĩ bụng, Khang mà dám đá tôi ra khỏi nhà á ? Còn lâu nhé, trước khi anh ta kịp làm điều đó thì tôi đã chủ động rời đi rồi, Bảo Trúc này trước giờ vốn dĩ tính tình khảng khái, sống mạnh mẽ và chẳng bao giờ phụ thuộc, hay khuất phục trước bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ bố tôi, thì hà cớ gì “ lão chồng hờ” sau này của tôi làm điều đó với tôi được cơ chứ…
Đang đứng đó bần thần suy nghĩ, điện thoại trong tay tôi vang lên tiếng chuông tin nhắn tới, vỏn vẹn vài dòng cộc lốc :
– Mai có làm gì không ?
Tôi xùy 1 hơi dài, lão Khang này đã mất công nhắn tin, không thể nhắn thêm chút chủ vị được hay sao, nếu đã muốn cứng nhắc như vậy, thì tôi cũng chẳng cần nể nang gì nữa, lão sao tôi vậy, thích gãy gọn thì tôi gãy gọn cho tới :
– Có. Mai đi làm.
Phải rất lâu sau đó, tin nhắn thứ 2 mới tới, lần này, lão có thêm chủ ngữ vào câu :
– Mấy giờ cô tan ?
– Tầm 6h. Sao thế ?
– Đi lựa nhẫn cưới. Chọn váy cưới và những thứ cô muốn.
Tôi bản tính vốn lười biếng, vả lại chỉ coi đám cưới sắp tới của mình là 1 cuộc giao dịch không hơn không kém, rồi vô tình nhớ lại lời anh ta nói trước đó : Chúng tôi kiểu gì cũng ly hôn, nên thực tâm mà nói, tôi cũng chẳng thiết tha tâm huyết cho việc chuẩn bị đám cưới hay lựa chọn đồ đạc cho mình làm gì, nghĩ sao nói vậy, tôi nhanh chóng nhắn tin phản hồi Khang :
– Tôi nghĩ không cần phải đi lựa đâu, anh coi có bên dịch vụ rồi liên hệ với người ta sắp xếp giúp tôi, dù gì đám cưới này cả hai chúng ta đều không muốn, mà đã không muốn thì cũng chẳng cần phải đặt tâm sức vào làm gì.
– Được rồi, Tùy ý cô.
Vừa kết thúc tin nhắn với Khang, thì Tường gọi điện cho tôi, đầu dây bên kia tỏ vẻ sốt sắng vô cùng :
– Sao rồi ? Hai bên gia đình thống nhất cả rồi phải không ?
– Ừ.
– Có muốn sắm đồ sắm đạc gì không ? Tao tới chở mày đi sắm.
Vì vẫn còn đang bực lòng với Tường nên tôi trả lời nhát gừng lắm, để cho nó biết ý mà tránh xa tôi ra :
– Không cần.
– Vậy có muốn ăn gì không ? Tao ghé qua chở mày đi ăn nhé.
Nghe đến ăn xém nữa tôi đã buột miệng đồng ý, may sao lý trí kịp thời kéo lại :
– Không. Tao thích ăn gì tao tự đi ăn được.
– Này, mày vẫn giận tao à ?
– Không. Mày chẳng đáng để tao giận. Tao mệt nên không muốn nói chuyện nữa. Cúp máy đây.
Không đợi Tường nói thêm câu nào, tôi tắt nguồn điện thoại, trở về phòng nằm lăn trên giường nghĩ ngợi, đúng là đủ thức phiền phức trên đời thật, hết Khang rồi tới Tường khiến đầu óc tôi cứ quay mòng mòng, sau sự việc lần này tôi với Tường khó mà có thể quay trở lại bình thường như xưa được. Tự nhiên 1 thằng công tử bột, suốt ngày bị tôi ăn hiếp càm ràm, chơi với tôi như anh em cột chèo giờ lại trở thành bố của con tôi, bên cạnh đó nó cũng đèo bồng thêm vai trò là chồng của người khác, bố của con người khác, hết sức rầu rĩ thật mà…
Nằm loay hoay trên giường được lúc, anh hai tôi đập cửa phòng inh ỏi bên ngoài kèm theo giọng nói quen thuộc :
– Con ranh con, bạn mày đến chơi mà mày cứ trốn lì trong phòng là làm sao ? Mày có ra đây tiếp nó hay không ?
– Ai đấy? Bạn nào đến ? Đứa nào đến mà không gọi cho em ?
– Thằng Tường chứ đứa nào nữa. Nó bấm muốn nát cái chuông cửa nhà mình rồi kìa, mày đi xuống mà mở cửa cho nó.
– Chị Thắm đâu ? Anh kêu chị Thắm ra mở cửa đi, em không đi đâu, em mệt.
– Chị Thắm đi chợ rồi, còn tao đang họp onl, tao van mày mày nhấc cái chân xuống nhà giúp anh với Trúc…
Nghe anh hai nói dữ quá, tôi mới ì ạch xuống nhà mở cửa, vừa thấy tôi, Tường đã nhào tới bá vai bá cổ bằng chính cái cách mà chúng tôi mỗi lần gặp nhau :
– Này, sao lại chặn cuộc gọi của tao ? Dù gì tao cũng là bố đứa bé, tao cũng có quyền được biết mày đang chăm sóc con tao thế nào chứ.
Tôi vươn tay bụm miệng nó lại, ghé sát tai nó mà gầm gừ :
– Mày điên mẹ nó rồi, mày đến nhà tao mà nói oang oang thế bố tao biết thì làm sao ?
– Ừ nhỉ. Nhưng tao cũng chẳng sợ đâu Trúc ạ, biết thì mày chết chứ tao chết đâu tao lo.
Tôi dơ chân đạp hẳn vào người Tường, nó thấy thế liền né nhẹ sang bên nhe răng cười nham nhở :
– Đang mang bầu đấy, làm cái gì cũng nhè nhẹ thôi.
Tôi trợn mắt đưa tay chỉ thẳng mặt Tường :
– Mày đến đây làm gì ? Biến về ngay.
– Tao đến thăm con tao, mày đuổi tao mà được à ?
– Ai con mày. Đây là con tao, con tao và Anh Khang. Mày về đi.
Tường nghe thế thì hậm hực, đưa tay cốc nhẹ trán tôi quát nhặng lên :
– Thôi mà, đừng có đuổi tao mà Trúc, mày đuổi tao rồi sau này tao biết chơi với ai.
– Vợ mày đâu ? Cái Ly đâu ? Về mà đưa nó đi ăn rồi còn hâm nóng tình cảm với nhau chứ qua chỗ tao làm gì ? Mày qua đây không khéo nó lại hiểu lầm tao nữa.
– Kệ mẹ nó muốn nghĩ gì nghĩ, còn tao hôm nay quyết tâm đưa con tao đi ăn là tao sẽ đưa đi bằng được. Mày mà không cho thì tao nói cho bố mày biết sự thật đấy nhé.
Tôi đến là bất lực với Tường, chỉ biết đứng đó nhìn nó thở dài ngao ngán, cái thằng này không biết rồi sau này làm bố, nó có chững hơn được tí nào hay không ? Bảo giận nó, tức nó, trách nó, lơ nó rồi cuối cùng cũng chẳng làm được nữa, thôi thì chuyện tới đâu, hay tới đó vậy, tôi cũng không nên nghĩ nhiều làm gì cho mệt, cho nhức đầu….
Ps : Cả nhà mỗi người đọc xong cho em xin 1 like/ 1 share/ 1 cmt mọi người nha, yêu mọi người ạ ❤
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!