Thầy! Em Muốn… - Chương 22: Học sinh trao đổi.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3927


Thầy! Em Muốn…


Chương 22: Học sinh trao đổi.


Đêm hôm khuya khoắt, tiếng điện thoại ‘ tinh tinh’ kêu, màn hình chập chờn nhấp nháy trong bóng tối, ánh sáng điện thoại hắt lên bức tường hiện lên hình chuột Mickey nở nụ cười ‘ thân thiện ‘ đến lạ. ‘ cạch ‘ đôi tay dài nắm lấy điện thoại tắt đi, nhưng một lúc sau điện thoại lại reo lên lần nữa. Lúc này chủ nhân của nó mới mở máy nghe , một giọng nói khàn khàn hét lên :

– Mẹ cha mày, thằng khỉ khô nào gọi giờ này hả? Có để yên cho người ta ngủ không 2h sáng rồi không sợ ma bóp mất chym sao mày?

Đầu bên kia cười híc híc đáp lại :

– Gì mà dữ thế mama, bảo bối gọi điện mà gắt vậy thì từ giờ trở đi không gọi nữa đâu nhá !

Biết được người gọi, giọng nói mới dịu xuống ra chiều giận dỗi :

– Haizzz, bây giờ mới biết đường gọi cho mẹ hả? Một năm rồi nhỉ, có đứa con trai nào như con không, chẳng quan tâm mẹ tí nào cả, biết thế lúc trước khỏi sinh con ra cho đỡ bực.

– Mẹ nói gì thế , chẳng phải con về nước để gặp mẹ, mà mẹ đi chơi mất rồi sao? Mà chơi lâu cũng về được rồi mẹ à, ở nhà có chuyện này.

Vương Triết chân chó bắt đầu dụ dỗ bà Vương, vì cái xe anh có thể làm tất cả.

– Ba con mày thì có chuyện gì được, ăn rồi cắm mặt vào công việc để bà già này một mình lủi thủi.

– Tóm lại mẹ không chịu về đúng không ? Ngay cả con dâu tương lai cũng không muốn gặp mặt? Con cưới vợ cũng mặc kệ? Hay là có ông nào rồi hửm, mama?

– Thằng này chỉ có ăn nói bậy bả, ông nào cái gì? Mà sao lấy vợ gấp thế, thôi đợi hết tuần rồi mẹ về, đang đi với mấy bà bạn, luôn thể mẹ mang quà sinh nhật về cho luôn. Gớm, cha anh, lấy vợ mới nhớ đến mẹ.

Lại giận dỗi, Vương Triết biết tính mẹ mình như trẻ con nên chỉ biết cười hì hì vâng vâng dạ dạ. Trong lòng rạo rực chuẩn bị có xe mới .

Chiều hôm sau, trong phòng làm việc của ai đó vị thầy giáo cười tít mắt khoe phần thưởng của mình với bạn gái. Ôm mỹ nhân trong ngực sờ sờ, táy máy chân tay, hôn hít đủ kiểu. Tú Uyên cầm chìa khoá xe lắc lắc trêu :

– Em muốn đi xem , với lái thử nữa.

– Em học lái xe đi rồi anh cho đi , từ giờ của anh đều là của em, em thích gì thì dùng đó bao gồm cả cái này…

Vương Triết lưu manh cầm tay cô đưa xuống dưới , ánh mắt nóng bỏng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống ngay trong này. Tú Uyên cười gian búng thật mạnh lên nó, khiến anh bật dậy ôm lấy ‘ người anh em ‘ nhìn cô với ánh mắt ai oán :

– Em…em…  anh mà bị gì thì ai cho em ăn no hả?

– Em thiếu người sao ? Con trai theo đuổi em cũng đâu ít, hơn nữa còn trẻ trung , năng động đâu như ai kia…

Cô quét mắt nhìn anh từ trêи xuống dưới đầy ý vị, khiến ai kia mặt đỏ tía tai nắm tay cô ép vào bàn hỏi :

– Em chê anh già hả? Vậy để lão già này cho em biết thế nào là khoẻ mạnh nhá !

Dứt lời anh gạt giấy tờ sang bên đặt Tú Uyên nằm lên bàn cả người đè lên bắt đầu hành động. Tú Uyên biết trêu anh hơi quá nên luôn miệng xin lỗi xin lỗi nhưng ai kia đầu nghe, tay luồn dưới váy muốn kéo quần nhỏ ra , cô nhanh chóng níu tay anh lại đầu hàng :

– Ông xã, em xin lỗi ! Em sai rồi anh là mạnh nhất, cái đấy cũng rất khoẻ, tha cho em đi… Hôn sau em bù, bây giờ chúng ta còn phải đi đón học sinh trao đổi kìa, đến giờ rồi !

– Hừ, nhớ lời em nói đó!

Lúc này, anh mới rời khỏi người cô chỉnh quần áo cho cả hai, không quên ăn đậu hũ.

Cổng trường mở ra, ba chiếc taxi chạy vào sân . Hơn mười người cả nam lẫn nữ bước xuống, họ nheo mắt đánh giá quang cảnh xung quanh, gật đầu nhẹ, nam sinh đứng đầu chép miệng :

– Cũng được đấy !

Tóc mái muốt ra đằng sau lộ vầng trán rộng, cùng khuôn mặt rất ưa nhìn, đôi môi mỏng nhếch lên ra chiều ưng ý. Cô gái đi bên cạnh tiến lại hỏi nhỏ:

– Trường này không có ai ra đón sao anh?

– Phía trước kìa !

Cằm hơi hếch về trước như chỉ hướng, cô gái nhìn theo phía xa một cặp thầy trò tiến lại, vị thầy giáo nói gì đó khiến nữ sinh bên cạnh cười tít mắt. Nụ cười đó…rơi vào  mắt  cậu ( tạm gọi học sinh mới đến là cậu ) rất tươi tắn, trong trẻo, mang đầy sức sống giống như…cô gái của cậu – Người con gái đã từng vô lo vô nghĩ mà cười vui như vậy. Ánh mắt An Hào nhìn Tú Uyên thêm phần khó chịu.

Vương Triết cùng Tú Uyên đứng trước nhóm học sinh, nói vài câu chào đón rồi cứ thế chia ra mà dẫn đi lấy phòng, giới thiệu xung quanh.

Yêu thích: 4.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN