Thế Giới Của Anh
Phần 13
Tôi biết rằng ,giá trị của tình yêu không thể được đong đếm bằng tiền,nhưng đó chỉ là suy nghĩ phiến diện từ một phía…tôi chỉ là đang lo sợ khoảng cách giữa tôi và thầy về chuyện gia đình nhưng hôm nay thầy còn làm tôi lo hơn,đó chính là phía mặt sau của người thầy hiền lành mà tôi biết…
Tôi cố giữ bình tĩnh và thu dọn đồ…
-Hoa à,chúng ta phải đi khỏi đây,tao k muốn phải nợ thầy bất cứ điều gì…tao phải chia tay thôi
-Ừ nghe mày nói tao cũng thấy sợ,đấy là chưa có gì với nhau đấy,nếu có gì thì chắc thầy ấy …eo ôi k dám nghĩ đến đâu…
-Dọn đồ đi
-Ừ,mai cứ qua chỗ chị họ tao ở nhờ mấy hôm rồi tao với mày đi tìm nhà…
-Ừ …phải vậy thôi…thầy là người tốt chỉ là…chỉ là tao thấy sợ thật sự…
Hôm sau tôi đi học đến trường thì thầy Lương nói với tôi
-Tan học về nhà k phải đi làm gì cả
-Em cũng tính nói chuyện với thầy…em sẽ dọn khỏi căn nhà đó,cám ơn thầy đã giúp đỡ em trong thời gian qua…Em bây giờ chỉ muốn tập trung vào việc học tập…chuyện yêu đương em sẽ dừng lại ở đây…
Phương quay đi thầy nói từ sau
-Em biết điều gì khó khăn nhất với anh khi đối diện với em không.
-Dù đó là điều gì em cũng mong thầy hãy quên đi …
-Em có thể bước vào đời anh đơn giản nhưng để bước đi anh sợ là khó đấy!
Phương vẫn bước đi thẳng mà k để ý lời nói của thầy Lương…
Tôi sau khi tan học thì đột nhiên có hai cô gái áp sát tôi…
-Lên xe đi …
-Hai chị là ai ạ
-Đừng hỏi nhiều lên xe đi…
-Ơ sao lại đừng hỏi nhiều,không quen biết gì lại bắt người khác lên xe là sao?
Phương bỏ chạy thì một cô gái kéo tóc giật lại…Cô ta đâm cây kim vào cổ Phương rồi tiêm nhanh…Phương chưa kịp lên tiếng thì ngất lịm…
Họ đưa Phương lên xe ,lấy máy của cô nhắn tin cho Hoa “ Tao phải về quê gấp bố tao ốm”
Hoa ngay lập tức gọi lại thì họ tắt máy ,làm Hoa tức
-Cái con này hẹn thế rồi giờ lại về quê là sao…
Hoa đang định dọn đồ của Phương thì thầy Lương mở cửa vào,Hoa giật mình
-Ôi thầy ạ,Phương nó bảo về quê đột xuất
-Em dọn đồ của Phương đi đâu vậy
-À em…em dọn cho gọn thôi…
-Căn nhà này bạn thầy đột nhiên lấy lại,em tự sắp xếp chỗ ở nhé
-Vâng…k sao đâu ạ,em báo Phương một tiếng
-Thầy báo rồi,đồ của Phương đưa thầy giữ,khi nào cô ấy lên thầy đưa
-Em giữ được rồi ạ có mấy bộ quần áo thôi
-Vậy cũng được…vậy chào em
Thầy Lương cười nhếch mồm rồi rời đi…Hoa thổi phù “ Mắt ông này sắc quá đi,nhìn cứ thấy ghê ghê”…
Tại một căn nhà riêng của Lương…Phương được cõng vào nhà đặt trên giường…thầy Lương mở cửa vào …Anh ta sờ tay lên má Phương rồi hôn lên môi cô… “ Anh yêu em,thật lòng đấy”…
Quân sau buổi làm việc …đệ của anh ta mời đi uống bia
-Sếp ơi đi làm mấy cốc bia đê
-Thôi hôm nay anh hơi mệt,mấy đứa cứ đi đi…
-Dạo này sếp chăm về nhà ăn cơm quá đấy nhé
-Giữ gìn sức khoẻ là việc nên làm …
Quân cười nhẹ rồi trở về nhà…anh ta thấy cửa hôm nay vẫn khoá…vào trong nhà đồ đạc vẫn còn nguyên không có dấu hiệu dọn dẹp…Quân cau mày “ Cô ta lại lười rồi sao”…
3 ngày trôi qua…Phương hoàn toàn mất liên lạc…Quân nhìn hai con mèo nằm ở hiên buồn bã…anh ta quyết định gọi cho mẹ đẻ…
-Cho con số của cô ta…
-Sao vậy con trai
-Có chút việc con muốn hỏi
-Trời bao lâu mà con k có số con bé sao,làm gì cũng đừng cứng ngắc vậy chứ
Quân thở dài…ấn số của Phương bên kia chuông reo…
Thầy Lương đang ngồi làm việc,chiếc điện thoại của Phương reo lên…lần này anh ta chú ý vì số điện thoại rất đẹp đuôi số 0966888888…Lương nghe máy…
-Sao mấy hôm nay k đi làm…nhà bừa bãi lắm rồi đấy…
Lương nhếch mép cười
-Ai vậy ạ…
Quân bên kia đầu dây ngạc nhiên
-Cho hỏi đây có phải số của Phương không
-À vâng đúng rồi,Phương đang tắm biển nên để máy trong phòng,hình như anh là người hôm chúng ta gặp ở quán nướng phải không ạ,em là bạn trai Phương…
-À ra vậy,k thấy đi làm nên tôi thắc mắc thôi…
-Dạ em sẽ nhắn với Phương…
-Vậy tôi cúp máy đây…
Quân cúp máy ,anh ta vẻ mặt có vẻ k vui rồi cười khẩy “Mình lo xa quá rồi”…
Thầy Lương đi ra bên ngoài,anh ta pha cốc sữa rồi mang lên phòng,mở chiếc khoá phòng ra…Phương ngồi ở góc phòng đầu tóc bú rù ,gương mặt hốc hác…cô k ăn uống gì suốt ba ngày qua…
-Em uống sữa đi…
-Thầy định nhốt tôi tới khi nào?
-Đến khi nào em hoàn toàn nghe lời anh
-Anh là gì mà tôi phải nghe lời anh…tôi hỏi anh là cái thá gì…
-Anh là người yêu em mà
Lương tới gần Phương rồi vuốt tóc cô…anh ta vuốt gọn gàng,Phương chảy nước mắt nhưng anh ta vẫn thản nhiên mỉm cười…rồi lau nước mắt trên má Phương…
-Anh tránh xa tôi ra
Phương đẩy tay…gạt phăng thầy Lương ra một bên đổ cốc sữa…Lương đổi sắc mặt…anh ta bóp cổ Phương
-Anh nói cho em biết khi nào em sạch kinh anh nhất định sẽ ngủ với em,anh sẽ phá tan nát cả người em để xem lúc đó em còn cao giọng được nữa không…để xem ai cầu xin ai…
-Tôi có điều gì để khiến anh phải nhọc công vậy…tôi chỉ bình thường như bao cô gái khác thôi …hãy để tôi đi …
-Vì anh yêu em…anh nói rồi mà…nếu em muốn anh sẽ về quê xin phép bố em cho chúng ta cưới ngay ngày mai…
-Anh đúng là điên rồi,đúng là kẻ điên bệnh hoạn…
Người làm đi vào dọn dẹp cốc vỡ trên sàn…Lương đứng dậy rời đi cười nhẹ
-Em giấu anh đến nhà hắn làm giúp việc à,hắn vừa gọi đấy…anh đang nói chúng ta ở bên nhau nên có lẽ hắn sẽ bỏ cuộc…tin anh đi ,em và anh nếu k hợp thì với hắn lại càng không nên em đừng mơ mộng…
Tôi ôm đầu đau đầu mệt mỏi…tôi phải làm sao để thoát khỏi đây,nhớ lại đêm hôm đó tôi sau khi tỉnh dậy thấy k mặc đồ gì…Lương ngồi lừ lừ ở góc phòng…
-Em bị kinh bao lâu thì hết …
Câu nói của anh ta làm tôi ám ảnh mãi mãi…cũng may tôi mới bị…nếu không có lẽ anh ta đã hiếp tôi ngay từ đêm đầu tiên rồi…giờ phải làm sao đây…những lúc như thế này không nên cương có khi phải mềm với hắn…
Tại vùng quê nghèo phú thọ…
Chú Định gọi cho con mấy ngày nay không được…ông lo lắng đi ra đi vào
-Hạnh này mai có khi bố lên xem em thế nào chứ k gọi dc bố lo quá
-Nó có nhắn tin cho con là đi leo núi nên có thể mất sóng,khi nào đi chơi về nó sẽ gọi lại mà…
-Em nó nhắn cho con rồi à
-Vâng nên bố k cần lo quá
-Chẳng hiểu sao bố rốt ruột quá con ạ,nó ngày nào cũng gọi cho bố,giờ k thấy nó gọi cứ thấy thiếu thiếu
-Học hành nhiều thi xong rồi bố phải để cho nó xả stress chứ…
-Ừ bố cũng chỉ mong nó được thoải mái…
Chú Định nhìn về phía xa xăm thở dài…
Tại nhà Quân…
Anh ta ngồi ăn cơm một mình hai con mèo cứ kêu dưới chân…anh ta có vẻ không vui “ kêu gì mà kêu,cho ăn rồi vẫn kêu cái gì” ( tức giận)…
Mẹ anh ta đúng lúc đi vào thấy con trai đang cáu giận…
-Sao vậy con…
-K có gì,mẹ đến có chuyện gì ạ
-Thế sao hôm nay xin mẹ số bé Phương để làm gì vậy
-Cô ta k đến dọn nhà nên con hỏi thôi
-K đến dọn sao,có lý do gì sao
Quân k nói là Phương đang đi cùng bạn trai,anh ta giữ kín cho Phương một cách lịch sự nhất…
-Nhà cô ta có việc ạ…
-Ra vậy,con bé làm việc ở đây con hài lòng chứ
-Mẹ lại định nói gì đây,nay con phải làm việc nhiều lắm…
-À k mẹ đi qua thôi,con làm việc ít thôi giữ sức khoẻ đấy…
-Vâng con biết rồi…
Quân lầm lỳ đi lên phòng…mẹ anh ta thở dài nhìn chú mèo “ Con của tôi cô đơn lắm phải không,đứa trẻ đáng thương”…
Tôi quyết định ăn cơm,phải ăn để sống rời khỏi đây,k thể để anh ta làm nhục rồi vứt bỏ được…thầy Lương mở cửa vào …tôi tỏ vẻ ngại ngùng
-Như vậy có phải tốt không
-Quần áo ở đây là anh mua cho em đúng k
-Phải ,tất cả là của em …
-Em nghĩ rồi tự dưng chịu khổ vào người làm gì ,em sẽ ở bên anh và đi học bình thường,anh cũng k cần nghĩ là em và anh kia có gì cả,em đến giúp việc theo giờ thôi…
-Anh vẫn muốn em chứng minh sự trong trắng của em
Phương nắm chặt tay vào quần…
-Vâng tất nhiên rồi nếu yêu nhau thì điều đó là chuyện bình thường mà…chờ em sạch sẽ và xinh đẹp lại đã nhé…
-Em lúc nào cũng xinh đẹp mà…
Lương cúi xuống hôn lên môi Phương…Phương nhắm mắt cố gắng đáp lại…anh ta tay sờ lên ngực Phương và bóp nhẹ…Phương cũng ôm eo anh ta siết chặt…
Hôm nay tròn 10 ngày tôi bị giam giữ,tôi cũng đã sạch sẽ …vài ngày qua hôm nào tôi cũng phải tỏ ra âu yếm cùng với anh ta…nhục dục của anh ta rất lớn…tôi đều phải hôn anh ta sau mỗi lần đó tôi đều phải rửa sạch mồm…tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình…nhưng để giữ được cái cuối cùng hôm nay tôi phải ra tay…tôi chủ động đến nói với thầy Lương…
-Em sạch sẽ rồi,tối nay chúng ta ra ngoài ăn uống chút rượu rồi mới về nhé
-Anh có thể mời đầu bếp về nấu món em thích
-Ra ngoài cho có không khí,để em thoải mái tinh thần một chút,em chỉ có qua đêm là chưa cùng anh còn mọi chuyện ngay cả ngủ cạnh anh hằng đêm chúng ta đã như vợ chồng rồi mà…Sau đêm nay mai anh đưa em về gặp bố nhé cho bố khỏi lo
-Ok nhất định rồi …
-Vậy em đi chuẩn bị,à anh ngoài làm thầy giáo còn làm gì mà giàu vậy…
-Anh buôn bất động sản
-Em thật may mắn…
Phương mỉm cười rồi rời đi…Lương có vẻ vẫn k tin tưởng lắm ,anh ta gọi sẵn bên nhà hàng…
-Tôi muốn bao trọn nhà hàng đó chỉ có tôi và bạn gái…
Anh ta đứng dậy rồi mở cửa hỏi cô giúp việc…” cô ấy có làm hành động gì khác lạ không”
-Dạ không cô Phương chỉ đọc sách và làm bài tập thôi ạ…à cô ấy hỏi cậu thích ăn món gì và ghét món gì
-Vậy à…tốt rồi chị làm vc đi …
Tôi thay váy và tự đánh lên môi mình son màu đỏ,hôm nay một là thoát hai là vĩnh viễn chôn vùi cùng anh ta…hắn giao du với xã hội đen nhiều và mình có nghe hắn nói về vấn đề buôn lậu…hắn k phải kẻ tầm thường…
Chiếc xe màu xanh đỗ trước cửa…Tôi đi ra trong chiếc váy khoét ngực sâu mà Lương muốn tôi mặc
-Đẹp lắm,ngực em rất đẹp,anh chỉ muốn mút nó ngay bây giờ…
-Có chút rượu nữa thì hay hơn nhỉ
Lương cười xoa má tôi…tôi nắm chặt tay và ghê tởm những lời nói giữa tôi và anh ta…
Lên xe tôi mở ra mở vào để thử cửa xe…Lương hỏi tôi
-Sao cứ đi ra đi vào vậy
-Em quên thỏi son xong lại quên cái lược nhỏ tí chải tóc xíu…
-Đi thôi…
Xe đến đèn đỏ…trời đang trở lạnh tôi với tay lấy chiếc áo len mỏng phía sau
-Lạnh quá a nhỉ…
-Nay gió mùa mà…đêm ấp nhau càng thích
-Vâng…
Tôi nhìn đèn đỏ 60s…Lương đúng lúc nghe điện thoại…tôi mở chốt cửa rồi chạy…lương tóm vào áo len ngoài của tôi
-Đứng lại…sao em dám
Tôi cứ giật rồi kêu “ bỏ ra”
Giữa đường mọi người nhìn…tôi dựt hẳn áo ngoai ra chỉ mặc chiếc váy và giật ra chạy..Lương chỉ tóm dc chiếc áo len hẫng một cái…anh ta gằn
-Anh bắt được em thì đừng trách anh…( Lương xuống xe thì phía sau bấm còi khiến anh ta k thể đuổi theo)
Tôi chạy chân đất như kẻ điên ,chạy thục mạng…trong đầu tôi lúc này nghĩ đến Quân…chú…đúng rồi chú ấy sẽ giúp mình…
Trên con đường Phương chạy…bản nhạc xếp hạng mới nhất ngân lên trên khắp các con phố chính …Cùng tiếng bước chân chạy trong cơn gió đông đầu mùa…
🎶 Tại vì em là một người nhút nhát nên em ghét bị cô đơn.Em không thể sống mà không có anh.Những giọt nước mắt và con tim trống rỗng của em đã làm cho em không biết cười,vì anh em tìm đến hạnh phúc…Vì anh,em biết tình yêu là gì🎶🎶
Quân trên xe cùng hai đệ của mình chuẩn bị đi bắt tội phạm…anh ta khoá cửa lên xe…gương mặt anh ta lúc nào cũng lầm lỳ và trầm lặng…
Phương chạy tới khu nhà của Quân thì thấy cửa đã khoá…cô lo sợ…” Chú…chú đâu rồi”…
Đi được đoạn đường Quân chợt nhớ ra
-Quay xe lại đi ,tôi quên điện thoại rồi
-Sếp chờ ai gọi à,có bao giờ sếp mang điện thoại bên người mấy đâu
-Bảo quay thì quay đi…
Xe Quân về đến cửa…anh ta thấy một cô gái chân đất ngồi gục đầu ở cửa nhà …anh ta vội xuống xe…
Phương thấy ánh đèn xe liền ngẩng lên…nước mắt Phương vẫn rơi lã chã…Quân ngỡ ngàng chưa kịp nói gì thì Phương chạy tới ôm chầm lấy khiến người anh ta nẩy ra sau…
-Cứu cháu với…chú ơi…!
Quân ấp úng nhưng vẫn đưa tay lên vuốt tóc Phương…anh ta cắn răng nhìn Phương phờ phạc ,chân dẫm vào thuỷ tinh máu chảy đầy chân “ Có tôi ở đây rồi,sẽ ổn thôi”
Quân nói câu đó khiến Phương bật khóc lớn như một đứa trẻ….
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!