Thế Giới Của Anh
Phần 19
Tôi nằm ra giường,muốn thả trôi tất cả vào những giấc mơ…Một giấc mơ để tan biến hết bao mệt mỏi,tan biến hết những điều đang xảy ra…tôi muốn chết…
Tại căn nhà của Quân…Sau khi Quân làm việc xong đã thấy Hương mặc chiếc váy hai dây đầy khiêu gợi…Quân cau mày
-Em nấu gì ăn chưa
-Để em gọi đồ ăn về là được mà,có hai người nấu làm gì cho mệt
-Anh không thích ăn đồ ăn nhanh,em biết mà
-Được rồi được rồi để e đi nấu…
Quân nhìn dáng vẻ Hương mặc váy loè xoè nấu cơm,nhìn đồng hồ đã 9h tối mà Hương vẫn chưa nấu xong…Hai chú mèo kêu meo meo bên cạnh,Quân vuốt đầu chúng “ Đói rồi à”
Hương lầm bầm “ Sao đúng ngày em sang đây mẹ anh lại đưa cô giúp việc về bên đó chứ,luôn làm khó em”
Quân thở dài nhìn Hương “ Nấu có bữa cơm là làm khó em à”
-Anh biết em k phải mẫu người phụ nữ suốt ngày nhà cửa cơm nước mà…
Nói tới đây Quân đổi sắc mặt,anh ta nhớ khi Phương nấu nướng nụ cười luôn hiện rõ trên gương mặt,cũng rất tâm huyết vào món ăn…
Đến khi dọn cơm ra chỉ có món xào và món luộc rau mà Hương làm mãi không xong,Quân vừa gắp món rau lên Hương cười…
-Được k ạ
-Mặn…
Quân tỏ vẻ k vui…
-Để em thử
Hương cau mày vì mặn” Để em xào lại hơi mặn thật”
-Đây là lần đầu em nấu cơm cho anh ăn suốt 13 năm quen nhau nhỉ
-Vâng vì anh bận và em cũng vậy nên chỉ ra ngoài ăn…chúng ta đều là thượng lưu nên việc cơm nước cứ để người dưới làm,em nghĩ vậy…
Quân lặng yên khiến Hương sợ hãi…
Tại Nhà Quân…
Mẹ Quân đi đi lại lại…
-Con quỷ đó mình k nhịn nữa phải đến đó
Thư kí gàn lại
-Kìa phu nhân phải bình tĩnh
-Nhìn cách nó nấu cơm cho thằng Quân đi,nấu hai tiếng mới xong dc hai món mà chỉ cần 30p là xong ,nó tiểu thư với ai chứ,bảo rồi lấy vợ khác với yêu đương,thằng con ngu ngốc chẳng nghe lời mẹ …
-Cậu Quân có lẽ đang suy nghĩ chăng…
-Mong là nó suy nghĩ ,con quỷ ám nó 13 năm rồi…
-Phu nhân nghĩ cậu ấy vẫn yêu cô ta lắm sao,k phải đâu cậu Quân vẫn đi chơi và qua lại với nhiều cô gái khác đó thôi
-Con quỷ đó biết nhưng nó có vẻ nhẫn nhịn tốt,vào nhà này sao,nó không có cửa …!
Trên sàn nhà Phương thuốc ngủ văng vương vãi…Hoa ôm Phương …cô đã kịp ngăn chặn khi Phương định dùng thuốc ngủ kết liễu cuộc đời
-Có đáng không Phương,sinh con cũng được nhưng chết vì hắn có đáng không…
-Tao …tao chỉ ước rằng chưa từng gặp hắn…lúc tao nhìn hắn ôm hôn cô gái khác tao đã cố nghĩ rằng mình gặp may khi chưa có gì sâu đậm ,nhưng nếu có đứa bé tao sợ sẽ là mối ràng buộc và tao thì k muốn bỏ con,cách tốt nhất là cùng chết…
-Điên à,mày cứ sinh con tao tin là tao và mày đều nuôi con nên người được…chúng ta sẽ làm được…
-Được không…được k?
-Được chứ,chúng ta sẽ làm được…tin tao đi được không
Hoa bật khóc còn lớn hơn Phương “ Tao xin lỗi ,thật sự xin lỗi”…
Quân ngồi trong phòng làm việc,anh ta suy nghĩ về lúc chiều khi gặp Phương,ánh mắt Phương và lúc giật tiền khiến anh ta cười nhẹ…
Hương đi từ nhà tắm ra nhìn Quân đang cười nhẹ
-Anh cười gì đó,có chuyện vui à
-Khi nào em đi
-Lần này lại mong em đi à,hay ở nhà có em nào rồi
-Có em nào thì em cũng biết mà…
-Em đang nhịn anh đấy nên đừng cố chọc điên em,em sẽ ở lại đây luôn ,như anh nói không cần cưới chúng ta cứ sống vậy thôi…
-Tuỳ em…anh mệt đi nghỉ đây,đêm nay anh phải đi họp rồi…
Hương thấy lạ là Quân không động vào cô…anh ta trước tới nay mỗi lần gặp điều đầu tiên là quan hệ tình dục ,vậy mà…vậy mà lần này…tại sao vậy?
Hoa chạy tới nhà thầy Lương nhưng thầy đã ra nước ngoài…cô mong muốn thầy Lương sẽ giúp Phương nhưng tất cả đã muộn…
Hoa đã chia tay Cường
-Giờ em k muốn yêu đương,em muốn lo cho cuộc sống của em thế nên mình chia tay đi
-Em điên à tại sao
-Em muốn chăm sóc bạn em ,lỗi của em đã để Phương khổ,em chỉ mong có thể làm tốt phần đời còn lại cùng nó vượt qua tất cả
-Bạn là bạn mà yêu là yêu chứ
-Với em tình bạn giữa em và Phương hơn tình yêu rất nhiều,em xin lỗi…em sẽ đi xa …anh ở nhà bảo trọng…
Tôi quyết định xin bảo lưu học 10 tháng…ai cũng cứ nghĩ tôi do hoàn cảnh nên phải ngừng học,cả lớp còn nói sẽ quyên góp tiên để tôi được đi học…lúc này tôi mới thấy các bạn bên mình đều thật tốt
-Các bạn ạ ,tớ có một chút việc cần làm nên chúng ta sẽ gặp nhau ở đây sau 10 tháng,tớ cũng vẫn sẽ tự ôn học ở nhà để đuổi kịp các bạn…các bạn sẽ mãi trong tim mình
Vài đứa bạn chơi thân ở lớp ôm Phương…Phương nắm chặt tay…
Tôi và Hoa rời khỏi thành phố đến Hải Phòng để làm việc,chúng tôi được cô chủ trọ cho mở bán bún cá ở đầu ngõ…vậy là có thêm thu nhập.Hoa thì chuyển về trường dưới này học …tôi may mắn vì có người bạn hết lòng vì tôi…tôi giấu gia đình đã không về nhà 6 tháng rồi,hiện tại tôi đang mang thai ở tháng thứ 8…
Bố Phương quyết định lên trên thành phố gặp con gái,cô Xuân đi cùng
-Tôi đi cùng ông
-Nó cứ nói đến về nhà là lảng tránh…phải lên xem thế nào k chịu được nữa rồi…
-Đi thôi…tôi cũng sốt ruột lắm
Chú Định lên đến trường tá hoả là con gái xin nghỉ đã nửa năm nay ,đến khu trọ mà ông gửi đồ lên lần trc vẫn còn địa chỉ…họ nói Phương đã dọn đi nửa năm nay rồi…
Ông tức đến hộc máu mồm…cô xuân đỡ vội
-Kìa ông…ông à
-Nó đang ở đâu,sao nó…sao nó lại đổ đốn đến vậy…
-Để tôi gọi cho con ông đừng …ông đừng…
Chị ở xóm trọ đi ra nói nhỏ “ Cháu hôm nọ gửi đồ cho cái Hoa địa chỉ này ,bác xuống đây có lẽ gặp đó a,chắc chuyện gì đó quan trọng nên cả hai đứa chuyển đi “
-Cám ơn cháu…
Địa chỉ ở dưới hải phòng…Chú Định đi xuống hải phòng đang loay hoay nhìn biển số nhà thì thấy ở đầu con hẻm,Phương bụng to đang bê bát bún cho khách …ông như chết lặng khi thấy con gái đang bầu bụng to…
Phương rơi choang bát bún…Hoa nhăn mặt “ Để đấy tao quét k chạm vào đứt tay đấy”
Thấy chú Định Hoa cũng như chết lặng…
Phương ngồi trước mặt bố tay run lên…Chú Định tát bốp vào mặt Phương ,cô Xuân giữ tay “ Kìa ông “
-Mày ,tao k nghĩ mày lại hư đốn đến thế này…mày…tại sao mày lại …tao quá thất vọng về mày
Phương cứ cúi đầu
-Con xin lỗi bố…
-Bố nó là ai
-Không có bố ạ
-Mày sắp đẻ đến nơi rồi mà nói không có là được à
-Vì đúng là k có bố ạ,con xin lỗi bố,con sai rồi
-Nó k nhận mà mày lại để lại ,mày tự huỷ hoại tương lai,tao nuôi mày vất vả để mày ăn học sau này cv ổn định tương lai đang rộng mở …vậy mà mày báo đáp công lao của tao thế này đây,nếu tao vẫn cứ tin mày không lên thì mày định bao giờ nói cho tao biết…
-Con sẽ nuôi thật tốt
-Bằng cách nào,đời còn dài lắm ,làm mẹ đơn thân,mày nhìn chị mày bỏ chồng giờ đến lượt mày chửa hoang,tao còn có thể sống k?
-Kìa bố,con sai con k về nhà nữa sẽ k ai biết đâu ạ
-K về nhà nữa vậy mày bỏ rơi bố luôn hả con
Phương bật khóc…
-Nói đi bố nó là ai để tao đến nói phải trái xem sao
-Anh ta không nhận đâu bố ,với cả người đó lắm tiền địa vị cao con thấy k thể dung hoà
-K thể dung hoà vậy tại sao mày lại ngủ với nó
-Chỉ một đêm mà con có bầu,anh ta chỉ coi con như qua đường thôi
-Ngu ngốc sao tao lại đẻ ra đứa ngu ngốc như mày được,mày mạnh mẽ,cẩn thận và kĩ tính vậy mà lại chọn đúng thằng sở khanh để trao thân à…
-Con sai rồi con xin lỗi bố…
-Tao từ nay về sau k có đứa con nào như mày,mày sống hay chết mặc xác mày…
-Kìa bố
-Không bao giờ tao chấp nhận đứa con gái như mày…nếu biết mày thế này tao bóp chết mày từ lúc đẻ rồi…mẹ mày dưới suối vàng đang tự hào lắm về đứa con này đây
Cô Xuân cũng khóc cô xoa vai Phương “ Để cô nói chuyện với bố cháu,đang bầu bí khóc ít thôi k mệt lắm”…
Phương ôm mặt gục đầu vẫn khóc nức nở…
Hoa đứng bên ngoài thấy chú Định đi ra liền tức nên nói ra “ Chú bố của đứa bé k biết sự tồn tại của nó đâu ạ,Phương vì cứu chú nên mới ngủ với hắn”
Hoa nói hết ra sự thật,chú Định ngồi trên xe khách rơm rớm nước mắt,ông nắm chặt tay “ Tại tôi rồi,tại tôi mà ra”…
Hoa cho số mẹ của Quân…bà ta từng gọi cho cô…chú Định nắm chặt tay quyết gặp người đàn bà ép buộc con ông…xuống đến Hà Nội ông gọi vào số mà Hoa cho,tay ông run lên…
-Cho tôi hỏi đây có phải số mẹ của Quân giám đốc công an không?
-Đúng rồi ai vậy?
-Tôi là bố cháu Phương,đứa bé mà chị ép phải ngủ cùng con trai chị…
Mẹ Quân bên kia đầu dây lặng người…!
Tại Hải Phòng…
Phương ra bờ hồ ngồi buồn bã và khóc sụt sùi khi nghĩ đến Bố…
Bố nói đúng,ông vất vả cho tôi ăn học để giờ đây tôi lại báo đáp ông bằng việc có con không có chồng…tôi biết bố rất buồn và thất vọng vì tôi…với con bố là tất cả…vậy mà bố đã khóc vì tôi…
Quân là sếp được mời xuống dự tiệc của giám đốc thành phố Hải Phòng…anh ta đang ngồi thì lái xe phanh gấp …
Phương bước xuống đường rơi chiếc cặp tóc cúi xuống nhặt suýt bị chiếc xe có biển xanh đâm vào…
Quân nhìn ra gương mặt Phương cùng mái tóc bay nhè nhẹ trong chiếc váy bầu bụng khá to…Phương cúi đầu xin lỗi “ Xin lỗi ạ”…
Quân vội mở cửa xe đi xuống rồi gọi “ Phương…phải em không”…
Phương theo phản xạ quay lại…cô tái mặt khi thấy Quân…Phương quay đi coi như không quen…Quân chạy lên tóm lấy tay
-Này sao lại ở đây…
-Tôi không quen anh,anh nhận lầm người rồi
Quân bật cười
-Lầm người…em lấy chồng rồi à …
-Anh nhầm người rồi
Phương hét lên rồi giật tay Quân chạy đi,một chiếc xe đang lao tới…Quân chạy theo tóm tay Phương giật lại ôm sát khi chiếc xe lại suýt đâm vào cô…
-Cô điên à…đang có bầu mà chạy nguy hiểm thế…
-Tránh xa tôi ra
Phương đẩy Quân rồi chạy sang bên đường rẽ vào khu chợ…
Quân cứ đứng nhìn rồi thở dài…Phương sau cổng chợ ôm miệng khóc “ Mẹ đã gặp bố con nhưng sao mẹ có thể dám nói,mẹ sợ lắm”…
Quân lên xe suy nghĩ về Phương…lai xe cười nhẹ
-Nãy là người quen của sếp à
-Ừ
-Bầu to thế mà chạy nguy hiểm quá…chắc bụng đó phải 7-8 tháng rồi cũng nên
-7-8 tháng
Quân bắt đầu suy nghĩ rồi khựng lại…7-8 tháng…k lẽ…k thể nào…k lẽ nào ( Quân cười gượng)…
Mẹ Quân sau khi nói chuyện với bố Phương bà vừa cười vừa lo lắng lấy tay ôm tim
-Anh nói thật ạ,con bé đang có thai 8 tháng rồi ạ
-Tôi biết cháu nhà nghèo nên k hợp với nhà chị nhưng cháu đang rất khổ,19-20 làm mẹ đơn thân
-k đâu anh,con bé hoàn toàn phù hợp mà…phù hợp,em k biết chuyện này,em thề nếu em biết thì…ôi mẹ ơi…em vui quá anh ạ…
Bố Phương ngạc nhiên trước mẹ Quân,người phụ nữ hoà nhã và đang rất vui khi biết con gái ông có thai…
Hương đang ngồi uống trà cùng đám bạn,cô ta tự tin
-Anh Quân lần này sẽ bất chấp gia đình mà cưới tao…
-Cưới sao được vợ công an phải lý lịch kinh lắm
-Lo lót được mà…chỉ là anh ấy có đồng ý không thôi
-Mẹ lão ấy k đồng ý mà
-Ừ bà ta là rào cản lớn nhất,kệ…
Mẹ Quân gọi cho Hương khiến cô ta giật mình…
-Giờ cô cút ra khỏi nhà con trai tôi được roi đấy
-Kìa Bác…bác đừng chia cách chúng cháu được k ạ…
-Chia cách sao …thằng Quân sắp có con rồi cô là muỗi…
-Ý bác là sao ạ
-Nghĩa là nó sắp cưới vợ ,cô gái mang thai con nó 8 tháng rồi …
-K đâu kể cả có thế anh ấy cũng sẽ chọn cháu
-Chờ xem…
Mẹ Quân tắt máy rụp…Hương đứng dậy rời khỏi bàn khiến bạn cô ta ngạc nhiên họ xì xào “ có chuyện gì nhỉ”…
Hương về nhà đứng chờ Quân khi anh ta vừa về đến cửa cô ta ôm chầm lấy…Quân ngạc nhiên
-Sao thế?
-Em lo lắm,em lo sẽ có người cướp anh khỏi tay em…
-Lại rảnh đấy,kiếm gì làm đi …
-Mẹ anh gọi cho em nói rằng có cô gái nào đó đang có thai mang trong mình dòng máu của anh…hãy nói đó chỉ là lời nói dối…
-Mẹ anh chưa bao giờ nói dối,em nên dùng kính ngữ khi nhắc đến mẹ anh…
-Tại sao từ ngày em về đây chuyện chăn gối anh rất lạnh nhạt…em nghĩ rồi giờ em muốn có bầu ,em k sợ mất dáng hay gì cả…
-Tối nay anh phải đi bắt án,anh lấy đồ rồi đi luôn đây,đừng nói những lời sáo rỗng đó nữa,anh là anh k ai có thể lung lay quyết định của anh…
Quân rời đi Hương ôm miệng lo sợ…cô ta lùng sục gọi cho ai đó “ Anh tìm hiểu cho em xem hôm nay anh Quân gặp ai,hỏi lái xe hộ em”
Lát sau gọi lại “ K gặp ai cả chỉ gặp một cô gái có bầu ở dưới hải phòng”
-Anh truy cho em địa chỉ của đứa này…em phải gặp nó…càng sớm càng tốt
Quân ngồi trong phòng họp …anh ta nghĩ về Phương…trong lòng anh ta đang chưa dám chắc chắn …Quân gọi cho mẹ anh ta
-Mẹ biết từ khi nào
-Bố con bé đến gặp mẹ mới biết ,mẹ đang định mai gọi con ra nói chuyện…
-Chứ k phải mẹ đã nói với Hương trước cả con à…
-Mẹ thích nói với nó hơn với con
-Chắc chắn rồi ạ
-Chắc chắn chứ còn gì nữa,con bé bỏ học nửa năm nay rồi trốn bố nó đi xuống hải phòng bán bún với bạn sống qua ngày…con xem con bé làm gì sai với con à…sao con ác vậy
-Con k biết cô ta có thai,cô ta k nói làm sao con biết
-Con đá người ta sau khi qua đêm thì ngta đủ can đảm nói với con à…
Quân cúp máy anh ta thở phù ôm mặt vẻ mệt mỏi…
Tôi đang phơi quần áo thì một cô gái đi vào,tôi nhận ra cô ta,là cô gái ngồi trên xe hôn Quân khi anh ta vào đổ xăng…thấy tôi cô ta chào
-Chào em chị là Hương ,là vợ anh Quân…
Phương khựng lại cô lo sợ …
Ra quán cafe gần đó…Chị ta giới thiệu đon đả
-Chị là Hương còn em là Phương
-Vâng
-Chuyện đến nước này rồi nên chị nói thẳng luôn giờ em có thai là vợ chồng chị đang rất là mâu thuẫn với nhau,chị k trách em nhưng nếu em ở hoàn cảnh của chị em sẽ hiểu …
-Em k có liên quan gì tới anh ta cả nên chị yên tâm
-Em vẫn giấu,cái thai này e giấu được mãi không,anh ấy biết rồi và bảo chị đến nói với em sau khi em sinh con xong có thể trao cho chị và anh ấy chăm sóc,em cố giữ là làm khó cả đôi bên cũng như khó cho tương lai của em
-Anh ta bảo chị nói vậy à
-Đúng vậy…anh ấy khó xử…em biết địa vị của anh ấy k tiện ra mặt chuyện gì cả…
-Em nghĩ là chị nên đi về đi,coi như chúng ta chưa gặp và nhắn với anh ta con ai k qtrong bằng việc bọn em k là gì cả…
-Vậy là em nhất quyết níu giữ chồng chị
-Chị sai rồi em chỉ giữ cái gì thuộc về mình còn nếu k phải có muốn giữ cũng như không,em xin phép về trước…
P đứng dậy Hương kéo tay Phương làm cô suýt ngã,cô ta kéo rất mạnh
-Mày có dám hứa rằng k bao giờ mơ tưởng tới chồng tao không,con điếm mày biết bọn tao đã bên nhau bao năm không
-Chị nên giữ bình tĩnh,bao năm k qtrong,qtrong là trong tim đang có ai,chị tự tin vậy thì k lo mất đâu…anh ta trăng hoa vậy thì lo những cô khác thì hơn…
-Con điếm chết tiệt
-Em là điếm vậy chị là gì…
Hương tát dơ tay định tát vào mặt Phương thì Quân từ sau tóm bàn tay Hương…” Em điên rồi”
Hương quay lại nhìn thấy Quân cô ta bật khóc…Phương mặt lầm lỳ giật tay Hương ra …
-Em đi đâu…( nói Phương khiến Hương ngẩng lên ngạc nhiên)
-Như đã nói tôi k quen anh…cuộc sống của tôi vốn dĩ k có anh ngay từ khi bắt đầu…
Phương rời đi,Quân hất mạnh tay Hương …anh ta vẻ mặt cay cú nhìn Hương…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!