Thế Giới Của Anh
Phần 20
Tôi rời khỏi quán cafe mà trong lòng thấy thật buồn,giá như tôi được yêu thương hay có một cuộc tình đẹp thì chia tay cũng k hối tiếc,nhưng tôi lại bị coi như một món hàng bóc bánh trả tiền trong mắt anh ta…thế nên trong đời tôi đã xác định cuộc đời này coi như đã lãng phí khi gặp anh ta…
Quân lầm lỳ nhìn Hương…
-Anh k ngờ em lại thế này,em đến tận đây để lăng mạ và còn định đánh người
-vì ai,vì ai mà em trở nên như vậy,anh đã phản bội em có con với người khác trong khi em đã chờ đợi anh suốt ngần ấy năm…
-Đây là ngoài ý muốn,anh thất vọng vì cách hành xử của em
-Nếu em k tìm đến cô ta ngày hôm nay thì anh định đến khi nào,đến khi nào anh mới nói cho em hay chờ khi anh cưới nó thì anh mới nói vs em
-Tại sao anh phải nói với em?
-Anh nói gì,chúng ta là người yêu của nhau mà…chúng ta còn hơn cả vợ chồng ý chứ…vậy mà giờ anh lại nói vậy chỉ vì con nhỏ đấy?
-Dù gì thì em cũng k thể đến và lăng mạ cô ấy được,cô ấy trong chuyện này k có lỗi gì cả
-vậy anh có lỗi nhỉ,anh quá có lỗi rồi,em sẽ k để yên cho nó đâu,nó cứ sinh con ra em sẽ nuôi bằng tất cả tấm lòng của em…anh có đồng ý không?
Quân lặng yên không trả lời,anh ta chỉnh lại cặp kính cận rồi quay đi…
-Em về đi
-Chỉ cần hôm nay anh bỏ em lại đây mà tới chỗ nó anh sẽ hối hận đấy
-Anh chưa bao giờ hối hận vì những gì anh đã sẽ và đang làm
Quân vẫn mở cửa bước ra ngoài…
Ra bên ngoài tại khu phố chợ đêm đông người qua lại …Phương đi bộ buồn bã trong tuyệt vọng khi bố cô thì đòi từ cô,và Hương đến tìm cô…Phương ôm đầu cảm thấy mệt mỏi…đôi mắt Phương lờ đờ nhìn gian hàng bán đồ trẻ sơ sinh thấy đôi vợ chồng bế đứa con nhỏ đang tíu tít chọn đồ cho con…Phương khẽ nhìn rồi rơi nước mắt…
Tách…tách…những giọt nước mắt rơi xuống nền đất …Không gian như chậm lại…Phương lấy tay xoa lên bụng “ Mẹ xin lỗi giá như mẹ được chọn lựa,giá như được yêu thương thì mẹ con mình đã không cô đơn đến thế này”…
Quân đứng ngay đối diện Phương,thấy cô cứ nhìn đồ quần áo sơ sinh mà rơi nước mắt…anh ta bước lại gần…Phương vội lấy tay xoa nước mắt cố mạnh mẽ…coi như k có gì xảy ra
-Chúng ta nói chuyện đi
-Tôi nghĩ chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả
Phương bước qua Quân giữ tay
-Trước kia thì không nhưng giờ thì có đấy…
Tôi quay lại nhìn Quân
-Hay cho câu trước thì không,đã không rồi thì mãi mãi hãy là không đi,đứa bé này không phải con anh,các người nên để tôi sống yên…
-Cô nói dối thế này liệu cô có nghĩ đến đứa bé trong bụng không?
-Nếu thật sự nó là của anh thì có lẽ anh đã bắt tôi bỏ ngay từ khi mới rồi nhỉ?
-Phải,vì chúng ta không có tình cảm hay bất cứ thứ tình yêu nào nên việc giàng buộc nhau bởi một đứa bé là không nên.
Phương giật mạnh tay khỏi tay Quân
-Tránh xa tôi ra…
-Cô nghĩ mẹ tôi sẽ để yên cho cô nuôi đứa bé sao?
-Con của tôi hà cớ gì tôi k dc nuôi…vậy phải thế nào mới để yên cho tôi vậy,anh trả lời đi…
-Tôi nghĩ cô có thể sinh đứa bé ra và đưa cho mẹ tôi chăm sóc,cô hoàn toàn có thể tự do…có thể yêu và cưới bất cứ ai mà không vướng bận…
-Anh muốn nhìn thấy tôi chết không?
-Cô ăn nói kiểu gì vậy…
-Các người có thể lấy con tôi đi trừ khi tôi chết…
Phương bước đi …Quân nắm chặt tay…hai người quay lưng lại với nhau…cả hai bước về hai hướng và ai trong lòng cũng rối bời…
Quân trở về nhà mẹ đẻ …
-Ơ sao con tới giờ này
-Hôm nay con ngủ ở đây…( mặt hầm hầm)
trong phòng tắm nước xả vào đầu Quân xối xả…anh ta đứng chống tay vào tường đầu cúi xuống suy nghĩ về lời Phương nói “ các người có thể lấy con tôi đi trừ khi tôi chết”…
Vừa tắm xong mẹ Quân gõ cửa phòng
-Uống ly sữa nóng con nhé
-Con có phải trẻ con nữa đâu mà giờ còn uống sữa
-Trong lòng cha mẹ con cái lúc nào cũng chỉ như một đứa trẻ…mẹ nói chuyện với bố con rồi ông ấy vui quá còn cả đêm chẳng ngủ cứ hỏi đi hỏi lại là bao giờ cái Phương đẻ…làm cha mẹ giờ tuổi này người ta có cháu lâu rồi vậy mà giờ bố mẹ mới có cháu…con có hiểu được tâm trạng của cha mẹ không?
-Con đau đầu lắm đủ thứ việc giờ lại còn việc này
-Cái Hương nó k phù hợp với con,lấy vợ là phải lấy người hiền lành phúc hậu và điềm đạm…nếu nó yêu con nó đã sinh cho con vài đứa lâu rồi,con phải tinh ý chứ
-Con k muốn có con là ý của con trước chứ không phải Hương,mẹ tại sao lại cứ ghét cô ấy như vậy
-Mẹ là đàn bà,mẹ nhìn được dã tâm của nó .Phương thì không,con bé hiền lành lại học giỏi trẻ trung…con k tin ở mắt mẹ à
-Con k muốn cưới vợ mẹ cứ biết thế đi…
-Bố nó tới tận đây rồi ,con làm con ngta có bầu bây giờ nói k cưới là được sao…?
-Vậy mẹ muốn gì mẹ nói luôn đi
-Trước mắt con bé đang bầu to thế nên cứ đi đăng kí rồi đến dạm ngõ trước …nghe mẹ tiện cả đôi đường…
-Mẹ biết ngành của con k dc bỏ vợ mà,lấy là chắc chắn nên con k thích trói buộc…
-Con nỡ để con của con sinh ra là đứa k bố à,để mang tiếng cả đời nó con mới vui chỉ vì sự ích kỉ của con à,con nghĩ đi…
Mẹ Quân tức giận đi ra ngoài …Quân nằm vật ra vẻ mệt mỏi…
Hôm sau thấy bố về tận nơi đón tôi,tôi ngạc nhiên…
-Bố…
-Về nhà mình thôi con đi thôi
-Sao lại về hả bố ,con đang thế này sao có thể
-Chẳng sao cả về cho nhà trai đến dạm ngõ
-Nhà trai gì bố,con k hiểu
-Nhà người ta quá tử tế,còn mời bố vs cô xuân ăn uống vui vẻ lắm họ k khinh người đâu,bố gặp mẹ cậu Quân rồi…
-Anh ta có vợ rồi mà bố
-Có đâu mà có tin nhảm ở đâu thế
-Cái này con…anh ta và con k yêu nhau k nên đến vs nhau
-thế mày có nghĩ cho con mày với cả bố mày đây không,rồi sau sống vs nhau khắc có tình cảm
-Con k muốn ép buộc vì đứa trẻ
-Ai ép buộc sáng bà bên đó nói cậu con trai nói sẽ dạm ngõ ngay ngày mai đấy
-Anh ta đồng ý ạ…sao lạ vậy
-Ừ nó đồng ý mà…đi thôi mày k về bố nhẩy hồ ở đaY luôn chứ k thiết sống nữa đâu
-kìa bố,con về mà bố đừng nói vậy
-Nó chịu trách nhiệm rồi còn làm cao là thiệt
-con k làm cao chỉ là…
-k có chỉ là gì cả…đi về nào …
Điện thoại trên bàn Quân reo liên tục là Hương…anh ta ngồi trong phòng suy nghĩ và quyết định nhấc máy…
-Anh có cần như vậy không
-Chúng ta gặp nhau đi ,anh có chuyện muốn nói…
Quân và Phương gặp nhau tại một quán cafe trong một trung tâm thương mại…
Phương đôi mắt xưng vu …Quân thở dài
-Đêm qua anh ở đâu
-Nhà mẹ anh
-Thật tốt vì ít nhất anh không ở bên cô ta…
-Hương này…anh yêu em điều đó là sự thật trong suốt 13 năm qua,anh thừa nhận anh có chơi bời với nhiều cô gái khác ngoài em nhưng tình cảm thì chỉ có một,trong lòng anh chỉ có em và anh chưa hề nghĩ đi tiến sâu với bất kì cô gái nào …
-Anh nói vậy là gì,anh làm em lo đấy
-Anh sắp làm bố rồi ,anh không thể bỏ con anh được
-Chúng ta có thể cùng nhau chăm sóc con mà anh,em chấp nhận…em chấp nhận vì anh làm tất cả anh à…!
-Nhưng tốt nhất vẫn phải để đứa bé ở bên mẹ nó chẳng phải hơn sao?
-Và rồi anh định thế nào?
-Anh sẽ đăng kí kết hôn với cô ấy mẹ của con anh…
Hương bật cười nhẹ
-Vậy còn em…em thì sao?
-Chúng ta vẫn sẽ thi thoảng gặp nhau nếu em muốn…
-anh có biết đăng kí kết hôn là k thể bỏ trừ khi anh ra khỏi ngành không?
-Anh k có ý định bỏ,dù k yêu nhưng anh phải tập quen sống với mẹ của con anh,anh muốn con anh sống đầy đủ k chỉ về vật chất mà cả là tình yêu thương của bố và mẹ…
-Và anh quyết định rồi đúng không?
-Anh xin lỗi ,chặng đường khiến em chờ đợi đã quá dài,giờ cũng nên kết thúc…
-K thể kết thúc…vì em mới là người anh yêu có đúng không?
-Phải rồi …nghỉ ngơi đi đừng khóc quá nhiều,căn nhà hiện tại em cứ ở Vì anh sẽ ở nơi khác do mẹ anh chọn…chúng ta vẫn sẽ như vậy …k có gì thay đổi…
-Khi nào anh gặp cô ta
-Mai anh sẽ dạm ngõ…
-Em chúc anh hạnh phúc…
Quân gượng gạo rồi thở dài,anh ta đứng dậy xoa đầu Hương “ Đừng nói những câu khiến em cảm thấy đau hơn,trái tim anh hiện tại vẫn là của em”…
Quân rời đi…Hương nắm chặt tay “ Hiện tại vẫn là của em nhưng tương lai thì không biết đúng không,Đoàn Anh Quân anh sống thật phũ phàng,anh k cần phải bỏ cô ta vì em sẽ làm cô ta tự phải bỏ anh”…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!