Thế Giới Của Anh
Phần 7
Có những ánh mắt ngay từ giây phút đầu tiên đã cảm thấy như hút hồn người đối diện,cũng có những ánh mắt hiện diện sự ngỡ ngàng trong trầm lặng…
Tôi vội đứng dậy cúi đầu chào
-Chào …chào chú …mọi lần cháu cứ nghĩ chú trẻ vừa nhìn ảnh chụp cách đây năm năm chú đã 33 tuổi rồi …
-Cô làm gì ở đây,sao lại vào được đây…
-Cái này,mẹ chú có nói cô giúp việc xin về quê chữa bệnh nên không có người giúp việc,Bác có nhờ cháu tới ,cháu không biết chú có nhà,vậy để mai khi nào chú vắng nhà cháu sẽ tới dọn dẹp…
-Mẹ tôi …?
Quân quay lên phòng anh ta gọi điện cho mẹ
-Mẹ đang làm cái quái gì vậy,sao mẹ lại đưa người lạ vào nhà con
-Thì cô Thìn xin nghỉ mẹ chưa tìm được người nên bảo tạm con bé Phương đó
-Tại sao mẹ quen cô ta,mẹ nói đi mẹ đang tính toán gì thì mẹ cũng hãy loại bỏ ý nghĩ đó đi,con k bao giờ để ý đến đứa vắt mũi chưa sạch đấy
-Con hiểu lầm rồi,mẹ có bảo con chú ý đến con bé đâu,vì con mà con bé bị kẻ xấu lợi dụng dẫn đến việc bố nó suýt vào tù,mẹ ra tay nghĩa hiệp nên giờ con bé cám ơn thôi.
-Mẹ tử tế với người lạ từ bao giờ vậy,mẹ sẽ k tham gia vào việc nếu k có lợi cho mẹ.
-Mẹ thấy con bé đi làm thuê khắp nơi nên cho nó một công việc,nếu con không thích có thể đuổi đi mà
-Mẹ đưa người đến rồi bắt con đuổi làm sao được!
-Thì cứ để nó làm vài hôm xem sao,con cũng đi làm cả ngày cơ mà
-Con chịu mẹ rồi đấy…!
Tôi thấy ngại vì khoản chạm mặt là thấy k thoải mái nhất,nhưng chắc anh ta k biết chuyện cô Huệ định lợi dụng mình để tiếp cận anh ta đâu nhỉ.Mà công an sao anh ta lại xăm nhỉ,chắc xăm giấu,chỗ đó cũng k ai để ý được ( Phương đỏ mặt khi nhớ lại )…
Nghĩ linh tinh rồi ,muộn rồi đi nấu cơm thôi…
Trên phòng,Quân thở dài,anh ta mặc chiếc áo phông trắng và quần đũi đen mái tóc rũ mái…anh ta định xuống nói với Phương là nghỉ việc thì thấy cô đã cơm nước xong,mùi thức ăn thơm phức phòng…Anh ta bước xuống Phương mỉm cười nhẹ
-Chú xuống dùng bữa đi ,cháu làm xong rồi ,chú thử dùng xem …
Quân định nói cho nghỉ việc nhưng anh ta ngại và ngập ngừng…Ngồi vào bàn ăn Quân gắp thử đồ ăn rồi thấy rất ngon khi món măng trúc xào tỏi của Phương rất vừa miệng…thấy Phương quay đi lau dọn bàn ghế rồi cứ xoa đầu hai con mèo…Anh ta đặt đũa rồi lấy khoá xe để ra ngoài…
-Ơ chú không ăn ạ
-Không ,dọn đi
-Cháu nấu k hợp ý hay sao ạ,nếu thiếu xót ở đâu chú cứ nói nhé
-Ở đây không phải là sự thiếu xót,tôi k thoải mái khi có người lạ trong nhà…
-Vậy cháu sẽ chú ý khi nào chú vắng nhà cháu sẽ tới…
Quân k nói gì bước ra ngoài lên chiếc xe đen phóng đi…Phương lầm bầm “ Cơm nấu ngon thế này phí đi,k ăn mình mang về ăn vậy bỏ đi tội chết”…
Tại xóm trọ,thầy Lương k gọi được cho Phương nên lo lắng và đứng chờ ở cổng…đến khi thấy Phương sách đồ ăn về …thầy tỏ ra k vui
-Sao thầy gọi em k dc vậy
-Em máy hết pin ạ,em xin lỗi em quên mất có hẹn với thầy
-Thầy có qua tiệm nail nhưng k gặp em ở đó ,thầy rất lo ,em đi đâu vậy?
-Có người nhờ em đến dọn dẹp giúp nhà Bác ấy nên em đến đó ,thầy vào phòng uống nước
-Thầy muốn nghe câu trả lời của em …
-Thật ra em …
-Nếu em sợ vấn đề gì đó thì thầy đảm bảo với em chuyện giữa chúng ta là bí mật…
-Tại em sợ em và thầy chưa hiểu gì về nhau
Thầy Lương với tay ôm lấy Phương…
-Không đâu,thầy thật sự cảm thấy yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên,rồi dần dần em sẽ hiểu tấm lòng của thầy…đồng ý làm bạn gái thầy nhé…
Phương lăn tăn một hồi rồi gật nhẹ
-Vâng …( ánh mắt Phương đầy vẻ lo lắng)
-Vậy thầy về đây,thầy vui quá …em vào nghỉ ngơi đi ,mai sau khi tan làm chúng ta đi ăn nhé à thầy còn muốn đi xem phim…
-Vâng…vậy thầy về cẩn thận…
Hoa vừa thấy tôi bước vào đã vỗ vai
-Này tao thấy thầy Lương chờ ở ngoài lâu phết rồi,mày đi đâu máy k gọi dc
-Bây giờ tao phải đi làm thêm,đến dọn dẹp cho nhà người ta
-Lắm việc thế trụ nổi không
-Người ta có ơn với tao,việc nhỏ này người ta nhờ chẳng lẽ lại không làm được,tao sắp xếp được …
-Thế gặp thầy chưa
-Rồi ,đồng ý rồi
-Trời ,tốt quá rồi,thầy Lương quá ok đấy ,gia đình gia giáo lại hiền lành
-Tao cứ thấy sao sao ý,ngại thật sự vì đến quá nhanh
-Lớn rồi yêu đương là chuyện bình thường,mà mang gì về đấy
-À đồ nấu cho nhà họ nhưng k ăn nên tao mang về bọn mình đánh chén…
-Oài ngon thế k ăn à,chắc kiểu nhà giàu thừa chất
-Không phải đâu,chắc người ta thấy k thoải mái khi có người lạ…
Tại nhà hàng chuyên bò kobe Nhật Bản…
Quân cùng thư kí của mình bàn việc
-Hôm nay bên đó gọi tôi để xin gặp sếp nhiều lần,tôi từ chối nói sếp đi công tác nên chưa thể gặp nhưng từ chối mãi e là hơi khó
-Họ nhờ chuyện gì
-Họ có đứa cháu trai hôm qua có chơi ma tuý đá nên tông xe vào một phụ nữ
-Tử vong không
-Dạ có tử vong,bên đó nói chạy án này chỉ có thể nhờ sếp ,họ là chủ tịch hãng hàng không có tiếng nên sếp cũng nên nể mặt…
-Tử vong thì bảo nó nhất định phải ra hầu toà ,có chạy đằng trời cũng không thoát tội…
-Họ thu xếp ổn thoả với bên kia rồi giờ chỉ là nhờ sếp sắp xếp chuyện bên này nữa thôi…
-Vậy cậu tự lo vụ này đi
-Dạ vâng…mà hôm nay sao lại họp riêng giờ này vậy
-Ở nhà có người lạ nên k thoải mái lắm
-Ơ ai vậy ạ
-Giúp việc mới ,mẹ tôi đưa tới
-Cô Thìn đi đâu ạ
-Chả hiểu bảo về quê chữa bệnh mà có thấy cô ấy kêu gì đâu…
-Giúp việc trẻ đúng không ạ
-Ừ rất trẻ
-Xinh đúng k ạ
Quân ngẩng lên nhìn cậu thư kí
-Là sao?
-He he em hỏi sếp vui vậy thôi mà,xinh thì sếp giới thiệu cho em,đang cô đơn đây
-Đi đi lằng nhằng cho đi công tác cả tháng bây giờ
-Vậy thôi em xin phép…
Quân trở về nhà trên bàn có ly trà gừng và một tờ giấy “ Cháu hâm trà cho chú uống ,nếu lúc chú về mà nguội thì đổ thêm xíu nước nóng nữa là vẫn đủ ấm dùng nhé”
Quân bật tivi lên anh ta ngồi cạnh hai con mèo rồi nhấp ly trà lên miệng cười nhẹ và khen “ Khá ngon “…
Hôm sau cả lớp tôi nhận được tin Hân cô bạn cùng lớp tôi bị tai nạn xe,một kẻ chơi ma tuý đá đã tông vào bạn ấy…Hân là cô gái hoạt bát hoà đồng,lại trong tổ của tôi.Tôi và Hoa cùng vài người bạn ngồi khóc lặng bên quan tài của bạn…mẹ Hân buồn bã
-Mới hôm trước còn xin mẹ đi chơi leo núi với các bạn vào cuối tuần này…vậy mà ,vậy mà con ơi …sao con nỡ bỏ mẹ bỏ bạn bè…
Tôi xoa vai Bác
-Thay mặt thầy và các bạn trong lớp mong bác vượt qua nỗi đau này,kẻ đâm Hân phải đền tội
-Khó lắm con ơi,nhà nó giàu lắm ,việc vừa xảy ra họ đã đến đe nhà Bác rồi
-Công lý còn đó ,Bác k phải sợ ,lẽ phải bao giờ cũng thắng
-Đó là lý thuyết,nó đâm xe chết người mà vẫn đang nhởn nhơ ngoài Pháp Luật…mẹ nó đến đây nói một là cầm tiền hai là chẳng có gì cả…
-Hống hách vậy hả Bác
-Phải bọn nó có tiền con ơi,con Hân chết là thiệt con à…
Tôi nắm chặt tay cho đến khi đưa bạn đi thiêu…chiếc quan tài đưa vào trong,người nhà khóc lặng bên ngoài ,còn kẻ gây ra tội ác lại đang nhởn nhơ ngoài pháp luật…công lý đang ở đâu?…
Hôm đó ngồi cùng thầy bên Hồ Tây,thầy an ủi
-Để Hân ra đi thanh thản,thầy biết ai cũng buồn nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì phải đối mặt thôi
-Thầy này,người có tiền họ có thể có thể đổi trắng thay đen được hả thầy,mạng người lại có thể nhỏ bé trước đồng tiền như vậy ạ…
-Nếu như họ nói thì nhà đó chắc chắn k những có tiền mà phải quen biết,vụ này bên công an họ dập đi thì đúng là k có gì để kiện …
-Công an…nghĩa là quen công an là được đúng k ạ,em k thể để bạn em bị chết oan như vậy được ,kẻ ác phải được đưa ra ánh sáng…
-Đúng vậy nhưng em quen ai được ,cái này phải to lắm mới lấn át dc nhà họ
-Em nghĩ là to…em phải đi ngay…em chào thầy
-Ơ…k ăn tối sao…
Tôi chợt nhớ ra,ông to mà mình biết đang ở ngay gần mình…anh ta sẽ giúp mình ,mình tin là như vậy…
Đến trước cửa nhà anh ta…tôi lấy khoá mở cổng nhưng khoá đã thay…” Ơ ,chiều nay mình tới còn mở được mà”…
Tôi quyết định ngồi chờ ở cổng cho tới tận 23h đêm …xe của anh ta biển số 6688 đang tiến gần cửa…tôi đang mừng đứng lên thì thấy Quân,anh ta dáng vẻ loạng choạng như say rượu,người cầm lái là một cô gái xinh đẹp…cô ta choàng vai dìu anh ta vẻ rất âu yếm …
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!