Thì ra tôi yêu em - Chap 11: Ký ức của Hàn Vũ (phần 1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Thì ra tôi yêu em


Chap 11: Ký ức của Hàn Vũ (phần 1)


Thì ra tôi yêu em
Chap 11
Thanh Vi vội vã chạy tới bệnh viện. Đến phòng bệnh cô thấy An An đang ngồi thu lu một mình, khuôn mặt bơ phờ. Thiên Hải và Hạ Linh ngồi phía đối diện An An. Thanh Vi bước tới chỗ An An , cô lắc vai An An nói gấp gáp:
-Hàn Vũ . Hàn Vũ cậu ấy sao rồi?
-….Tôi không biết. Bác sĩ đang khám cho anh ấy.
Leo ngồi xuống cạnh cô em gái anh, ôm nhẹ cô vào lòng:
-Đừng lo lắng.
-Là tại em..là tại em anh ấy mới như vậy. –An An khóc nức nở. Cô sợ lắm sợ lắm. Cô sợ cô sẽ mất anh.
Thanh Vi nhìn An An và Leo cô hiểu cô không nên nói gì thêm. Lo lắng trách móc sẽ chẳng làm cậu ấy khá hơn. Thanh Vi dựa vào bức tường.
Cả một bầu không gian lặng im và u ám…
Tiếng cửa mở. An An vội đến chỗ bác sĩ.
-Hàn Vũ sao rồi.
-Cậu ấy không sao chỉ đang hôn mê. Tôi không biết bao giờ cậu ấy sẽ tỉnh lại.
Tiếp tục chờ đợi. Chờ đợi anh tỉnh lại.
———
Trong căn phòng bệnh, Hàn Vũ dang ngủ say.
Những cơn gió thổi, cánh hoa bay, những ký ức nhẹ nhàn trở về như một giấc mơ.
Anh giống như trở lại ký ức thấy bản thân mình trước kia.
Anh năm 6 tuổi bị người ta bắt cóc. Anh trốn thoát được nhưng ngất lịm ngoài đường. Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt anh. Đó cũng là lần đầu tiên anh gặp cô. Bàn tay ấm áp nhẹ sờ lên trán anh. Lúc anh tỉnh lại anh đang ở trong một căn phòng lớn.
-Cậu tỉnh rồi. –Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Anh ngồi dậy. Đó là một cô bé xinh xắn. Cô bé tiến đến gần chỗ anh đưa tay lên sờ trán anh.
-Đỡ sốt rồi. Tốt quá!
-Sao tôi lại ở đây ?
-Mẹ và mình thấy cậu ngất ngoài đường lên đưa về. Sao cậu lại ở ngoài vào lúc đó chứ. Trời lạnh lắm.
-Tôi bị bắt cóc.
Không hiểu sao anh cảm thấy cô có cái gì đấy thu hút anh. Một người phụ nữ xinh đẹp đẩy cửa bước vào. Bà đến gần chỗ anh mỉm cười nhẹ.
-Cậu bé, con tỉnh rồi. Có đói không.
-Mama! – Cô bé nói.
Thì ra đây là mẹ của cô bé này sao. Anh ở lại nhà cô. Anh thấy gia đình cô bé thật hạnh phúc. Ba và mẹ cô bé rất đỗi dịu dàng vui vẻ khác hẳn với không khí gia đình thâm trầm lạnh lẽo ở nhà anh. Cô bé có một người anh trai. Anh trai cô bé rất đỗi yêu chiều cô bé. Còn anh thì chẳng thể nào biết được cảm giác đó. Anh là con một.
-Cậu tên gì vậy? –Cô bé ấy tươi cười hỏi anh.
-Hàn Vũ.
-Mình tên là Oriana.
-Oriana.
Không biết tự lúc nào hai đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ như thế.
-Hàn Vũ ba mẹ con đến rồi.
Sắp phải đi rồi sao. Cuộc sống may mắn biết bao khi anh biết được cô ở gần nhà anh.
Sau bữa tiệc anh ngồi trên xích đu. Khuôn mặt anh lúc ấy thâm trầm và lạnh lùng. Cô từ đằng sau bước tới :
-Hàn Vũ sao vậy.
-Cậu tránh ra. Đừng có đến gần tôi. –Anh vung tay quá mạnh khiến cô bé ngã.
Cô không khóc chỉ đứng dậy phủi đồ. Cô ngồi lên chiếc xích đu bên cạnh.
-Mẹ mình nói khi mình buồn ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn đó.
-Xin lỗi. –Giọng anh lí nhí.
Cô bé đến kéo tay anh dậy.
-Đi chơi đi.
——–
Anh chạy nhanh quá ngã. Lúc ấy cô đỡ anh dạy mà mặt anh đỏ lừ. Cô cười khúc khích rồi anh cũng cười nhẹ. Bất cứ lúc nào anh cũng muôn đến gặp cô.
-Hàn Vũ. Sao mặt buồn thiu thế. Ăn kẹo không.
Cô dúi vào tay anh mấy viên kẹo. Cô đung đưa chân trên xích đu, vui vẻ nói.
-Kẹo ngon lắm đó.Mình thích nhất là vị dâu, vị trà xanh cũng ngon nữa.
Và rồi cô hát. Giọng hát của cô thực sự rất hay. Anh cứ nhìn cô suốt.
There’s a time in your life.
When the world is on your side.
You might not feel it. You might not see it
But it surrounds you like a light
Makes you stronger for the fight

I never letting go
Gotta learn to grow
Watch me as I touch the sky
Still I fly
……..
Still I fly
Thật sự rất hay. Hàn Vũ nhìn giấc mơ mà mỉm cười.
Và rồi khi cô hát xong anh vẫn cứ nhìn cô mãi. Cô đứng dậy mỉm cười vươn tay ra.
-Đi về thôi.
Không hiểu sao anh thấy cô giống như đang tỏa sáng vậy. Cậu bé-anh nắm lấy tay cô bé và lần đầu tiên mỉm cười tỏa sáng:
-Ừ.
Cô bé nhìn cậu bé mỉm cười.
-Cậu nên cười nhiều hơn đi. Cậu cười đẹp lắm.
Cô bé nắm lấy tay cậu chạy đi. Cậu bé nhìn cô bé khẽ nói:
-Oriana nghĩa là bình minh. Qủa đúng là bình minh.
Mọi chuyện đã rất vui cho đến lúc, anh biết cô bé phải về nước.
Hàn Vũ nắm chặt tay nhìn thấy chính thân ảnh anh năm xưa vội vã chạy theo tiễn cô bé. Cô bé ném lại cho anh một viên kẹo.
Năm tháng qua đi, ký ức về cô bé mà anh đã yêu cất kín trong lòng. Anh lạnh lùng, đau khổ cho đến ngày anh gặp lại cô bé một lần nữa.
Khi anh lang thang trong khu vườn trường cùng với Lâm Phong. Anh thấy một cô gái xinh đẹp. Cô gái ấy vội vã chạy mà đụng trúng vai anh. Cô khẽ quay đầu lại nói:
-Xin lỗi. Mình đang vội.
Khoảnh khắc cô quay lại khiến anh cảm thấy một hình bóng quen thuộc. Anh ngỡ ngàng nhìn theo cô cho đến lúc Lâm Phong vỗ lấy vai anh.
Lần thứ hai, anh lại vô tình thấy cô đang ăn trưa cùng với bạn. Cô ấy vui vẻ cười đùa. Lúc cô rời đi, cô vô tình làm rơi móc chìa khóa anh nhặt lên trả lại cô. Cô mỉm cười cảm ơn anh rồi đưa anh kẹo.
-Cảm ơn cậu. Cái này coi như quà nhé. Kẹo này ngon lắm nhất định cậu sẽ thích.
Anh không thích ăn đồ ngọt lắm nhưng lúc mở tay ra chính là kẹo Melty kiss. Loại kẹo duy nhất mà anh ăn bởi nó chính là loại kẹo mà cô bé năm xưa đã cho anh. Cảm xúc trong anh lại hỗn loạn. Phải chăng đó là cô.
Anh bắt đầu sai người tìm hiểu về cô. Mới biết cô là học sinh chuyển trường mới chuyển đến.
Cái lúc cuối cùng mà anh chắc chắn đó là cô đó là khi anh vô tình thấy cô ở trong phòng nhạc. Cô vừa đánh đàn piano vừa hát bài hát bài Still I fly. Cô hát luôn hay như vậy. Anh mỉm cười cuối cùng anh cũng tìm được cô.
——-
-Thiếu gia. Chúng tôi tìm được tư liệu ngài cần rồi ạ.
Anh mở cặp tài liệu. Qủa đúng là cô. Trong tập tài liệu là hình ảnh của cô.
Kiều An An 18 tuổi. Cô trước đây sống ở Mĩ sau mới chuyển về nước được 3 năm. Cô có một người anh trai là Leo. Tên tiếng anh của cô Oriana.
Cuối cùng cũng tìm được em. Lần này tôi nhất định phải giữ chặt tay em không để em thoát mất.
Anh bắt đầu tiếp cận cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN