Thì ra tôi yêu em - Chap 12: Ký ức của Hàn Vũ(phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Thì ra tôi yêu em


Chap 12: Ký ức của Hàn Vũ(phần 2)


Thì ra tôi yêu em
Chap 12
Khung cảnh bắt đầu được chuyển tiếp. Hàn Vũ thấy bản thân anh đang tỏ tình với An An.
Hóa ra tất cả những lần cô ấy tỏ tình với anh chính là những lần anh tỏ tình với cô ấy. Hóa ra kẻ bám đuôi dai dẳng là anh mới đúng.
Những cánh hoa anh đào nhẹ rơi xuống. Khung cảnh mới đẹp làm sao. Dưới tán cây là một đôi nam nữ vô cùng đẹp. Chàng trai nhẹ nhàng cúi đầu xuống nói với cô gái:
-An An!Tôi thích em!
-Xin lỗi nhưng mình không thích cậu. –Cô gái ngạc nhiên rồi nói.
-Vậy thì tôi sẽ mãi nói yêu em cho đến khi em chấp nhận. Nếu muốn bắt tôi dừng lại thì em phải làm cả thế giới này ngừng quay trước đã.
Cô gái đỏ mặt. Chàng trai mỉm cười nhẹ rồi bước đi.
Anh nhìn thấy anh giây phút ấy buồn bã và thất vọng đặc biệt là khi cô ấy không còn nhớ anh nhưng anh quyết tâm có được trái tim cô ấy.
Cứ như vậy anh của quá khứ liên tục tỏ tình. Mỗi ngày đều gửi quà, hoa đến cho cô.
Anh đến lớp cô tỏ tình với cô và không hồi đáp.
Lâm Phong lúc đó nhìn anh mà lắc đầu. Có lẽ cậu ấy không tin nổi một ngày lại thấy một anh khác như vậy.
Lần thứ ba, trên chuyến du lịch ra biển. Anh may mắn được chung với cô một nhóm. Khi mặt trời dần lặn sau mặt biển xanh. Anh mỉm cười nói với cô.
-Em chính là ánh nắng của tôi khiến tôi không thể cự tuyệt.
Lần thứ tư, trên sân thượng của trường anh lại tiếp tục tỏ tình với cô:
-Thế giới này rộng lớn đến vô chừng, nhưng dù đi nhiều đến thế nào, gặp nhiều người đến thế nào. Tôi cũng chỉ yêu một mình em mà thôi.
Lúc đó Thanh Vi đã nhận ra anh thích An An. Thanh Vi đã hỏi anh:
-Cô ta không thích cậu. Sao cậu cứ nhất quyết theo đuổi cô ta? Cô ta có gì tốt?
-Cô ấy không có gì cả chỉ có được trái tim tôi.
Khung cảnh tiếp tục chuyển động. Lần thứ sáu!
-Em biết không khoảng cách giữa tôi và hạnh phúc chính là em đó.
Bạn bè trong lớp cô ấy ồ ầm lên. An An đỏ mặt.
Lần thứ năm, sáu, …
Lần thứ bảy, ở trong khuôn viên vườn hoa của trường:
-Có 12 tháng một năm, có 30 ngày một tháng, 7 ngày một tuần, 24 giờ một ngày nhưng chỉ có duy nhất một mình em trong trái tim tôi thôi.
Nói xong anh vươn tay tạo thành hình trái tim hét lên :
-Tôi yêu em nhiều lắm !
Anh cười nhìn chính bản thân mình khi ấy. Học cả ngàn câu tỏ tình lãng mạn để tỏ tình với cô.
Lần thứ tám anh nói với cô : “Cao hơn những đồi núi, sâu hơn đáy đại dương, ngọt hơn cánh đồng mía, sáng hơn cả mặt trăng, ấm hơn cả mặt trời, đến tận cùng vũ trụ là tình yêu amh dành cho em. Hãy để anh mãi nói yêu em.”
Rồi khung cảnh chuyển động anh thấy anh lúc ấy đang chắn cho An An. Kết quả anh bị bỏng ở tay, cô ấy dịu dàng thoa thuốc cho anh cầu xin anh bỏ cuộc. Và anh trả lời là không.
Sau đó anh nói với cô:
-Tôi yêu em như vậy, yêu đến khi mùa thu qua đi, mùa đông tàn lụi, cả thế giới đều hủy diệt cũng vẫn sẽ không ngừng yêu em. Yêu em mãi mãi !
Lần cuối cùng anh tỏ tình nếu cô không đồng ý thì anh sẽ từ bỏ nhưng may mắn thay cô cuối cùng đã yêu anh.
Anh sai người trang trí chuẩn bị một khung cảnh lãng mạn hết sức thể. Và khi cô đến anh cầm một bó hoa hồng mỉm cười tặng cho cô và nói:
-Anh chỉ có một tình yêu duy nhất. Dành tặng em bây giờ và mãi mãi. Dẫu anh đi đến tận cùng trái đất thì anh vẫn hướng về em bằng trọn con tim. Và em biết không bệnh nào cũng có thuốc chữa nhưng duy nhất và sẽ không bao giờ có thuốc chữa được bệnh anh ngừng yêu em.
Cô không nói gì anh cứ ngỡ anh thất bại rồi vậy mà cô bỗng cười rồi nói:
-Anh biết không anh thực sự mặt dày lắm đấy. Anh biết không có lẽ em thích anh mất rồi. Hàn Vũ à!
Anh sung sướng ôm lấy cô. Cô và anh chính thức hẹn hò.
Mỗi ngày cô làm đồ ăn cho anh. Anh và cô cùng nhau ăn trưa đọc sách ở hoa viên, cùng nhau nghe nhạc, cùng cười cùng khóc.
-Đây là một bài hát mà em rất thích.
Giai điệu bài hát Người mang đến ánh sáng vang lên. Cô nhẹ nhàng hát theo.
-Bài hát buồn. –Anh nhìn cô nói.
-Yes.
-Anh sẽ không để em như vậy.
Cô cười dịu dàng.
Lúc đó ban đầu Leo-anh trai của An An nhất quyết không chấp nhận gây khó dễ cho anh nhưng cuối cùng thì Leo cũng đồng ý. Ba mẹ anh biết được không chấp thuận ép anh đính hôn với Thanh Vi nhưng anh nhất quyết từ chối.
Thanh Vi bắt cóc An An. Anh điên cuồng tìm kiếm cô và lúc tưởng chừng anh mất cô thì may mắn anh tìm được. Trải qua bao gian khổ, chông gai anh và cô cuối cùng cũng đến được với nhau.
Anh đưa cô đi chơi London. Anh và cô cùng nhau ngồi trên Mắt London. Anh đã đọc cho cô nghe bài thơ The lover tells of the rose in his heart. Cô mỉm cười nhìn anh.
Khung cảnh chuyển tới buổi đêm tại biệt thự . Cô ngồi bên ngoài đó ngắm sao. Anh dịu dàng vòng tay ôm lấy cô.
-Sao còn chưa ngủ?
-Sao đêm nay đẹp quá.
-Đúng là rất đẹp. –Anh nhìn cô nói.
-Người ta nói rằng dưới bầu trời tình yêu, tất cả những ngôi sao đều bị che khuất bởi con mắt của người bạn yêu.Tất cả những ngôi sao đều bị che khuất bởi con mắt của người bạn yêu.
Anh bế cô lên cười hạnh phúc.
Anh dịu dàng nói với cô:
-Dù biết yêu đơn phương là một hố sâu không đáy đầy đau khổ và tuyệt vọng nhưng anh tình nguyện lâm vào nó vì em.
-Không phải em yêu anh rồi sao.
-Sự cố gắng của anh đã được đền đáp.
Hai người cùng cười. Thật hạnh phúc làm sao.
Cô và anh cùng nhau ngồi xem phim.
-Tên em là Oriana đúng không?
-Sao anh biết cô ngạc nhiên.
-Trước đây em từng cứu anh và anh yêu em từ khi đó.
-Anh hứa với em đi.
-Hứa gì ?
-Tuyệt đối không bao giờ được quên em. Phải yêu em suốt đời.
Anh hôn lên trán cô dịu dàng nói :
-Tuyệt đối không bao giờ.
-Em cũng vậy.
Khi anh và cô trở về nước. Anh quyết định tổ chức đính hôn với cô. Khung cảnh chuyển động. Hàn Vũ thấy An An mặc một chiếc váy trắng. Cô tựa như một thiên thần.
Anh vội vã đi xe đến lễ đính hôn. Một chiếc xe khác đã đâm anh.
-Oriana….
Ý thức anh mờ dần. Anh bị chấn thương nặng hôn mê rất lâu.
Hàn Vũ nhìn thấy cô mỗi ngày đều ở bên giường bệnh trò chuyện tâm sự với anh. Cô khóc khóc rất nhiều cầu xin anh tỉnh dậy.
Hàn Vũ bước đến vươn cánh tay an ủi cô nhưng không thể. Anh xuyên qua cô.
Thế rồi toàn bộ khung cảnh nứt dần. Anh ngã xuống một hố sâu tối tăm anh vươn tay với lấy hình bóng cô nhưng vô vọng.
Anh cứ chìm dần trong hố sâu đó. Anh nghe thấy một giọng nói:
-Hàn Vũ! Hàn Vũ.
Có một tia sáng mỏng manh nhẹ nhàng xuyên qua màn đêm. Anh vươn tay nắm lấy tia sáng ấy.
-Tuyệt đối không thể chết. An An!
Khi anh thoát khỏi hố sâu ấy, anh nhìn thấy An An cô ấy mỉm cười xoay đầu bước đi. Anh vội vã đưa tay nắm lấy cô.
-An An!
Anh hét lên . Mở mắt ánh sáng chói lòa. Thanh Vi vội vàng:
-Cậu tỉnh rồi!
Điều duy nhất anh nhớ bây giờ là An An. Điều duy nhất anh quan tâm bây giờ là An An
-An An cô ấy đâu!
-An An…
Anh bật dậy vội vã đi tìm An An mặc kệ tiếng Thanh Vi can ngăn.
An An tôi xin lỗi. Thì ra tôi yêu em! An An em ở đâu? An An tôi yêu em. Anh kiếm tìm hình bóng cô. Cô gái mà anh yêu.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN