Thì ra tôi yêu em - Chap 5: Tôi tuyệt đối không thích cô.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Thì ra tôi yêu em


Chap 5: Tôi tuyệt đối không thích cô.


Thì ra tôi yêu em.
Chap 5
Lần thứ mười. Đây chính là lần tỏ tình thứ mười rồi. Hi vọng anh ấy sẽ nhớ ra.
-Vũ à ! Mọi thứ chuẩn bị xong rồi chứ.
-Ok hết rồi. Chỉ còn cần đợi Vũ đến thôi.
—ta là phân cách tuyến nhiệm màu—
Hàn Vũ nhận được tin nhắn của Phong nói rằng cậu có việc gấp cần đến anh. Có tiếng gõ cửa.
-Mời vào.
-Hello !
-Là cậu à Thanh Vi có chuyện gì sao ?
-Ừm. Cậu có rảnh không ?
-Mình định tới chỗ Phong. Cậu ấy nói có việc gấp.
Chắc chắn là để dụ Vũ tới đó. Không thể để Vũ tới đó được ! Cậu ấy có thể sẽ nhớ ra mất. Làm sao giờ ?
-Nếu không có gì thì mình đi trước.
-Khoan đã !
Vi đưa tay cản Phong lại.
-Mình có thể nói chuyện với cậu một chút được không. Mình có chuyện rất quan trọng cần nói. Sẽ không lâu đâu.
Thấy Vũ có vẻ băn khoăn cô nài nỉ :
-Được không. Đi mà.
-Thôi được rồi, làm sao.
-Chuyện hôn ước của hai chúng ta. Cậu đã từng có lúc nào yêu tớ chưa ?
-Thanh Vi …
-Trả lời tớ. Xin cậu.
-Cậu là bạn của tớ. Tớ quý cậu.
-Vậy là cậu chưa từng một lần yêu tớ đúng không?
Thanh Vi khóc. Cô cứ khóc như vậy. Vũ nhìn cô. Anh thực sự không biết làm sao bây giờ. Anh ôm lấy cô:
-Xin lỗi!
-Không sao!
Mình sẽ cố gắng. Không chừng một ngày nào đó cậu sẽ lại yêu mình. Cô mỉm cười. Vũ nhìn cô. Anh không biết mình nên nói gì bây giờ. Anh không yêu cô mà chỉ có coi cô là bạn. Cô khá hợp với anh. Anh biết cô thích anh và anh cũng chấp nhận tình yêu ấy. Dù sao anh định sẵn là sẽ làm chồng cô rồi. Hai người đã có hôn ước. Cô cũng rất tài giỏi sẽ là cánh tay đắc lực.
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Phong gọi đến. Thanh Vi bỗng cúi người xuống.
-A…a đau quá!
-Thanh Vi cậu có sao không?
-Mình đau bụng quá.
-Để mình đưa cậu đến bệnh viện.
-Không cần đâu. Cậu đưa mình về nhà riêng của mình là được rồi.
Anh vội vàng đưa Thanh Vi về nhà riêng của cô.
-Vũ cậu có thể ở lại với mình như trước đây. Xin cậu dù là một phút.
-Được rồi ! Để mình gọi cho Phong báo mình không đến được.
-Phong. Mình không đến được đâu. Thanh Vi bị bệnh rồi.
Phong tắt máy. Anh nhìn ra chỗ An. Cô mỉm cười:
-Thanh Vi cần Vũ hơn mình. Không hôm nay thì hôm khác.
Bỗng có một bàn tay che mắt cô. Anh ghé sát tai cô nói:
-Đoán xem ai đây!
-Anh hai.
Anh bước ra mỉm cười với cô. Anh cài lên tóc cô một cài tóc rất đẹp mỉm cười:
-Vũ sẽ đến đây.
-Sao anh biết. Mà sao anh về mà không nói với em.
-Anh muốn em bất ngờ.
Anh mỉm cười gian tà. Anh đã biết nhất định Thanh Vi sẽ cản đường cô em gái yêu quý anh nên anh đã xâm nhập vào dữ liệu của công ty cô ta. Giờ có lẽ Thanh Vi sẽ phải bận bù đầu giải quyết việc. Cô ta nhất định sẽ phải thả Vũ đi thôi. Mình thật tài giỏi.
Phong nói:
-Vũ gọi cho mình nói cậu ấy sẽ đến. Chắc 20 phút nữa sẽ đến.
Tại tập đoàng Hùng Ưng đế quốc, Thanh Vi tức giận đập bàn. Qủa nhiên là do tên Leo chết tiệt. Hừ chắc chắn hắn ta giữ chân mình lại để Vũ đến đó mà. Anh cứ đợi đó. Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ khiến anh khốn khổ.
Vũ đến chỗ hẹn. Xung quanh trang trí những bóng đèn nhỏ lấp lánh. Anh bước theo những cánh hoa rơi trên đường đến một cây hoa giấy. Trên cây treo đầy những bức thư nhỏ. Cô đang đứng đó xinh đẹp như một thiên thần khiến trái tim anh lỡ mất một nhịp.
Anh trấn tĩnh lại đến gần cô lạnh lùng nói:
-Bày đặt công phu nhỉ còn nhờ Phong giúp. Lại muốn tỏ tình với tôi nữa chứ gì. Nói nhanh lên tôi còn bận nhiều việc.
-Đây là lần cuối mình tỏ tình với cậu. Em chỉ có một tình yêu duy nhất. Dành tặng anh bây giờ và mãi mãi. Dẫu em đi đến tận cùng trái đất. Vẫn hướng về anh bằng trọn con tim. Và anh biết không bệnh nào cũng có thuốc chữa nhưng duy nhất và sẽ không bao giờ có thuốc chữa được bệnh anh ngừng yêu em.
Anh lặng thinh. Câu nói quen thuộc như anh đã từng nói. Hơn nữa nó giống y hệt trong giấc mơ. Anh lặng thinh một hồi rồi nói:
-Ừ.
Leo tức giận bước ra đấm anh một phát.
-Tên ngốc này. Tôi nhất định phải đánh cho cậu tỉnh ra, nhớ ra.
-Anh hai!
Cô tức giận véo tai anh kéo anh ra.
Vũ đứng dậy, phủi áo:
-Đồ điên. Cô và anh cô đúng là đồ điên.
-Nhóc con nói gì vậy hả.
-Anh hai!
-Nghe cho rõ tôi tuyệt đối không bao giờ thích cô. Cô có gì bằng được Thanh Vi. Cô ấy tốt hơn cô rất nhiều. Cô phiền lại chả xinh đẹp. Cô cho rằng tôi thích cô.
-Vũ cậu nói gì vậy?
-Phong mình nói không sai. Chỉ có Thanh Vi mới đủ tố chất làm bạn gái tôi. Cô không xứng.
-Trước giờ đồ mà mình đem cho cậu ăn đều là do An An làm.
-Nếu biết trước là do cô làm dù chết đói tôi cũng không ăn.
-Mình hiểu rồi.Mình không xứng nhưng mình sẽ buông tha cậu. Cậu sẽ không bao giờ phải thấy mình hay gặp mình nữa. Mình sẽ không làm phiền cậu nữa với một điều kiện. Cậu có thể đi chơi du lịch 3 ngày 2 đêm với mình cùng với Hạ linh và bạn trai cậu ấy. Xong rồi mình sẽ buông tha cậu.
-Chắc chắn chứ?
-Chắc chắn.
-Vậy được thôi.
Anh bước đi. Hi vọng cô ta giữ lời hứa. Nếu không phải vì cô ta là tiểu thư của Kiều gia thì anh cũng không nhịn cô ta nhiều đến vậy.
Leo nhìn cô em gái của mình:
-Xin lỗi.
-Cậu định làm gì-Phong hỏi cô.
-Mình quyết định rồi sẽ không bám theo Vũ nữa. Anh ấy yêu người khác rồi. Mình chỉ muốn cùng anh ấy đi chơi lần cuối giống như hồi trước chúng mình đã đi. Ít nhất mình cũng muốn lưu giữ kỉ niệm đẹp cuối cùng.
Cô lấy một bức thư đưa cho Phong, một bức đưa cho anh hai rồi mỉm cười:
– Xin lỗi làm phiền cậu nhiều rồi Phong.
– Anh hai em quyết định em sẽ về Mĩ với anh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN