Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả
Chương 19
Người nọ không nói nữa, một trận lật quần áo truyền tới, chắc là tìm kiếm cái gì đó, một lát sau động tĩnh ngừng lại, thanh âm người uy hiếp lần thứ hai vang lên, lần này hơn vài phần đắc ý dào dạt: “Ngoài miệng nói rất kiên cường, không phải cũng ngoan ngoãn mang đồ vật giao ra sao?”.
Người uy hiếp tự cao tự đại nói, lảm nhảm không ngừng, người bị uy hiếp vẫn không nói gì, nửa phút sau, âm thành vài phút trước còn kiêu ngạo bây giờ lại có vài phần chần chờ hỏi: “Thẻ đen? Chủ thẻ…. Diệp….”
Chữ còn lại người uy hiếp chưa nói ra, nhưng âm cuối mang theo run rẩy có thể nghe ra, tên ở đằng sau chữ Diệp làm cho hắn có chút sợ hãi, rõ ràng sợ hãi với cái tên trước mắt, nhưng không dám nói ra, lực chấn áp như thế này thật đúng là người bình thường không thể có.
“Mày không phải nói tao dám đưa mày dám nhận sao?” Người nọ cười trêu tức nói, “Hiện tại vẻ mặt sao lại tuyệt vọng như vậy, giống như là đang muốn cầu khẩn tao?”
“Không phải, Cố đồng học, là tôi không có mắt, cậu đại nhân đại lượng, tha cho tôi đi được không?”
“Tao tha cho mày? Lời này sao có thể nói như vậy, ca của mày chính là tâm phúc của Diệp thiếu tướng, nếu tao không tuân theo, mày sẽ khiến tao bị đuổi khỏi Tắc Bá Thản. Lời này mày vừa mới nói không bao lâu.”
“Không không không không, cậu coi như vừa rồi là tôi nói láo, Cố đồng học, coi ở chúng ta là đồng ban lại là đồng học, cậu đừng…. Đừng nói với người khác, tôi….”
“Mày cũng biết chúng ta đồng ban là đồng học.” Người nọ nở nụ cười, tiếng cười không chút để ý đánh vào lòng người, làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác bất ổn, “Vậy thời điểm mày cướp đoạt của tao, làm sao lại không nhớ tới những điểm ấy?”
“Tôi thật không phải, tôi thật không phải cố ý, Cố đồng học, Cố đồng học, cậu làm người tốt, giúp tôi đi?”
“Thật có lỗi, tao không làm người tốt được.” Người nọ cười càng vui, thanh âm quần áo ma xát do bước đi truyền và tai Diệp Hoài Tây, giống như là dấu hiệu của tử vong. Từ đoạn đối thoại này, đủ để cho Diệp Hoài Tây nắm được nguyên nhân và kết quả của chuyện này.
Có người mượn vị trí hẻo lánh, ý đồ cướp bóc, kết quả lại phát hiện trên thẻ tinh tạp có ký tên của Diệp Hoài Tây, người vài phút trước còn ỷ vào tên của hắn để làm việc liền bị dọa đến phát hoảng, ngược lại cầu xin tha thứ, thế nhưng…. Khóe môi Diệp Hoài Tây hơi hơi giơ lên, lộ ra ý cười yếu ớt, vị Cố nhị hoàng tử này thật không phải là một quả hồng mềm để tùy người nắn bóp, chỉ cần có cơ hội liền chiếm thế thượng phong, bắt đầu trở tay trả thù.
Hắn chính là người khiến Cố nhị hoàng tử bị cản trở, nhưng hắn cũng chính là người làm chủ cho vị này xoay người, trước mắt xem ra, nếu hắn không ra mặt ngăn cản, còn không biết Cố Tử Khung sẽ xử lý người uy hiếp này như thế nào.
Nghĩ đến đây, yết hầu Diệp Hoài Tây liền khẽ nhúc nhích, ho nhẹ một tiêng: “Ai? Đi ra.”
Thanh âm quần áo ma xát ngừng lại, trong hoa viên liền rơi vào yên tĩnh, ngay cả trong không khí cũng rất yên tĩnh, ngoài ra thanh âm này không có ý lảng tránh, ở xa xa, cũng có thể nghe rõ ràng.
Có thể là đã qua thật lâu cũng có thể chỉ mới vài phút, chờ đợi dài hay ngắn chỉ là cảm giác trong nội tâm của Diệp Hoài Tây, người muốn gặp đã ở trước mặt, cho nên chỉ có vài giây mà cảm giác giống như là một năm.
Gió nhẹ thổi qua những đám hoa tạo nên một trận rung động, đồng thời hai người kia từ phía sau đi tới, một người thân hình cao lớn lại sợ hãi rụt rè, lấm la lấm lét, đối diễn với ánh mắt của Diệp Hoài Tây, cả người liền run lên giống như là bị kinh hách, không dám nhìn lại Diệp Hoài Tây. Một tên còn lại thân hình cũng rất cao lớn giống như cây bạch dương nhỏ đong đưa trong gió, bộ dạng người này cực kỳ anh tuấn, chính là đang đè nén ý cười nhìn về phía Diệp Hoài Tây, ánh mắt bỡn cợt không nói nên lời, đúng là Cố Tử Khung.
Thanh niên hiển nhiên đoán được hắn đã nghe được những lời nói kia nên mới lộ ra bộ dạng này. Diệp Hoài Tây thản nhiên đảo qua Cố Tử Khung, giương mắt nhìn về người đang cố gắng giấu thân mình vào trong bụi hoa.
“…. Cậu nói, ca cậu là tâm phúc của tôi? » hắn hỏi.
Đệ đệ người tâm phúc của hắn nhịn không được run run, không hề phòng bị đem bản thân run run ngã vào trong bụi hoa, có thể là do vận khí không tốt, bụi hoa kia bên ngoài thì mềm mại vô hại còn có cỏ xanh làm nổi bật lên, nhưng ở giữa bụi hoa rõ ràng là hoa hồng được liên bang phục chế dựa vào hình dạng thực vật trong sách sử, nhân viên chính phủ thiết lập rất là tỉ mỉ, ngẫu nhiên còn vẽ rắn thêm chân, mà loại hoa hồng này còn là một trong những tác phẩm kiệt xuất đó, gai của hoa hồng so với trong sách còn dài và bén nhọn hơn, nếu như không may bị đâm chúng thì phải đau tới tê tâm liệt phế, tiếng gào thét nhất định sẽ bay tới chín tầng mây.
Mà động tác đệ đệ của người tâm phúc thật sự là ngu ngốc làm cho hai người kinh ngạc, hơi hơi liếc nhau, đồng thời nhìn về thân dưới bị hoa hồng đâm chúng, nửa ngày không nói một lời, xung quanh chỉ có tiếng kêu khóc thảm thiết, gió lần thứ hai thổi tới, lành lạnh thật thoải mái.
“Câm miệng.” Thanh âm Diệp Hoài Tây không lớn, ngữ khí bình thản, làm cho đệ đệ người tâm phúc liền yên tĩnh lại, trừng lớn đôi mắt, kinh hồn bạt vía nhìn Diệp Hoài Tây, toàn thân đều tràn ngập ‘sợ hãi’.
“Cậu thuộc ban nào, gọi là gì?” Diệp Hoài Tây hỏi.
Đệ đệ người tâm phúc của hắn bẹp miệng, hai hàng lệ vừa muốn chảy ra, trên mặt còn lưu lại hai hàng nước mắt lúc nãy vừa khóc, dáng vẻ vô cùng thê thảm, nếu như để người này tiếp tục khóc, nếu để người khác nhìn thấy thì hình ảnh tốt đẹp của hắn sẽ bị hủy, ai lại thích hình ảnh của mình xấu xí đâu, Diệp Hoài Tây cũng không ngoại lệ. Hơn nữa người này còn là alpha học tại đại học Thánh Tây Nhĩ, tật xấu động tí là khóc này nhất định phải trị.
“Hoặc là cậu hi vọng nói chuyện cùng Áo Nhĩ chủ nhiệm.” Khi Diệp Hoài Tây nói chuyện ngón tay khẽ nhúc nhích, trên ngón tay út trắng thuần của hắn có đeo một chiếc nhẫn đã hiện ra một thông tin, đó là cách thức liên lạc với Áo Nhĩ chủ nhiệm cùng vị trí chính xác của hắn, điều này khiến cho đệ đệ người tâm phúc của hắn liền nhảy ra khỏi bụi hoa, bùm một tiếng quỳ xuống bên chân Diệp Hoài Tây.
“Tôi sai rồi tôi sai rồi, Diệp thiếu tướng, tôi nói, tôi ở ban thao tác cơ giáp hệ 02 tên là Jack Tạp Nạp Nhĩ.” Thời điểm Jack Tạp Nạp Nhĩ nói ra tên của mình, thấy vẻ mặt của Diệp thiếu tướng hình như có biến hóa, chờ hắn nhìn kỹ lại mới phát hiện bộ dạng Diệp Hoài Tây vẫn lạnh lùng như vậy, trong lòng không khỏi hoài nghi, thật sự là bị dọa không nhìn rõ đông tây nam bắc, ngay cả vẻ mặt còn có thể nhìn lầm.
“Bá Ni Tạp Nạp Nhĩ là gì của cậu?” Diệp Hoài Tây hỏi.
“Ta, là đường ca của tôi.” Jack sắp khóc, nếu để Bá Ni biết hắn ở Thánh Tây Nhĩ làm chuyện này, còn bị Diệp Hoài Tây bắt được, những ngày sau của hắn liền thảm.
« Tôi đã biết. » Diệp Hoài Tây nói, quay đầu nhìn về phía Cố Tử Khung vẫn không nói chuyện, « Hắn cướp thẻ tinh tạp của cậu, một lát nữa tôi sẽ làm cho hắn bồi thường cho cậu gấp ba. »
Thanh âm Diệp Hoài Tây mạnh mẽ dứt khoát, ngay cả cơ hội cho Jack phản bác cũng không có. Jack khóc không ra nước mắt, rõ ràng là cướp bóc chưa thành, như thế nào phải bồi thường, lại còn gấp ba !
« Diệp, Diệp thiếu tướng, tôi phải bồi thường bao nhiêu ? » Jack run rẩy hỏi, dáng vẻ ‘ngươi nói bồi thường vượt quá ngân sách của ta, ta trả cả đời cũng không hết’.
« Cũng không nhiều lắm. » Diệp Hoài Tây nói, thấy trong ánh mắt Jack một lần nữa dấy lên hy vọng, hắn có vài phần ác liệt nói, « Cũng chỉ mấy ngàn vạn. Yên tâm, bồi thương không sập được nhà Tạp Nạp Nhĩ. »
Jack sợ ngây người, linh hồn sắp bay lên chín tầng mây, mấy ngàn vạn khiến hắn muốn té thêm lần thứ hai, đây không phải bồi thường, đây là muốn trả thù đi ?
Bồi thường này không sụp được nhà Tạp Nạp Nhĩ, nhưng là hắn thì suy sụp hoàn toàn rồi. Jack chìm sâu vào trong tuyệt vọng hoàn toàn không ý thức được hắn bị Diệp Hoài Tây hãm hại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!