Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Thiếu Tướng Không Nghĩ Gả


Chương 20


Jack bị tin dữ đả kích không tìm lại được sự thông minh, hơn nửa ngày đành thương lượng hỏi: “Thiếu tướng, chuyện bồi thường này, ngài có thể đừng nói với ca tôi được không, tôi cam đoan sẽ bồi thường đủ cho Cố đồng học, sau này cũng tuyệt đối không ức hiếp đồng học nữa, chỉ cần ngài không nói cho ca tôi biết, cái gì tôi cũng làm. Van cầu ngài, làm ơn.”

Nói đến cuối cùng, trọng giọng nói đã mang theo nghẹn ngào, giống như sắp khóc đến nơi, có thể là thái độ của Diệp Hoài Tây không thích nhìn thấy hắn khóc, nên hắn kiên cương đem nước mắt ép trở về, ép đến mức hốc mắt đỏ bừng đáng thương nhìn Diệp Hoài Tây cùng Cố Tử Khung, rõ ràng hắn mới là người bị hại, với tình trạng hiện tại, hai người thật sự không biết là nên khóc hay cười.

“Được trí nhớ của tôi không được tốt, ngày mai giao một bản kiểm điểm viết tay ba nghìn chữ cho tôi, tôi sẽ xuy xét có nên nói cho ca cậu hay không.” Diệp Hoài Tây nói.

Jack có thể là không nghĩ tới Diệp Hoài Tây sẽ làm tới bước này, ngay cả yêu cầu cũng không nghe rõ liền vội vã gật đầu, nhiều chữ tốt liền không ngừng ở trong miệng hắn đi ra, sau đó bộng nhiên nhớ tới hắn đã quên mất một tin tức quan trọng, văn bản- viết tay- ba nghìn chữ- kiểm điểm?

Đó là, cái gì vậy?

« Nhớ kỹ những lời cậu nói, đi thôi. » Diệp Hoài Tây mặc kệ Jack có nghe rõ ràng hay không, nếu người đã đồng ý rồi, hắn cũng không cần phải  làm khó nữa. Tin tưởng nếu Jack không viết, cả đại học Thánh Tây Nhĩ, không có chuyện Diệp Hoài Tây không thể quản, chỉ có chuyện hắn không muốn quản thôi.

Nhận được mệnh lệnh rời đi như trong lòng mình mong muốn, Jack một chút cũng không vui vẻ, nghĩ lại bản kiểm điểm viết tay ba nghìn chữ còn số tiền mình phải bồi thường kia, hắn liền cảm thấy mệnh chính mình thật khổ, không có chỗ hay ho gì, làm sao một lần tâm huyết dâng trào đi cướp bóc của người khác lại vô tình gặp phải Diệp Hoài Tây không có khả năng gặp nhất ở đại học Thánh Tây Nhĩ chứ ! Jack hoài nghi nhân sinh của mình chắc bị hỏng rồi, thân ảnh rời đi giống như là cha mẹ đã chết rồi.

Sau khi Jack rời đi, trong ngưng tràng với phong cảnh duyên dáng chỉ còn lại Cố Tử Khung cùng Diệp Hoài Tây, Cố Tử Khung vẫn không mở miệng rốt cục nói chuyện, đuôi lông mày hắn mỉm cười có vui sướng chói lọi nói : « Diệp giáo thụ lại thấy mặt. »

« Đi theo tôi. » Diệp Hoài Tây bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại đi vào nhà trọ của các giáo sư.

Cố Tử Khung sờ sờ chóp mũi, câu môi dưới nhấc chân theo sau, hắn phát hiện Diệp Hoài Tây so với vẻ ngoài còn thú vị hơn rất nhiều. Nói ba xạo vài câu liền giúp hắn kiếm được một số tiền lớn trong thẻ tinh tạp, vì đảm bảo hắn có thể tiếp tục học ở đại học Thánh Tây Nhĩ, nên đưa hắn vào nhà trọ, đương nhiên điểm này có thể là do hắn nghĩ nhiều, Diệp Hoài Tây lo lắng cho chính mình. Trong lòng biết rõ loại khả năng này không lớn, Cố Tử Khung không nên cố chấp cảm thấy Diệp Hoài Tây lo lắng cho mình.

Thánh Tây Nhị chuẩn bị phòng trọ cho Diệp Hoài Tây cũng giống như những giáo thụ khác, cũng không vì hắn có một thân phận khác mà đối xử khác biệt. Thà là như thế, gian nhà trọ này khiến cho người ta nhìn một cái là đã biết, đại học Thánh Tây Nhĩ vẫn rất là có tiền.

Nhà trọ chia làm hai phòng ngủ một phòng khách, còn rất rộng rãi. Cũng có thể là do vật bày trí trong gian phòng này của Diệp Hoài Tây quá ít, gian phòng này ở Tắc Bá Thản mà nói, so với cái góc hắn ngủ lại còn tốt hơn nhiều. Sau khi Cố Tử Khung tiến vào, Diệp Hoài Tây có một chút không được tự nhiên, nơi này ngoại trừ hắn, chỉ có người máy trí năng, Cố Tử Khung là người thứ hai bước vào. Cảm giác này giống như nơi ở của của mình hằng năm chỉ có mình mình, bỗng nhiên lại có một người ngoài ý muốn phá lệ được cho phép tiến vào.

Rõ ràng chính mình đầu têu, hiện tại cảm thấy không được tự nhiên cũng chính là mình, không biết đây có được tính là tự làm tự chịu không. Diệp Hoài Tây im lặng hỏi chính mình.

« Anh đi cục quản lý dân cư. » Cố Tử Khung rất có quy củ của khách nhân, không được sự cho phép của Diệp Hoài Tây, hắn liền đứng ở huyền quan, không bước vào bên trong. Hành vi lễ phép quy củ này thực tăng thêm hảo cảm, ít nhất là ở trong lòng Diệp Hoài Tây, ấn tượng đối với Cố Tử Khung càng được tăng lên vài phần.

« Cậu muốn nói cái gì ? »

« Tôi xem thông tin ở trên quang võng, nói bệ hạ muốn anh kết hôn cùng với nhị hoàng tử, anh không đồng ý. Lý do không đồng ý khiến toàn bộ dân chúng liên bang đều khiếp sợ. »

Diệp Hoài Tây mở ra người máy trí năng, ngoái đầu nhìn lại Cố Tử Khung : « Cái gì ? »

« Anh nói anh không muốn kết hôn với người rất xuẩn rất ngốc còn không nâng nổi thắt lưng. » Cố Tử Khung cười giống như đeo mặt nạ.

Diệp Hoài Tây đi đến bên sô pha ngồi xuống, nửa nghiêng mặt đi nói : « Cậu lại đây ngồi xuống rồi nói. »

Vào nhà được vài phút, cuối cùng cũng được chủ nhân cho phép, trong lòng Cố Tử Khung nhẹ nhàng thở ra, lúc trước cố gắng tiêu phí thời gian để cho Diệp Hoài Tây tiến công chiếm đóng không phải làm không. Hắn thu lại mưu tính đang xao động trong lòng, giống như một đầm nước sâu vẩn đục đang dần dần lắng xuống, bình tĩnh ngồi xuống, người máy nghe theo chỉ huy mang một chén nước tới, Cố Tử Khung một bên tiếp nhận, nửa nghiêng thân mình đối mặt với Diệp Hoài Tây, chờ đối phương mở miệng.

« Tôi chưa từng nói qua những lời này. » Tuy rằng Diệp Hoài Tây cảm thấy chuyện này không có gì cần phải làm sáng tỏ, nhưng hắn theo bản năng không muốn lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Cố Tử Khung.

Trong ánh mắt Cố Tử Khung hiện lên một tia sáng, giống như cái đuôi ánh sáng của một ngôi sao : « Tôi biết. »

Cậu làm sao lại biết ? Diệp Hoài Tây xem chút nữa đã nói ra những lời này, cũng may hắn là người cẩn thận, đúng lúc kìm lại miệng mình : « Cậu vì sao lại không đi học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản ? »

« Nơi đó không hợp với tôi. » Cố Tử Khung nói, giương mắt nhìn kĩ Diệp Hoài Tây ở đối diện, nửa phút sau liền mỉm cười, rất anh tuấn tiêu sái nói : « Diệp thiếu tướng biết tôi là ai. »

« Đây là chuyện trong dự kiến của cậu. » Diệp Hoài Tây trả lời.

Tươi cười của Cố Tử Khung hơi tạm dừng, sau đó càng cười sáng lạn hơn, quả thật như thế, nếu lần thứ hai gặp mặt Diệp Hoài Tây còn không biết hắn là ai, vậy thì vị trí thiếu tướng của hắn chỉ có thể nhường cho người khác.

« Cố nhị hoàng tử, cậu vì sao lại đến đại học Thánh Tây Nhĩ. »

« Bởi vì anh. »

« Tôi chỉ nghe lời thật. »

« Nói thật. » Cố Tử Khung thở dài, thói quen thuận miệng đùa giỡn Diệp Hoài Tây hai câu không biết từ khi nào mà có, nhưng hình như cũng không muốn bỏ. Có đôi khi đùa cũng không thể quá đáng, nếu không sẽ bị phản tác dụng, Cố Tử Khung liếc mặt nhìn vẻ mặt Diệp Hoài Tây, cảm thấy hắn thẳng thắn sẽ được khoan hồng, « Muốn học tập, còn có trốn tránh. Trốn ai thì anh đã rõ, Diệp thiếu tướng không cần tôi giải thích chứ ? »

Trong lòng Diệp Hoài Tây biết rõ, nguyên nhân chính vì biết mới cảm thấy Cố Tử Khung đi chiêu này rất là nguy hiểm mới khiến người ta lo lắng. Ở dưới mi mắt của người ta đương nhiên là phải để ý, nhưng nếu như bị nhận ra, cũng không thể chạy kịp.

Có thể là dáng vẻ hắn hơi không chút để ý liền để toát ra cảm xúc chân thật dưới đáy lòng, làm cho Cố Tử Khung thoáng nhìn thấy liền mềm lòng, Diệp thiếu tướng đối với ai cũng nhiệt tình, hay phần nhiệt tình này chỉ dành cho hắn ?

Một khi phán đoán này đã sinh ra, vậy sẽ không dễ dàng dừng lại.

Trong lòng Cố Tử Khung một bên suy đoán một bên phủ nhận, tất cả suy đoán trong lòng của hắn về con người của Diệp Hoài Tây không có một cái nào chuẩn xác, hiện tại nhị hoàng tử tự nhận là nhìn thấu lòng người lúc này mới cảnh giác, cảm giác này giống như triệu chứng của tình yêu, là tốt hay là xấu ?

Diệp Hoài Tây thoáng nhìn về phía Cố Tử Khung, vẻ mặt biến hóa thất thường, cuối cùng vẻ mặt biến hóa theo chiếu hướng ngượng ngùng, trong lòng cũng nổi lên gợn sóng, Cố Tử Khung suy nghĩ cái gì ?

Hai người không biết phải hợp tác như thế nào lại không hiểu được làm sao để ăn ý khiến bọn họ cũng không dễ dàng mở miệng, trong phòng khách liền bị yên tĩnh bao vây, chỉ có phòng bên cạnh, ngẫu nhiên truyền tới âm thanh mỏng manh của người máy làm việc.

‘Vù vù’ ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền tới âm thanh gió thổi, một cành cây bị gió thổi lướt qua cửa sổ thủy tinh, âm thanh chói tai ngăn ngủi khiến cho hai người phải liếc nhìn, ánh mắt không phòng vệ giằng co cùng một chỗ.

« Diệp thiếu tướng làm giao dịch thế nào ? »

Cả người Diệp Hoài Tây buông lỏng một tay chống hàm dưới, lười biếng nói : « Cái gì ? »

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN