Thời gian có đi không về?
Chương 12: Anh đợi em?
Bảo Ngọc vui vẻ trả lời: “Hôm nay em rảnh nên tới đây chơi với các bé.”
Hà Nhi cười cười rồi cùng Bảo Ngọc vào nhà bếp nấu nướng. Ngay từ lúc còn học cấp ba Bảo Ngọc đã thích nấu ăn cộng thêm phần lên mạng học hỏi tìm tòi nên giờ hầu như món nào cô cũng biết. Sau khi nấu xong, cô vui vẻ dọn ra cho các bé.
“Chị Bảo Ngọc nấu ăn là số một!” Bé trai cười vô tư đưa ngón cái lên.
Bảo Ngọc cười cười nhéo nhẹ vào má cậu bé: “Vậy em phải ăn nhiều lên chứ!”
Cậu bé cười hì hì rồi tiếp tục ăn. Đây chính là lí do cô thích đến nơi này, nhìn thấy nụ cười của bọn trẻ, cô quên hết mọi chuyện đang xảy ra với mình. Bọn trẻ ăn xong thì đi ngủ, Bảo Ngọc giúp mọi người trong Cô nhi viện dọn dẹp rửa chén rồi ra về.
Cô thong thả đi ra cổng, bỗng nhiên cô dừng chân, điều khiến cô bất ngờ là Chí Duy, anh vẫn còn ở đó: “Anh đợi cô?” Cô tự hỏi lòng. Thấy Bảo Ngọc, Chí Duy liền nhìn cô, anh nhanh chóng nở nụ cười,
còn cô chỉ lặng lẽ quan sát anh từ xa. Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt góc cạnh càng khiến anh trở nên cuốn hút, cô thoáng rung động.
Thấy cô cứ mãi đứng yên, anh nhấc chân bước về phía cô, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Anh cứ đi cho đến khi chỉ đứng cách cô một bước, anh đút hai tay vào túi, nhướng mày hỏi: “Anh đã chủ động bước về phía em rồi… Em không thể chủ động quan tâm anh sao?” Anh lại nói thêm: “Anh đã đợi em cả một buổi trưa rồi đó!”
Bảo Ngọc im lặng nhìn anh một lúc lâu rồi nhàn nhạt hỏi: “Anh đợi em?”
Chí Duy mím môi rồi nhẹ giọng nói: “Tất nhiên rồi!” Nhưng khi vừa thốt ra câu đó anh chợt giật mình tự hỏi lòng: “Mình thật sự đợi cô ấy sao?”
Bảo Ngọc bất giác nở nụ cười, cô đưa tay vén mái tóc đang bị gió thổi của mình: “Chắc anh cũng đói rồi… Em mời anh ăn tối!?”
Chí Duy nhướng mày nhìn người con gái trước mặt, cánh môi mỏng khẽ cong lên: “Được!”
Bảo Ngọc không thể dối lòng, lúc này anh thật sự rất đẹp, cô thắc mắc không biết có bao nhiêu cô gái đã phải lòng anh rồi! Có khi nào cô cũng là một trong số đó không? Suy nghĩ vẫn vơ như vậy nhưng anh và cô vẫn đi song song với nhau đến chỗ đậu xe.
Chí Duy đưa Bảo Ngọc lên xe rồi tới quán ăn gần đó. Họ vừa bước xuống xe đã nhận được sự chú ý của nhiều người. Có đố kị, có ngưỡng mộ hay đơn giản chỉ vì anh quá điển trai còn cô quá xinh đẹp, một cặp trai tài gái sắc khiến ai cũng ngoái nhìn.
Bảo Ngọc có hơi không thoải mái khi bị người khác nhìn, cô đưa tay xoa xoa trán. Chí Duy dường như cảm nhận được sự ngượng ngùng đó, anh bước tới, vòng tay qua eo Bảo Ngọc, kéo cô lại gần. Cô hoảng hốt, nắm chặt bàn tay đang đặt trên eo mình, tròn xoe mắt quay sang nhìn anh. Nếu là người khác cô
sẽ không ngần ngại mà đá cho người đó một cú, nhưng với anh cô lại không làm gì nói đúng hơn là cô bối rối vì anh.
Anh cúi thấp đầu nói nhỏ vào tai cô: “Em đừng căng thẳng! Cứ coi như đang diễn một vở kịch cho họ xem!”
Bảo Ngọc gật gật đầu, cô cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng bừng. Chí Duy mỉm cười, chuyển bàn tay từ eo sang cầm lấy bàn tay thon dài của cô, dẫn cô đi vào trong. Bảo Ngọc chỉ biết đi theo phía sau, cô lẳng lặng nhìn bóng lưng cao lớn của anh rồi lại bất giác cúi mặt nở nụ cười.
Hai người họ vừa ăn vừa nói đủ thứ chuyện, mà Bảo Ngọc lại là người nói nhiều hơn Chí Duy. Có lẽ rất lâu rồi cô mới thoải mái với bản thân như vậy, cô kể cho anh nghe những chuyện khi nhỏ cô gặp. Chí Duy rất vui vẻ lắng nghe, anh không còn nhớ Thiên Tú nữa mà chỉ đơn giản là đang nói chuyện với người con gái trước mặt, nói chuyện với người con gái anh thích.
Sau khi ăn tối xong, Chí Duy lại đưa Bảo Ngọc về nhà. Tới Lâm gia, cô bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh rồi xoay người bước vào nhà. Chí Duy bất giác nở nụ cười nhìn cô rồi lẳng lặng lái xe về.
Trước khi bước vào nhà, Bảo Ngọc ổn định lại tinh thần để đối diện với ông Lâm. Cô bước nhẹ nhàng, quan sát mọi thứ trong nhà, khi đã chắc chắn không thấy ông Lâm cô mới mạnh dạn bước đi bình thường.
Bảo Ngọc thấy dì Hạ đang làm đồ ăn trong bếp, cô mới thấp giọng hỏi: “Dì Hạ! Ba con chưa về sao?”
Dì Hạ vừa khuấy nồi canh vừa trả lời: “Ông chủ nói hôm nay ông ấy về hơi trễ! Mà con đói rồi sao?”
Bảo Ngọc vội vàng lắc đầu: “Dạ không có! Con chỉ hỏi thôi.”
Dì Hạ mỉm cười rồi đứng trò chuyện với Bảo Ngọc một lúc. Sau khi nói chuyện với dì Hạ, Bảo Ngọc uể oải đi lên phòng.
“Anh làm tốt hơn tôi nghĩ… Hình ảnh chụp rất rõ nét, nó không thể chối cãi gì được!” Tiếng Bà Vương nói chuyện điện thoại, phát ra từ sân thượng. Bảo Ngọc chau mày đứng nấp vào sau cánh cửa.
Người bên đầu dây ngập ngừng rồi nhẹ giọng nói: “Lâm phu nhân giao thì tôi phải làm hết sức chứ!”
“Ngày mai tôi sẽ chuyển cho anh thêm một ít tiền.”
“Dạ cảm ơn phu nhân!” Người bên đầu dây vui mừng nói.
Tắt máy, bà Vương nhếch miệng cười thỏa mãn, trong đầu bà lại suy tính thêm nhiều việc làm khác.
Còn Bảo Ngọc, cô chấn động khi nghe những lời nói của bà, dù không nghe được người bên đầu dây nói gì nhưng ít nhất cô cũng đã hiểu một phần câu chuyện. Cô chưa từng có suy nghĩ bà Vương là người làm chuyện đó. Thấy Bà Vương quay người định đi xuống nhà, Bảo Ngọc nhanh chóng đi về phòng mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!