Thời gian có đi không về?
Chương 14: Khoảng cách vô hình
Bảo Ngọc rất dễ ngủ, cô không bị lạ giường nên vừa đặt đầu xuống cô đã có thể chìm vào giấc ngủ. Tiểu Mỹ không biết vì sao cứ nằm chật vật, không yên, cô trở mình liên tục. Được một lúc cô đưa mắt nhìn về phía Bảo Ngọc: “Cậu ngủ chưa?”
Bảo Ngọc vẫn nằm im lặng, Tiểu Mỹ nghĩ cô ấy đã ngủ đành nằm quay lưng về phía Bảo Ngọc.
“Chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng cậu đấy!” Bảo Ngọc vừa nhắm mắt vừa nói.
Tiểu Mỹ vui vẻ liền xoay người về phía Bảo Ngọc: “Mình tưởng cậu đã ngủ!”
“Cậu cứ trở mình như vậy dù mình có ngủ cũng bị cậu đánh thức đó!” Bảo Ngọc vui vẻ nói.
Thấy Tiểu Mỹ đột nhiên trầm lặng, Bảo Ngọc nhướng mày hỏi thêm: “Cậu có chuyện gì sao?”
“Bảo Ngọc! Dạo này mình có thích một người.” Tiểu Mỹ mím môi nói.
Bảo Ngọc chau mày: “Quản lý Chu ở hộp đêm cậu làm sao?”
“Đúng rồi!” Tiểu Mỹ nhích người lại gần Bảo Ngọc: “Mình phát hiện càng ngày mình càng thích anh ấy!”
Bảo Ngọc chớp mắt vài cái rồi thấp giọng hỏi: “Thế nào là thích một người?”
Tiểu Mỹ nhướng mày: “Vậy cậu chưa từng thích ai sao?”
Bảo Ngọc nhớ đến những khoảnh khắc được ở bên cạnh Chí Duy, cô không rõ cảm xúc của mình là như thế nào. Cô chỉ biết chỉ cần là anh thì cô nhất định sẽ rất dễ chịu với bản thân, dù vui dù buồn cô cũng sẽ bộc lộ cho anh biết. Cô mím môi, lắc đầu: “Mình không biết.”
“Vậy để mình nói cho cậu biết… Thích một người chính là cảm giác rất khó tả. Thứ nhất, chỉ cần gặp người đó đầu óc cậu lập tức rồi bời, dù cậu có giỏi giao tiếp đến mấy, cũng bị người đó làm cho lúng túng. Thứ hai, chính là con tim của cậu, nó sẽ không tự chủ được mà đập nhanh vì người đó… Và cuối cùng chính là bây giờ, trong đầu cậu đang xuất hiện hình bóng của người đó.” Tiểu Mỹ nói rành mạch như một bậc thầy trong chuyện tình cảm.
Bảo Ngọc ngẫm một lúc, rõ ràng trong đầu cô đang nghĩ đến Chí Duy nhưng lại cố tự hỏi bản thân: “Mình thật sự thích anh ấy sao?”
Thấy Bảo Ngọc không trả lời, Tiểu Mỹ lay lay cánh tay của Bảo Ngọc: “Có phải cậu thích ai rồi không?”
“Không có!” Bảo Ngọc có chút lớn tiếng vì sợ bị Tiểu Mỹ phát hiện ra điều gì đó nhưng câu trả lời
lại vô cùng dứt khoát. Do trong bóng tối Tiểu Mỹ không thấy được gương mặt đã đỏ bừng của Bảo Ngọc nhưng chắc chắn cô đã phát hiện được điều kì lạ.
Tiểu Mỹ tất nhiên sẽ không tin, cô rất hiểu Bảo Ngọc, cô ấy là một người nói chuyện rất nhã nhặn nếu không có chuyện gì cô ấy sẽ không đột nhiên gượng gạo như vậy. Tiểu Mỹ cười gian, cô áp mặt mình lại gần Bảo Ngọc: “Thật sao?”
Bảo Ngọc vội vàng gật đầu như một đứa trẻ, cô cố giải thích thêm: “Mình có bao giờ gạt cậu đâu!”
Tiểu Mỹ ngờ ngợ không tin nhưng được một lúc cô lại thở dài: “Cũng đúng! Cậu vừa xinh đẹp lại tài giỏi như vậy… Không cần cậu thích cũng có cả khối đàn ông xếp hàng theo cậu.”
Bảo Ngọc không quan tâm đến lời Tiểu Mỹ nữa, để không bị Tiểu Mỹ dò hỏi cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Mình thấy quản lý Chu hình như… Không phải người tốt!” Mấy chữ cuối Bảo Ngọc dần nói nhỏ lại như sợ Tiểu Mỹ sẽ không vui.
“Tại sao?” Tiểu Mỹ nhíu mày khó hiểu.
Bảo Ngọc mím môi không biết nên nói hay không bởi một phần cô đã mấy lần thấy anh quản lý đó đưa đón những người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại mỗi ngày một cô. Một phần cô không chắc chắn mình có hiểu lầm gì không. Cô cắn nhẹ đôi môi nhỏ bé của mình: “Mình không muốn vơ nắm cả đũa. Có điều… Cậu đừng để bản thân thích anh ta quá!”
Tiểu Mỹ bĩu môi dở giọng trẻ con: “Cậu cứ như bà cụ non!”
Bảo Ngọc liếc nhìn cô bạn của mình, cô cầm tay Tiểu Mỹ, thấp giọng nói: “Tiểu Mỹ! Hay cậu đừng làm ở hộp đêm nữa! Ở đó mình thấy rất nguy hiểm.”
Tiểu Mỹ nằm ngay ngắn: “Mình biết chứ!” Cô nhìn thẳng lên trần nhà: “Nhưng cậu biết gì không? Ngoài nơi đó thì chẳng nơi nào chịu nhận đứa như mình.”
Tiểu Mỹ bên ngoài luôn cười nói vui vẻ nhưng bên trong lại rất yếu đuối. Cô luôn phải kiếm tiền, một phần gửi về quê nhà giúp ba mẹ trang trải, một phần giữ lại để nuôi sống bản thân. Học vấn cô không cao nên chỉ có thể làm nhân viên phục vụ ở hộp đêm.
Bảo Ngọc càng nắm chặt tay Tiểu Mỹ hơn: “Cậu yên tâm! Mình sẽ giúp cậu.”
Tiểu Mỹ nở nụ cười, đặt tay mình lên tay Bảo Ngọc. Tất nhiên ban ngày làm việc nhiều, bây giờ hai người họ nói chuyện một lúc nhưng lát sau lại ngủ quên lúc nào không hay.
Sáng nào Tiểu Mỹ cũng đi làm từ sớm, Bảo Ngọc cũng đã không đến Lâm Thị làm nữa, cô chỉ ở nhà thiết kế logo hoa hướng dương cho Dương Thị. Đang suy nghĩ phải thiết kế làm sao cho thật đẹp thì cô nhận được cuộc gọi của Kiến Linh.
Bảo Ngọc cầm điện thoại trầm ngâm suy nghĩ một lúc mới nghe máy: “Kiến Linh!?”
“Chị rảnh chứ? Em muốn gặp chị một lúc!”
“Được!”
“Ba mươi phút nữa chị đến quán nước đối diện Lâm Thị!”
Bảo Ngọc nhận lời rồi tắt máy, cô đứng dậy chuẩn bị mọi thứ để đi gặp Kiến Linh. Cô bắt taxi đến địa điểm.
Thấy Bảo Ngọc, Kiến Linh liền đưa tay lên cho Bảo Ngọc chú ý đến mình: “Chị Bảo Ngọc!”
Bảo Ngọc thấy Kiến Linh liền mỉm cười, đi đến chỗ cô ấy. Hai người gọi nước rồi bắt đầu cuộc trò chuyện.
“Dạo này chị ở đâu?”
“Chị ở nhà Tiểu Mỹ… Vài hôm nữa chị sẽ về Thượng Hải.”
“Em nghĩ… Chị nên xin lỗi ba.”
Bảo Ngọc đảo mắt suy nghĩ rồi cô khẽ cười: “Chị đã xin lỗi… Có điều chị về Thượng Hải không phải vì giận ba… Một phần chị chỉ muốn chăm sóc cho ông bà ngoại.”
Kiến Linh nhếch miệng cười: “Còn dự án với Dương Thị!?”
“Em yên tâm! Chị sẽ hoàn thành dự án đó với tư cách là thành viên của Lâm Thị!.”
Bảo Ngọc không thể không thừa nhận, cách nói chuyện của Kiến Linh hôm nay thật sự rất khác. Dường như giữa hai người đã có khoảng cách vô hình gì đó. Hai người trầm mặc một lúc, đột nhiên Kiến Linh lên tiếng: “Chị không có gì muốn giải thích với em sao? Như chuyện của… Anh Dương?” Kiến Linh lạnh lùng nhìn Bảo Ngọc.
Bảo Ngọc đang uống nước nghe câu hỏi của Kiến Linh, cô cứng người một lúc, nhưng cũng thẳng thắn nói: “Chị với anh ấy không có gì cả!”
Kiến Linh nở nụ cười lạnh: “Nhưng mà… Bây giờ tất cả mọi người đều biết chị là bạn gái anh ấy.”
Bảo Ngọc nheo mắt nhìn thẳng vào mắt Kiến Linh, cô biết Kiến Linh đã không còn tin tưởng mình. Giữa chị em bọn họ đáng lẽ từ lâu đã nên có khoảng cách, nhưng cô không ngờ khoảng cách này lại do chính mình tạo ra.
“Em gọi chị ra đây… Là muốn chất vấn chị!? Đúng chứ?” Bảo Ngọc lạnh giọng nói.
Kiến Linh nhướng mày sau đó liền nhếch miệng cười: “Tất nhiên là không rồi! Em biết chị sẽ không làm điều gì có lỗi với em cả!” Vài chữ cuối Kiến Linh lại hơi nhấn mạnh.
Bảo Ngọc im lặng nhìn Kiến Linh, gương mặt vẫn giữ nét lạnh lùng như ban đầu.
Kiến Linh lại nói thêm: “Mà tối nay chị nhớ tới bữa tiệc đó!”
Bảo Ngọc mím môi: “Chị không biết nữa!”
Kiến Linh nhướng mày: “Nếu chị không đi chắc chắn đám người phóng viên sẽ nghĩ chị và ba đang cãi nhau, điều đó không tốt cho hai người và cho cả Lâm Thi!”
Bảo Ngọc ngẫm câu nói của Kiến Linh, cảm thấy cô ấy nói rất đúng. Vết đỏ trên mặt cô lần trước cũng bị bọn người phóng viên nghĩ là ba đánh cô, nếu tối nay cô còn không đi chắc chắn phóng viên sẽ cho rằng cô và ba đã thật sự cãi nhau.
Bảo Ngọc chầm chậm gật đầu: “Được!”
Kiến Linh cười rất tươi, cô lấy một túi đồ đưa cho Bảo Ngọc: “Em biết chắc chắn chị sẽ đi! Vừa nãy em đã đến cửa hàng của Kelvin… Cậu ấy thiết kế cho chị một bộ váy rất đẹp!”
Bảo Ngọc tròn xoe mắt, cô mở túi đồ ra xem. Bộ váy thật sự rất đẹp, toàn thân váy màu trắng rất hợp với ý cô. Xem được một lúc, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Kiến Linh!”
Kiến Linh nhướng mày: “Chị lại còn phải khách sáo với em!” Cô đưa tay xem đồng hồ: “Cũng đến giờ em phải vào công ty!”
Bảo Ngọc gật đầu, rồi nhìn Kiến Linh đi thẳng ra ngoài. Cô thoáng suy nghĩ, nếu có một ngày cô và Kiến Linh thật sự đối đầu với nhau thì sẽ như thế nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!