Thời gian có đi không về?
Chương 15: Lòng đố kị
Do tổ chức trên tầng bốn của nhà hàng nên từ chân cầu thang đã có các nhân viên ăn mặc chỉnh tề, lịch sự đứng ở hai bên đường để chào khách quý. Trước cửa chính là ông Lâm, bà Vương và Lâm Kiến Linh đang đứng chào hỏi khách.
Từ đằng xa, Phan đổng đã cùng phu nhân của mình tươi cười bước đến: “Chúc mừng chủ tịch Lâm vẫn giữ được hạng hai trong top năm công ty đứng đầu Bắc Kinh!” Câu chúc mừng xen lẫn sự ngưỡng mộ của Phan đổng.
Ông Lâm vui vẻ bắt tay với Phan đổng: “Phan đổng quá khen rồi! Không nhờ ông luôn ủng hộ thì làm sao chúng tôi có thể có ngày hôm nay.”
Phan đổng liền tươi cười, Phan phu nhân thoáng nhìn Kiến Linh, bất ngờ hỏi: “Thiên kim của Đổng sự trưởng đây sao?”
Kiến Linh cười nhẹ, cuối đầu chào bà Phan.
“Thật sự rất xinh đẹp!” Bà Phan trầm trồ khen ngợi.
“Cảm ơn Phan phu nhân.” Kiến Linh vui vẻ đáp lại lời khen của bà Phan.
Nói rồi Phan đổng cùng phu nhân của mình đi vào trong đại sảnh. Ông bà Lâm cùng con gái lại tiếp tục chào hỏi nhiều vị khách quan trọng khác.
Dương Chí Duy đi từ xa đã được Kiến Linh nhanh chóng nhận ra, cô mím môi chỉnh lại trang phục, quay sang hỏi bà Vương: “Mẹ! Nhìn con không tệ chứ?”
Bà Vương hơi bất ngờ vì câu hỏi của Kiến Linh nhưng cũng vui vẻ vuốt mái tóc của con gái mình: “Con của mẹ không xinh đẹp thì còn ai xinh đẹp chứ!”
Kiến Linh nghe xong liền nở nụ cười rạng rỡ, cô quay người nhìn về phía Chí Duy. Bà Vương nhìn con gái mình như vậy cũng hiểu được một phần, bà nghiêng đầu nhìn Chí Duy rồi lại mỉm cười nhìn con gái mình.
A Bảo đi bên cạnh Chí Duy, anh nhíu mày: “Giám đốc! Hiện giờ mọi người đều biết anh và Lâm tiểu thư đang hẹn hò. Anh định đi vào một mình như vậy sao?”
Chí Duy một tay đút vào túi, anh ngang nhiên bước đi: “Cậu yên tâm. Không ai dám nói gì đâu!”
A Bảo nghe thấy vậy, cũng đành im lặng vì cậu biết Chí Duy ghét nhất những hạng người hay lèm bèm, anh đành yên phận đi sau giám đốc của mình.
Chí Duy nhanh chóng bước tới chỗ ông Lâm: “Chúc mừng Đổng sự trưởng!”
Ông Lâm còn tưởng là ai, thấy Chí Duy ông liền nở nụ cười vui vẻ: “Cậu lại khách sáo nữa rồi!”
Chí Duy chỉ cười cười, anh không quen gọi “Bác Lâm” vì quan hệ giữa hai nhà bọn họ không thân mật đến vậy! Có cảm giác Kiến Linh đang nhìn mình, anh đảo mắt qua phía cô gật đầu một cái. Kiến Linh bỗng ngượng ngùng với ánh mắt của anh, cô vội vàng cúi mặt xuống xoa xoa ngón tay của mình.
Đợi đến khi Chí Duy quay người bước vào đại sảnh bà Vương mới quay sang hỏi con gái: “Bảo Ngọc không tới sao?”
Kiến Linh gật đầu một cái: “Chị ấy sẽ tới.”
Ông Lâm đưa tay xem đồng hồ: “Cũng đến giờ rồi! Chúng ta mau vào trong thôi.”
Nói rồi, tất cả mọi người cùng vào đại sảnh. Mọi người bên trong đều vui vẻ nói chuyện với nhau. Ông Lâm vui vẻ bước lên bục phát biểu: “Các vị!”
Vừa nghe tiếng ông Lâm mọi người liền nhìn về phía đó nhưng tiếng trò chuyện vẫn còn đâu đó. Ông Lâm lịch sự nói thêm: “Xin mọi người giữ yên lặng! Nghe tôi phát biểu đôi lời!” Lời nói này khiến mọi người lập tức giữ yên lặng và hướng mắt lên sân khấu.
Ông Lâm trịnh trọng nói: “Bữa tiệc này là để chúc mừng Lâm Thị vẫn giữ được vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng các công ty thu được nhiều lợi nhuận ở Bắc Kinh… Và thành công này chính là nhờ sự sáng tạo của Kiến Linh! Cũng là con gái của Lâm gia chúng tôi.”
Mọi người liền cho Kiến Linh một tràng pháo tay nể phục.
“Sau đây mời Kiến Linh lên nói vài điều với mọi người.” Ông Lâm vui vẻ nhìn về phía con gái mình.
Để chờ đợi Kiến Linh lên bục phát biểu, mọi người lại tiếp tục cho một tràng pháo tay. Khi Kiến Linh vừa bước lên bục đã nhận được lời khen từ nhiều người ở phía dưới.
“Cô ấy xinh đẹp quá!”
“Đúng là rất ra dáng một cổ đông lớn trong tương lai.”
“Không ngờ đổng sự trưởng lại có người con gái tài năng như vậy!”
Kiến Linh cuối nhẹ đầu chào mọi người: “Xin chào các vị! Tôi là Lâm Kiến Linh. Trong những năm qua tất cả những thành viên trong Lâm Thị đều không ngừng cố gắng để Lâm Thị có một vị trí nhất định trong giới thương nghiệp. Và tôi mong mọi người sẽ càng nỗ lực hơn nữa để Lâm Thị có một tương lai tốt đẹp hơn! Cuối cùng, tôi chúc mọi người dự tiệc vui vẻ.”
Kiến Linh vừa dứt lời liền được mọi người cho một tràng pháo tay. Cô xoay người định đi xuống thì thấy Bảo Ngọc đang chậm rãi bước vào từ phía cửa, lòng đố kị của cô lại nổi dậy khi bắt gặp hình ảnh Chí Duy đang nhìn về phía Bảo Ngọc. Cô có chút khó chịu, liền đi nhanh xuống chỗ chị mình.
“Chị Bảo Ngọc!” Kiến Linh nhanh chân bước tới vị trí của Bảo Ngọc, trên tay còn cầm theo hai ly rượu.
Bảo Ngọc nở nụ cười rồi nhận ly rượu từ tay Kiến Linh.
“Sao chị lại đến trễ vậy?”
Bảo Ngọc cười trừ: “Chị bận một số việc.” Thật ra cô không muốn tới đúng giờ vì sẽ bị mọi người chú ý nên cô đành đi trễ một chút.
“Cô Lâm Bảo Ngọc!” Một vị khách nhẹ giọng nói. Bảo Ngọc xoay người về phía phát ra tiếng gọi.
“Cô không đi cùng với anh Dương sao?” Người khách đó một tay cầm ly rượu, một tay đút vào túi quần.
Bảo Ngọc nghe xong liền chau mày, cô thật sự không biết nói gì mới phải. Đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc của anh: “Cô ấy bận một số việc nên đi sau!” Chí Duy chậm rãi bước tới.
Bảo Ngọc quay sang nhìn anh, người đàn ông này luôn như vậy! Luôn xuất hiện lúc cô cần anh nhất. Cô tròn xoe mắt nhìn anh rồi lại nở nụ cười nhẹ vì rõ ràng là anh nói dối, cô và anh không có hẹn trước.
“Sao anh lại để cô gái xinh đẹp thế này đứng một mình như vậy chứ! Không sợ bị người khác cướp mất sao?” Vị khách đùa cợt nói.
Chí Duy bước tới gần cô hơn, vừa nhướng mày nhìn cô vừa thấp giọng nói: “Mọi người đều biết cô ấy là bạn gái tôi! Làm sao lại dám cướp chứ!”
Bảo Ngọc biết con tim mình đang loạn nhịp vì anh, bất cứ góc nào trên khuôn mặt anh đều rất hoàn mỹ. Từ khoảnh khắc bước vào đại sảnh cô đã thấy anh nhưng vì kìm lòng nên đành ngó lơ. Cái làm cô rung động ở đây chính là anh lại lần nữa khẳng định với người khác cô là bạn gái anh. “Thật sự là bạn gái sao?” Cô tự hỏi lòng.
Kiến Linh đang rất tức giận, cô không thể không thừa nhận Bảo Ngọc rõ ràng rất đẹp. Chỉ cần cô và Bảo Ngọc đứng cạnh nhau, mọi sự chú ý đều tập trung vào Bảo Ngọc. Ngay cả người cô thích cũng bị Bảo Ngọc mê hoặc một cách không lý do.
“Xem như cậu lợi hại!” Vị khách vui vẻ nói rồi cùng nâng ly với Chí Duy.
Bảo Ngọc đưa mắt nhìn Kiến Linh, bắt gặp ánh mắt mắt lạnh lùng của Kiến Linh đang nhìn chằm chằm mình. Cô biết mình đã sai rồi, cô rõ ràng biết Kiến Linh thích Chí Duy như thế nào mà giờ cô lại để bản thân mình thích anh. Kiến Linh là người duy nhất thật sự đối tốt với cô trong suốt thời gian vừa qua. Có lẽ, nếu một ngày bắt buộc cô phải chọn giữa Chí Duy và Kiến Linh, cô chỉ có thể chọn một mình Kiến Linh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!