Thời gian có đi không về? - Chương 17: Cơn nguy kịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Thời gian có đi không về?


Chương 17: Cơn nguy kịch


Chí Duy lái xe nhanh hết sức để có thể đến bệnh viện, anh nắm chặt vô lăng đến mức gân tay cũng đã nổi lên, một màn sương như ẩn như hiện trong đôi mắt sâu thẳm của anh. Chí Duy bóp còi xe liên tục để người hai bên đường biết mà tránh nhưng tốc độ lại ngày một tăng không hề giảm.

Đến bệnh viện anh nhanh chóng hỏi cô y tá ở đại sảnh: “Khoa cấp cứu nằm ở đâu?” Giọng anh hớt hải. Cô ý tá nhanh chóng hướng dẫn vị trị của khoa cấp cứu, Chí Duy nghe xong, anh vội vàng chạy đến khoa cấp cứu theo sự hướng dẫn của cô.

Vừa tới nơi, anh nhìn ngang nhìn dọc để tìm người phụ nữ phụ việc ở nhà mẹ anh. Mắt người phụ nữ đẫm lệ hoang mang nhìn về phía Chí Duy, bà vội vàng đứng lên, giọng bà khàn khàn: “Cậu chủ!”

Chí Duy đưa đôi mắt ẩm ướt nhìn về phía phát ra tiếng gọi, anh nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra tiếng gọi. Anh trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt như mong bà nói ra điều gì đó tốt lành hơn nhưng chỉ thấy bà im lặng nước mắt đầm đìa.

Chí Duy lan man đứng trước phòng cấp cứu đang phát sáng, anh thở nặng nề. Nếu mẹ anh không qua khỏi thì sao? Mẹ anh có mệnh hệ gì thì sao? Hàng ngàn hàng ngàn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu anh.

A Bảo vẫn đứng ở bệnh viện Hoa Vũ, bất chợt điện thoại cậu reo lên, vội vàng lấy điện thoại ra, là số của ông Dương, cậu mở máy: “Chủ tịch!?”

Giọng ông Dương khàn khàn: “Chí Duy đâu? Sao tôi gọi cho nó không được?”

A Bảo vội vàng trả lời: “Vừa nãy, giám đốc nhận được cuộc điện thoại rồi lại nhanh chóng chạy đi… Tôi cũng không rõ cậu ấy đi đâu!”

Ông Dương trầm tư một lúc rồi lại nói: “Cậu về công ty đi! Tôi có chuyện cần cậu!”

Nói rồi ông Dương tắt máy, A Bảo tới quầy thanh toán trả tiền viện phí cho Bảo Ngọc rồi anh nhanh chóng rời đi. Vừa ra tới cổng, cậu thấy Lạc Trí Viễn lái xe tới.

“Anh Lạc!” A Bảo chau mày nói.

Trí Viễn thấy A Bảo anh nhanh chóng nở nụ cười, nhưng rất nhanh nụ cười đó liền được thu lại, anh nhíu mày, lo lắng hỏi: “Bảo Ngọc sao rồi?

“Cô ấy đang ở trong… May quá anh vừa tới, nhờ anh ở lại với cô ấy một lúc. Tôi có chuyện phải đi!” A Bảo vội vàng nói.

Trí Viễn gật đầu rồi lái xe vào bệnh viện, A Bảo thì đứng đó gọi taxi để về công ty.

Trí Viễn bước nhanh vào bệnh viện, anh bước tới quầy thu tiền: “Cho tôi hỏi phòng của bệnh nhân tên Lâm Bảo Ngọc.” Cô y tá gật đầu rồi nhẹ nhàng mở xem một số tài liệu rồi hướng dẫn anh tới phòng của Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc đã được chuyển về phòng hồi sức, Trí Viễn đi theo hướng dẫn của cô y tá, anh nhanh chóng đến phòng của Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc nằm bình thản trên giường bệnh, lồng ngực cô nhấp nhô theo hơi thở nhẹ nhàng. Trĩ Viễn chăm chăm nhìn Bảo Ngọc qua cửa kính, thấy sắc mặt cô đã đỡ hơn trước rất nhiều, khóe miệng anh liền hé nụ cười mỉm.

Trí Viễn mở nhẹ cánh cửa, đi chậm rãi từng bước để tránh làm cô tỉnh dậy. Anh kéo ghế ngồi bên giường, quan sát gương mặt của Bảo Ngọc, sau đó nắm lấy bàn tay của cô. Điều làm anh bất ngờ chính là đôi bàn tay rất lạnh của cô, như muốn làm ấm bàn tay đó anh lại để bàn tay còn lại của mình lên tay cô. Bàn tay mềm mại của cô được bao bọc bởi bàn tay ấm áp của anh.

Trong cơn mơ, Bảo Ngọc thấy xung quanh chỉ duy nhất một màu tối đen, hoa mặt trời trong tay cô cũng theo đó mà héo úa. Bảo Ngọc hoảng sợ, cô cứ chạy, chạy mãi chạy mãi cho đến khi thấy bóng lưng của một người phụ nữ, cô nheo mắt quan sát, bóng lưng đó đột nhiên quay lại nhìn cô. Một người phụ nữ xinh đẹp đang nhoẻn miệng cười với cô… Là mẹ cô, chính là mẹ cô! Bảo Ngọc mừng đến chực khóc, cô dùng hết sức chạy nhanh tới đó, nhưng khi đến gần, hình bóng đó đột nhiên nhạt nhòa.

“Mẹ!” Bảo Ngọc hoảng sợ khi hình bóng của mẹ ngày một mờ đi, cô bất giác nhảy cả người ôm lấy bà ấy nhưng bà lại bất ngờ biến mất trong khoảng không tối đen.

“Mẹ! Đừng đi mà! Mẹ đừng đi!” Bảo Ngọc gào khóc thảm thiết, nước mắt cô đầm đìa.

Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp bao trùm lên cả cơ thể nhỏ bé của Bảo Ngọc. Cô bất giác quay người, khuôn mặt cùng nụ cười nhẹ nhàng của Chí Duy hiện ngay trước mặt cô. Nụ cười của anh khiến cả không gian tối đen bỗng chốc trở thành một khu vườn hoa hướng dương dài bất tận với những tia nắng ấm áp, ngay cả hoa mặt trời trong tay cô cũng bất giác mà nở ra, căng tràn sức sống.

Bảo Ngọc không làm chủ được bản thân, cô nức nở ôm chặt lấy Chí Duy. Cô sợ chỉ cần nới lỏng tay một chút anh sẽ bỏ cô lại nơi này, cô sợ bóng đêm vừa nãy lại quay lại, cô sợ anh lại tan biến như mẹ cô. Từng nỗi sợ hãi lại càng khiến cô siết chặt cơ thể người đàn ông trước mặt.

Chí Duy từ tốn đẩy vai cô ra, anh đưa hai tay đặt trên đôi má ướt đẫm của cô, nhẹ nhàng dùng ngón cái lau những giọt nước mắt ấy. Bảo Ngọc đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mắt, cô bất chợt nở nụ cười trẻ con. Nhưng rồi Chí Duy lại như mẹ cô, hình bóng anh dần nhợt nhạt rồi tan biến vào khoảng hư không, cả không gian lại trở về màu đen tối tăm. Bảo Ngọc gào thét, đưa bàn tay yếu ớt với lấy chút ánh sáng cuối cùng mà Chí Duy để lại.

“Chí Duy!” Bỗng nhiên Bảo Ngọc hét lớn, bàn tay bất giác nắm chặt lấy bàn tay của Trí Viễn.

Trí Viễn bất ngờ khi Bảo Ngọc như vậy, anh đăm chiêu nhìn cô. Bảo Ngọc thở nặng nề, đảo mắt nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn người bên cạnh. Ánh mắt cô hiện rõ nỗi thất vọng khi thấy Trí Viễn, lúc nãy trong lúc mơ hồ cô còn cảm nhận được Chí Duy đang ở bên cạnh mình nhưng bây giờ thấy không phải nên cô có chút buồn.

Thấy Bảo Ngọc cứ im lặng nhìn mình, Trí Viễn mím môi: “Em không sao chứ!”

Bảo Ngọc như lấy lại được tinh thần, cô gật gật đầu. Cảm nhận được tay mình đang được nắm lấy, cô đưa mắt nhìn xuống, Trí Viễn như hiểu ý cô, anh chậm rãi buông tay cô ra.

“Cảm ơn anh!” Bảo Ngọc liếm đôi môi khô của mình.

Đột nhiên, vị bác sĩ trưởng khoa bước vào: “Anh là người nhà của bệnh nhân Lâm Bảo Ngọc!?”

Trí Viễn vội vàng đứng dậy: “Tôi là bạn cô ấy!”

Vị bác sĩ gật đầu một cái rồi mở sấp tài liệu trên tay: “Cô ấy đột nhiên ngất xỉu là do nghỉ ngơi không điều độ, ăn uống không đúng giờ.” Bác sĩ lại đảo mắt qua phía Bảo Ngọc: “Cô nên tạo thời gian thoải mái cho bản thân!”

Bảo Ngọc cười nhẹ rồi gật đầu một cái: “Cảm ơn bác sĩ!” Cô mím môi nói thêm: “Tôi có thể xuất viện chứ?”

“Cô có thể xuất viện!” Nói rồi vị bác sĩ trưởng khoa liền đi ra ngoài.

“Để anh đưa em về!” Trí Viễn lo lắng nhìn Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc cảm thấy mình thật sự hơi yếu nên cũng nhàn nhạt gật đầu: “Làm phiền anh rồi!”

Nói rồi, Trí Viễn từ tốn dìu Bảo Ngọc về nhà.

Ở bệnh viện Bác Ái, Chí Duy vẫn lặng lẽ quan sát ánh đèn của phòng cấp cứu. Anh đã đứng như vậy hơn một tiếng đồng hồ, bà Trần có chút lo lắng, liền bước tới an ủi: “Cậu chủ! Cậu đừng lo lắng! Phu nhân là người tốt chắc chắn sẽ được ông trời phù hộ.”

Chí Duy trầm lặng một lúc rồi mở miệng hỏi: “Tại sao?”

Bà Trần không hiểu rõ ý anh, bà chau mày như muốn anh nói thêm điều gì đó.

“Tại sao mẹ đang khỏe mạnh đột nhiên bệnh lại tái phát?” Câu nói tuy đơn giản nhưng với giọng nói của anh lại khiến lời nói đó trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Bà Trần định mở miệng thì ánh sáng của phòng cấp cứu liền tắt, Chí Duy nhanh nhẹn bước tới chờ câu nói của bác sĩ.

Bác sĩ từ tốn gỡ khẩu trang: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch!”

Cơ mặt Chí Duy nhanh chóng nới lỏng ra, anh vui vẻ nở nụ cười: “Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!”

“Tạm thời bệnh nhân vẫn còn rất yếu… Chúng tôi vẫn phải theo dõi chặt chẽ!”

Chí Duy gật gật đầu rồi bước nhanh vào phòng của mẹ mình, bà Phương đã tỉnh nhưng hơi thở của bà còn rất yếu nên phải nhờ ống trợ thở oxy.

“Mẹ!” Chí Duy chau mày, anh đau lòng khi thấy mẹ mình trong tình trạng hiện tại.

Bà Phương nở nụ cười yếu ớt, mệt mỏi nói: “Chí Duy!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN