Thời gian có đi không về?
Chương 18: Anh hùng cứu mỹ nhân
“Mẹ phải nhanh chóng khỏe lại!” Anh nắm chặt tay của mẹ mình.
Bà Phương hé cười, gật đầu một cái. Chí Duy trong lòng đang rất tức giận, biết mẹ mình chưa khỏe nên anh tất nhiên sẽ không hỏi vì sao bà đột nhiên lại tái phát bệnh. Trầm lặng một lúc, anh thấp giọng nói: “Mẹ hãy nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai con lại vào thăm mẹ!”
Bà Phương gật đầu nhưng sâu trong đôi mắt của bà tựa như ẩn chứa rất nhiều điều nhưng lại như chẳng có gì. Bà lặng nhìn Chí Duy ra khỏi phòng rồi mới từ từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chí Duy vừa bước ra khỏi phòng thì thấy bà Trần đang cầm một hộp cháo nhỏ cũng đang định vào trong.
“Dì ở đây chăm sóc cho mẹ tôi!” Chí Duy lạnh giọng nói.
Bà Trần nhanh nhẹn đáp: “Cậu chủ yên tâm!”
Chí Duy gật đầu một cái rồi ra đại sảnh thanh toán tiền viện phí cho mẹ mình. Do khi nãy chạy vội vào bệnh viện nên anh không để ý đã quên điện thoại trong xe. Anh vừa ngồi vào trong xe đã thấy hàng chục cuộc gọi có của ông Dương, có của A Bảo.
Lúc này Chí Duy chợt nhớ đến Bảo Ngọc, anh trầm lặng suy nghĩ một lúc rồi bấm gọi số của A Bảo.
“Giám đốc!” A Bảo nhanh chóng nghe máy.
“Ở công ty có chuyện gì?” Chí Duy hờ hững đáp.
“Cũng không có chuyện gì! Chủ tịch muốn hỏi anh về dự án với tập đoàn Lâm Thị.”
“Bảo Ngọc sao rồi?” Câu nói tưởng chừng như lạnh nhạt nhưng lại ẩn chứa rất nhiều sự quan tâm.
A Bảo bất giác “Dạ?” một tiếng, rõ ràng cậu đang hỏi Chí Duy về dự án với Lâm Thị mà anh lại hỏi về Bảo Ngọc. Cậu ậm ừ một lúc rồi thấp giọng nói: “Vừa nãy, chủ tịch gọi tôi về công ty gấp nên tôi đã thanh toán tiền viện phí cho cô Lâm!”
Chí Duy nghe không lọt ta, vốn dĩ anh muốn A Bảo ở lại trông chừng Bảo Ngọc mà giờ cậu lại để Bảo Ngọc một mình ở bệnh viện.
Cảm nhận được bên đầu dây không có tiếng nói của Chí Duy, A Bảo biết mình chắc chắn đã làm sai nên nhanh nhẹn nói thêm: “Giám đốc yên tâm! Anh Lạc cũng có ở đó để trông chừng cô Lâm.”
Nghe thấy Trí Viễn đang ở cùng Bảo Ngọc, Chí Duy không biết cảm giác của mình là sao. Có chút hụt hẫng, có chút ghen tị lại có chút không đành nhưng cuối cùng anh vẫn lẳng lặng khởi động xe lái về nhà.
Giữa thành phố thưa thớt người đi đường buổi về đêm, xe của Trí Viễn chầm chậm tiến về phía trước.
“Anh đừng về Lâm gia!” Bảo Ngọc nhỏ giọng khi thấy Trí Viễn lái xe về phía nhà của mình.
Trí Viễn chau mày: “Tại sao?”
Bảo Ngọc chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Dạo này em đã dọn tới ở cùng một người bạn.”
Trí Viễn đau lòng nhìn gương mặt của Bảo Ngọc. Dạo gần đây cô đã gầy hơn trước, đôi mắt cũng vì thế mà trông to hơn. Anh nói: “Em phải giữ sức khỏe của mình cho thật tốt. Nếu không… anh sẽ rất đau lòng!”
Nghe Trí Viễn nói, Bảo Ngọc thoáng bất ngờ, cô đưa đôi mắt long lanh quay sang nhìn anh.
Anh vẫn thản nhiên lái xe, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cảm nhận được Bảo Ngọc đang nhìn mình, Trí Viễn cười cười: “Thật đấy! Anh sẽ thật sự đau lòng.”
Bảo Ngọc thấy nụ cười lạ lùng của anh nên chỉ nghĩ anh đang trêu mình, cô nhướng mày, nhếch miệng cười một cái: “Anh đúng là biết nói chuyện… Chắc rất nhiều cô gái động lòng vì anh!?”
Trí Viễn mím môi, vô tư suy nghĩ một lúc rồi vui đùa nói: “Sao nhỉ!? Dù cho nhiều người con gái động lòng… Thì anh cũng chỉ cần một mình em động lòng thôi!”
Bảo Ngọc biết anh là một người rất thích đùa giỡn nên chỉ vui vẻ nở nụ cười.
Đang vui vẻ nói chuyện, tiếng chuông điện thoại của Bảo Ngọc đột nhiên vang lên. Cô nhìn dãy số trong điện thoại một lúc rồi bấm nghe.
“Có phải cô là Bảo Ngọc bạn của cô Tiểu Mỹ không?” Giọng người bên đầu dây gấp gáp nói.
“Phải!” Bảo Ngọc nhanh nhẹn đáp.
“Cô mau đến FANG CLUB! Tiểu Mỹ đang gặp chuyện.”
Nghe đến đây Bảo Ngọc sốt sắng nhận lời, cô quay sang nhờ Trí Viễn chạy nhanh đến FANG CLUB.
FANG CLUB là một hộp đêm nổi tiếng ở Bắc Kinh, bất cứ ai cũng biết đến và điều quan trọng hơn Tiểu Mỹ chính là nhân viên ở đây. Vừa bước vào, Bảo Ngọc đã nhận được sự chú ý của nhiều người đàn ông, còn cô chỉ lo quan sát xung quanh để tìm Tiểu Mỹ.
Chợt thấy hướng bên phải khá đông người, lại còn có tiếng hoan hô, Bảo Ngọc nhanh nhẹn bước đến.
“Cô mới uống được bốn ly! Mà đã say đến vậy rồi sao?” Giọng người đàn ông trầm thấp cùng với gương mặt nham hiểm.
Bảo Ngọc không biết chuyện gì xảy ra chỉ chạy đến bên cạnh Tiểu Mỹ, cô nhanh chóng giành ly rượu trên tay Tiểu Mỹ: “Xảy ra chuyện gì vậy Tiểu Mỹ?”
Tiểu Mỹ lúc này không còn tỉnh táo mấy, chỉ cười cười nhìn Bảo Ngọc: “Là cậu sao?”
Thấy Tiểu Mỹ say đến mức này, Bảo Ngọc hoang mang đến tột độ, cô dùng cả hai tay giữ chặt Tiểu Mỹ: “Tiểu Mỹ! Cậu làm sao vậy!”
Người đàn ông đó đưa mắt nhìn Bảo Ngọc từ trên xuống, ông ta cười cười: “Cô ta làm đổ nước lên áo tôi! Mà cô biết đó, chiếc áo này là bộ đầu tiên nhập về Trung Quốc, tôi chỉ yêu cầu cô ta uống hết mười ly rượu coi như xóa sạch tiền bồi thường.”
Bảo Ngọc bán tín bán nghi, cô quay sang nhìn Tiểu Mỹ như muốn cô ấy chắc chắn điều này. Tiểu Mỹ uể oải gật đầu vài cái rồi lại cầm ly rượu tiếp theo. Bảo Ngọc chau mày, nhanh chóng giành lại ly rượu trên tay Tiểu Mỹ.
Nhìn người đàn ông trước mặt, Bảo Ngọc cũng đoán được bảy tám phần ông ta là loại người gì nhưng có lẽ cũng là một người có tiếng nói trong xã hội. Cô đưa mắt nhìn sáu ly rượu còn lại, chắc chắn là loại rượu mạnh nên Tiểu Mỹ mới say khướt như vậy. Suy nghĩ một lúc, Bảo Ngọc bình tĩnh nói: “Nhưng bạn tôi bây giờ không thể uống nổi!”
Gã đàn ông nhướng mày, đưa ánh mắt giang xảo nhìn Bảo Ngọc: “Cô có thể uống thay cô ấy!?”
Bảo Ngọc chần chừ một lúc, ngưng thị nhìn Tiểu Mỹ mệt mỏi bên cạnh. Cuối cùng cô quyết định uống thay Tiểu Mỹ sáu ly còn lại.
Thấy Bảo Ngọc cầm ly rượu, nụ cười của người đàn ông càng trở nên nham hiểm. Khi đưa ly rượu tới miệng, Bảo Ngọc chợt thấy bàn tay mình có người cầm lại, cô bất giác quay sang nhìn, Trí Viễn chậm rãi lắc đầu.
“Cậu Lạc!” Người đàn ông sững sờ khi thấy Trí Viễn.
Trí Viễn nhướng mày: “Chào Lưu đổng!”
Lưu Hải như hiểu chuyện, ông ta liền nhanh miệng nịt nọt: “Cậu Lạc! Sao anh rảnh mà tới đây vậy?”
Trí Viễn nhàn nhạt đáp: “Tôi đến với bạn tôi!?” Nói rồi anh đưa mắt nhìn Bảo Ngọc.
Lão hồ li nhanh chóng hiểu ra, ông ta cười cười nhìn Bảo Ngọc: “Vậy chúng ta đều là người quen cả!”
Bảo Ngọc cũng hiểu ý của Trí Viễn, cô cúi nhẹ đầu, nở nụ cười nhẹ với gã đàn ông đó.
Trí Viễn nhướng mày nhìn sáu ly rượu trên bàn: “Có chuyện gì sao?”
Lưu Hải nhanh mồm lẹ miệng: “À! Đây chỉ là chúng tôi đang thi uống rượu với nhau thôi!” Ông ta nhanh chóng đưa đôi mắt van xin nhìn Bảo Ngọc: “Đúng không!”
Bảo Ngọc nhếch miệng cười, thì ra lão hồ ly này lại sợ Trí Viễn như vậy: “Đúng vậy Trí Viễn! Chỉ là thi uống rượu thôi!”
Một câu “Trí Viễn” cũng khiến ông ta sững sờ, rõ ràng cô gái này có mối quan hệ rất đặc biệt với Trí Viễn mới có thể kêu tên anh thân thiết như vậy.
Trí Viễn đảo mắt nhìn sang Tiểu Mỹ: “Bạn em đã say rồi sao?”
Bảo Ngọc đỡ Tiểu Mỹ dựa vào người mình, cô vui vẻ nói: “Đúng rồi! Em phải đưa cậu ấy về!”
Suy nghĩ một lúc, Trí Viễn vui vẻ nói: “Anh đưa em về!” Bảo Ngọc mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lưu Hải tức đến xanh mặt nhưng vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ chào tạm biệt Trí Viễn, ông ta đã chuẩn bị biết bao công sức nhưng cuối cùng lại bị anh phá hủy.
Vừa ra tới bên ngoài, Bảo Ngọc liền nở một nụ cười: “Không ngờ ở bên ngoài anh lại ỷ thế hiếp người như vậy!”
Trí Viễn liền nói đùa: “Sao lại là ỷ thế hiếp người… Đây được gọi là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Bảo Ngọc nghe anh nói liền bật cười, một nụ cười hồn nhiên như trẻ con. Trí Viễn thoáng ngẩn người vì đây là lần thứ hai anh bắt gặp được nụ cười trong trẻo này. Lần đầu là khoảnh khắc ở nhà hàng Thiên Châu nhưng nụ cười đó không phải dành cho anh. Còn lần hai, chính là bây giờ và tuyệt vời hơn chính là nụ cười ấy dành cho anh.
Thấy Trí Viễn nhìn chằm chằm mình như vậy, Bảo Ngọc có chút mất tự nhiên, cô nhanh chóng thu lại nụ cười.
“Đợi anh ở đây!” Trí Viễn nhẹ giọng.
Nói rồi anh chạy đi lấy xe và rất nhanh chóng lại trở về vị trí của cô. Trí Viễn giúp Bảo Ngọc mở cửa xe, cô nhanh chóng dìu Tiểu Mỹ vào trong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!