Thời gian có đi không về?
Chương 8: Thật sự thích anh
Thấy Kelvin từ xa tới Lạc Trí Viễn đứng dậy vui vẻ nói: “Em ngồi đi! Còn đây là…” Anh ngại ngùng chỉ tay về phía Bảo Ngọc và Kiến Linh.
Kelvin chào mọi người trong bàn rồi nhanh chóng giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là bạn em Lâm Kiến Linh… Còn đây là chị cậu ấy Lâm Bảo Ngọc.”
Bảo Ngọc và Kiến Linh gật đầu chào mọi người rồi ngồi vào ghế dư của bàn. Trong bàn có ba người đàn ông và Lạc Trí Viễn, họ ăn mặc lịch sự, vừa nhìn đã biết đây đều là những người có vai vế trong xã hội. Bảo Ngọc vừa ngồi vào ghế đã nhận được ánh mắt của mọi người trong bàn.
“Lâm tiểu thư của tập đoàn Lâm thị sao?” Lạc Trí Viễn mạnh dạng hỏi.
Kiến Linh vui vẻ trả lời: “Phải!”
“Vậy thì thật vinh dự cho chúng tôi quá!” Ba người đàn ông còn lại vui vẻ lên tiếng.
Tất nhiên mọi người sẽ biết tập đoàn Lâm Thị, trong những năm gần đây Lâm Thị luôn đứng trong top năm các công ty thu được nhiều lợi nhuận. Lạc Trí Viễn luôn nhìn Bảo Ngọc khiến cô có chút không thoải mái. Nhưng anh không thể không thừa nhận, cô thật sự rất đẹp.
“Hai vị tiểu thư không ngại khi tôi đợi một người bạn đang đến chứ?” Lạc Trí Viễn vui vẻ hỏi.
Kiến Linh và Bảo Ngọc đều gật đầu đồng ý. Do Bảo Ngọc ngồi hướng quay lưng lại với phía cửa của nhà hàng nên khi Dương Chí Duy bước vào cô không hề hay biết.
“Xin lỗi mọi người! Tôi đến trễ.” Chí Duy phong độ bước tới lên tiếng.
Giọng nói này như đã in sâu vào tiềm thức của Bảo Ngọc, ngay khi nghe thấy giọng nói đó, cô liền biết ngay là Chí Duy. Lạc Trí Viễn thấy Chí Duy tới liền đứng lên vui vẻ tiếp lời: “Mấy năm rồi! Cậu vẫn không bỏ được cái tính lề mề… Mọi người đợi cậu mà đói hết cả rồi.”
Dương Chí Duy cười cười, anh cuối người cầm lấy ly rượu vang đặt trên bàn: “Thế nào? Tôi kính các cậu!”
“Xem ra cậu còn biết điều!” Mao Thiên Vũ nâng ly rượu vui vẻ nói.
Dương Chí Duy và bốn người bạn của mình vui vẻ cùng nhau nâng ly. Sau khi uống cạn, anh bất giác cúi nhìn người con gái đang ngồi trước mình. Bảo Ngọc đang suy nghĩ vị trí ghế trống bên cạnh mình, cô có linh cảm anh sẽ ngồi vào đó. Dường như anh cũng biết cô đang nghĩ gì, anh cúi người, thấp giọng hỏi: “Tôi ngồi đây được chứ!?”
Bảo Ngọc cười nhẹ: “Nếu tôi bảo không, anh sẽ không ngồi sao?”
Chí Duy bất ngờ vì câu trả lời của cô, anh hơi lúng túng nhìn cô. Nhìn cảnh tượng hiện giờ, người ngoài cũng sẽ đoán được Chí Duy và Bảo Ngọc có gì đó mờ ám, bởi cô ngồi ở ghế, anh thì đứng sau ghế lại còn cúi người nhìn cô. Cô lại không né tránh ánh nhìn đó, vẫn nhìn thẳng vào mắt anh. Được một lúc, Bảo Ngọc cảm nhận được mặt cô và Chí Duy chỉ cách nhau khoảng một gang tay. Cô cau mày rồi quay mặt đi nơi khác. Còn anh nhanh chóng lấy lại được dáng vẻ phong độ, ung dung nói: “Được!”
Chí Duy đảo mặt nhìn về phía Kelvin, anh cắn môi, nói: “Kelvin! Cậu đổi chỗ với tôi đi! Cậu qua đây, tôi sẽ qua đó.”
Kelvin chau mày nhìn hai người trước mặt, không biết hai người họ đang tính làm trò gì. Suy nghĩ là một chuyện, nhưng cậu vẫn đứng lên đổi chỗ với Chí Duy.
Bảo Ngọc cúi mặt, để ý kỹ sẽ thấy cô đang cười mãn nguyện vì lúc Chí Duy lúng túng trông anh rất giống kẻ ngốc. Khi ngẩng mặt lên, trên gương mặt trắng hồng vẫn còn vương lại nụ cười. Nụ cười trong sáng như trẻ con làm lộ hàm răng trắng ngà kết hợp với đôi môi đỏ rượu thật khiến người khác xiêu lòng. Cô thoáng nhìn thấy ánh mắt bối rối của Lạc Trí Viễn nhìn mình rồi anh bất ngờ quay đi nơi khác. Nụ cười trên môi lập tức thu lại, khuôn mặt cô trở lại dáng vẻ trầm lặng như lúc đầu.
Mặc kệ ai đang thắc mắc với sự việc đang diễn ra, Kiến Linh thì rất vui với vị trí ngồi của Chí Duy hiện tại. Cô còn đang nghĩ Bảo Ngọc đang giúp mình, cô ngồi bên cạnh anh vui vẻ cầm ly rượu nói: “Anh Dương! Mời.”
Dương Chí Duy vui vẻ nâng ly rượu trước mặt, cụng ly với Kiến Linh: “Mời.”
Suốt bữa ăn, mọi người đều vui vẻ trò chuyện, họ nói từ chuyện làm ăn đến chuyện đời tư đều rất thoải mái, Bảo Ngọc cũng dần quen với không khí hiện tại. Thỉnh Thoảng cô sẽ vui đùa hay đáp lại những câu hỏi của mọi người.
Bọn họ nói chuyện đến hơn chín giờ tối, một số người bạn của Chí Duy xin phép về trước, Kelvin thì còn công việc ở cửa hàng nên đã về từ sớm. Kiến Linh uống rất nhiều rượu mặc dù cô uống không giỏi. Cô uống nhiều đến nỗi hai má đã đỏ ửng vì say, nhìn cô lúc này thật sự rất cuốn hút.
“Anh Dương! Em có một chuyện muốn nói với anh từ rất lâu rồi!” Kiến Linh đờ đẩn nhìn Chí Duy.
Bảo Ngọc sợ Kiến Linh nói ra điều không nên nói, cô nhanh nhẹn đến đỡ Kiến Linh, cười trừ nói: “Kiến Linh say rồi! Xin phép… Tôi đưa em ấy về.” Nói rồi cô liền đỡ Kiến Linh đứng dậy nhưng Kiến Linh vừa nghe đến chữ “về” liền khua tay múa chân đẩy Bảo Ngọc ra.
“Em không có say!” Cô với lấy cánh tay của Chí Duy: “Chí Duy! Em thích anh… Thật sự thích anh… từ rất lâu rồi!”
Bảo Ngọc chau mày đỡ lấy Kiến Linh: “Em ấy thật sự say rồi!” Cô nhanh chóng đứng dậy dìu Kiến Linh ra ngoài.
Chí Duy ngồi khoanh tay lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Bảo Ngọc. Lạc Trí Viễn vừa thanh toán tiền xong liền trở về bàn ăn, thấy Chí Duy đang nhìn Bảo Ngọc như vậy, anh nhướng mày nói: “Thật sự rất giống!”
Chí Duy nhếch môi: “Cả anh cũng thấy giống!?”
Lạc Trí Viễn lấy trong túi một hộp thuốc lá, lẳng lặng châm thuốc: “Chỉ là người giống người.” Anh lại nói thêm: “Tôi có một chút hứng thú với cô ấy!?”
Chí Duy đảo mắt nhìn Trí Viễn, hờ hững đáp: “Tùy anh!” Nói rồi anh với lấy áo của mình khoác hờ lên vai.
Ra tới cửa, Chí Duy thấy Bảo Ngọc vừa dìu Kiến Linh vừa cố gắng vẫy tay gọi taxi, anh thoáng quan tâm nhưng cuối cùng vẫn lẳng lặng đi lấy xe của mình.
Khởi động xe, nhưng mắt anh luôn nhìn về phía cô, anh liếc mắt xem đồng hồ, suy nghĩ một lúc anh lái xe tới chỗ cô đang đứng.
Bảo Ngọc đang dìu Kiến Linh, thấy xe anh đột nhiên chạy tới dừng trước mặt mình, anh hạ thấp kính: “Đi taxi giờ này rất nguy hiểm…” Anh liếm đôi môi khô của mình, nói thêm: “Tôi đưa hai người về!”
Bảo Ngọc có hơi động lòng, cô nhìn Kiến Linh rồi nhìn anh, suy nghĩ một lúc cô nhẹ giọng nói: “Vậy làm phiền anh rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!