Tia nắng của anh
Chương 20: Bạn mới
– Giờ này khuya rồi, hay anh ngủ lại đây đi! – Cậu mở lời.
– Thôi, hôm nay anh về! Anh còn vài việc phải giải quyết nữa!
– Dạ… Vậy anh về cẩn thận đó! – Cậu nói với ánh mắt pha chút buồn.
– Anh biết rồi, em mau ngủ đi! Ngoan nào, sao lại buồn như vậy! – Nhẹ xoa đầu cậu, anh thật không thể chịu được khi thấy cậu buồn như vậy.
– Không có, em không có buồn đâu! – Cậu mỉm cười.
– Được rồi, vậy em ngủ đi, anh về nhé! – Anh nhẹ hôn lên trán cậu.
Cậu cười vui vẻ để anh về, nhưng anh vừa bước ra về thì mặt cậu lại bất giác trở nên trầm buồn, cậu có chút lo lắng vì thái độ hôm nay của anh, không biết anh đang gặp phải chuyện gì…
Anh về lại nhà mình, đêm đó anh không chợp mắt được chút nào, không phải vì lo lắng chuyện công việc mà là nghĩ đến cái ánh mắt buồn của cậu lúc nảy. Anh thật hối hận vì lúc nảy lại lựa chọn đi về thay vì ở lại với cậu, anh thật chẳng hiểu từ khi nào mà bản thân mình lại trở nên thiếu quyết đoán như vậy, chưa bao giờ anh thấy việc mình làm là không đúng như bây giờ…
Hôm sau, anh và y cùng nhau đi đến cái công ty nhỏ ở ngoài thành kia để tìm hiểu thật rõ lí do họ lại đơn phương hủy hợp đồng. Hai người bước vào công ty, thật khó tin khi một công ty với quy mô nhỏ như thế này lại có thể kí được hợp đồng với tập đoàn của anh. Vào sảnh của công ty, hai người lập tức làm cho toàn bộ nhân viên của công ty này vô cùng ngạc nhiên. Anh đến bên quầy tiếp tân, nhìn cô nhân viên:
– Tôi muốn gặp chủ tịch của cô!
– Dạ, ngài chờ tôi một chút ạ! – Cô nhân viên cuối đầu kính cẩn.
Nói rồi cô nhân viên nhấc điện thoại lên bấm số gọi cho phòng của chủ tịch. Một lúc sau, cô quay qua bên phía anh, vẻ mặt có chút ái ngại:
– Dạ, thật xin lỗi ngài! Chủ tịch của chúng tôi hôm nay có việc bận nên không gặp hai ngài được ạ!
– Vậy à! – Anh thật ra cũng không mấy bất ngờ.
– Vâng ạ! Mong ngài thông cảm! – Cô tiếp tân vẫn giữu thái độ e dè khi nói chuyện với anh.
– Được rồi! Cảm ơn cô!
Anh với y nhanh chóng quay đi, khi hai người vừa bước ra khỏi sảnh của công ty thì ả Thiên Trang cũng vừa từ phòng của chủ tịch bước xuống tới sảnh, thấy bóng dáng của hai anh, ả cười nhẹ:
– Để xem lần này anh sẽ xoay sở ra sao?
Anh với y ra xe trở về lại công ty, hai người cùng vào phòng của anh, ngồi ở giữa phòng để nói chuyện, anh quay qua nhìn y:
– Cậu tìm hiểu được gì từ mấy công ty kia không?
– Dạ, bon họ đều tránh mặt chúng ta giống như hôm nay anh à!
Anh còn đang hoang mang về chuyện này thì chợt tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, là ba anh gọi, anh nhấc máy lên ngay:
– Dạ con nghe đây ba!
– À! Ba đã hẹn được với chú Đức rồi! Tối nay con có bận gì không?
– Dạ không ba, tối nay con không bận!
– Vậy được rồi, tối nay con cùng ba đến gặp chú Đức và con trai chú ấy chứ!
– Dạ, con biết rồi ba! Cảm ơn ba!
– Rồi, con làm việc đi!
– Dạ, chào ba!
Anh cúp máy, thở nhẹ một cái miệng khẽ mỉm cười, cơ thể cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Thấy anh cười, y hỏi:
– Dượng nói gì mà anh có vẻ vui vậy?
– Ông ấy hẹn được với hai cha con của chú Đức rồi, tối nay sẽ gặp!
– Vậy là tốt rồi! – Y cũng bất giác thấy thoải mái lên hẳn.
Bất chợt điện thoại y cũng reo lên, y cầm điện thoại lên xem thì không khỏi ngạc nhiên khi thấy số của cậu. Anh thấy y có vẻ lạ, liền hỏi:
– Cậu làm gì ngạc nhiên vậy? Sao không nghe máy đi!
– Anh xem ai gọi cho em nè! – Vừa nói y vừa giơ điện thoại của mình lên trước mặt anh.
– Em ấy có chuyện gì vậy nhỉ? Mà cậu nghe thử xem! – Anh cũng có chút ngạc nhiên.
– À dạ… – Y bấm nghe rồi tiện thể bấm luôn loa ngoài để anh cùng nghe.
– Có gì không chị dâu? – Y nói giọng trêu ghẹo.
– Anh Kiệt, công việc của anh Bảo có vấn đề gì không ạ! – Cậu nhẹ giọng.
– Không có đâu, mọi thứ vẫn bình thường! – Y nhìn sắc mặt anh để trả lời cậu.
– Dạ, em biết rồi, cảm ơn anh! – Giọng cậu vẫn còn rất buồn.
– Được rồi! Em không sao chứ, nghe giọng em có vẻ buồn! – Y thấy rất thương cậu bé ngây thơ này.
– Dạ em không sao đâu anh! Thôi anh làm việc đi ạ, em không làm phiền anh nữa! – Cậu vội tìm cớ để cúp máy ngay chứ sợ nói chuyện một lúc nữa thì y sẽ nhận ra điều gì đó.
– Ừ… Em đừng lo lắng quá!
– Dạ, mà anh đừng có nói chuyện em gọi cho anh Bảo biết nhé!
– Được rồi, anh sẽ không nói đâu!
– Dạ cảm ơn anh! Chào anh!
– Chào em… – Y cúp máy.
Cúp máy của cậu, y nhìn anh với vẻ trách móc:
– Anh không cho em nói với em ấy, mà giờ chính anh làm cho em ấy biết đó!
Anh đang ngồi bỗng đứng bật dậy, không nói lời nào xoay người đi ra ngoài, y hỏi với theo:
– Anh định đi đâu vậy?
– Đi dỗ chị dâu của cậu!
Nói rồi anh đi luôn một mạch xuống lấy xe chạy đến nhà cậu. Dựng xe trước cửa anh đi vào bên trong, gặp ba mẹ cậu đang ở ngoài tiệm anh vào chào hỏi:
– Dạ cô chú, con mới tới!
– A! Thế Bảo hả con! – Sao hôm nay con đến sớm vậy? – Mẹ cậu đang loay hoay, thấy anh thì tươi cười vui vẻ.
– À dạ… Thật ra bữa nay con đến để dỗ Ngọc Hào! Em ấy đang buồn con… – Anh cười cười.
– Thì ra vậy, hèn gì sáng giờ thấy nó cứ lạ lạ! – Ba cậu nghe đến câu này thì mới hiểu lí do khác lạ từ sáng giờ của cậu.
– Dạ là tại con nên em ấy mới buồn vậy…
– Được rồi! Là chuyện của hai đứa chúng ta không xen vào đâu! Nó đang ở trong phòng đó, con vào đi! – Mẹ cậu cười hiền.
– Dạ cảm ơn cô! Vậy con vào nhé cô chú! – Anh cuối đầu.
– Ừ, con vào đi…
Rồi anh đi vào trong nhà, lên thẳng phòng cậu, đứng trước cửa phòng, anh gõ cửa. Bên trong tiếng cậu nhỏ nhẹ nói vọng ra:
– Con không khóa cửa đâu mẹ!
Anh im lặng mở cửa đi vào, cậu đang nằm trên giường mắt dán chặt vào điện thoại còn khuôn mặt thì lộ rõ vẻ lo lắng. Nghĩ là mẹ vào phòng mà lại không nghe nói gì nên cậu ngước lên nhìn thì thấy anh, cậu có chút giật mình vội vàng ngồi dậy:
– Anh, sao anh lại đến đây giờ này? Anh không làm việc à?
– Em đang lo lắng như thế này thì làm sao anh làm việc được chứ!
– Em… Em không có… – Cậu ngập ngừng.
– Không cần giấu anh, anh biết em đang suy nghĩ vì hôm qua anh đã không ngủ lại đây đúng không? – Anh tiến lại lên giường ngồi cạnh cậu.
Cậu im lặng không nói gì, anh quay qua hôn nhẹ lên trán cậu một cái, anh nhẹ giọng:
– Thật ra, anh không ở lại là vì anh sợ em sẽ phát hiện ra anh đang lo…
– Anh đang lo lắng chuyện gì sao?
– Công ty anh anh đang gặp một chút rắc rối thôi, không sao đâu! – Anh xoa đầu cậu.
– Vậy chắc anh phải bận lắm! Em còn kiếm chuyện nữa, em xin lỗi… – Tự dưng cậu thấy mình thật có lỗi.
– Em có làm gì đâu! Tại anh không nói rõ cho em mà! Thấy em buồn, anh đau lòng lắm luôn đó!
– Em xin lỗi… – Cậu ôm chặt lấy anh.
– Không phải lỗi của em mà, bảo bối ngoan không được xin lỗi nữa nghe chưa hả! – Anh siết chặt cậu bé trong vòng tay mình.
– Em biết rồi… Chắc mấy hôm nay anh mệt lắm hả? – Cậu dụi dụi mặt vào ngực anh.
– Anh không mệt, chỉ cần thấy em là anh quên hết rồi! – Anh cười dịu dàng.
– Vậy giờ anh đã giải quyết được chưa?
– Vẫn chưa, anh còn phải tìm hiểu vài chuyện nữa!
– Khó lắm hả anh?
– Chỉ một chút thôi, nhưng anh đã nhờ ba rồi! Sẽ nhanh thôi!
– Anh sẽ giải quyết được thôi! Em chắc chắn đó!
– Em tin anh đến vậy hả? – Anh mỉm cười hạnh phúc.
– Dạ… Đương nhiên là tin anh rồi! Từ lúc sinh ra đến giờ, em chưa thấy ai giỏi như anh! Anh chắc chắn sẽ làm được mọi thứ mà! – Cậu cười vui vẻ.
– Anh sẽ không để bảo bối của anh thất vọng đâu! – Anh hôn chụt lên môi cậu một cái.
– À, mà giờ chẳng phải là giờ làm việc của anh sao?
– Được rồi, vậy giờ anh về lại công ty nhé! Tối anh qua! – Nâng cằm cậu lên, anh hôn cậu thêm cái nữa.
– Dạ, anh làm việc tốt nhé! Tạm biệt anh! – Cậu cũng hôn đáp lại anh.
Anh quay đi, trở về công ty để tiếp tục công việc, trong lòng cậu đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn suy nghĩ lung tung nữa, chỉ còn một chút lo lắng cho anh nhưng nỗi lo đó không quá lớn. Anh về đến công ty, mặt mũi tươi tắn hơn hẳn lúc đi, anh lên trên phòng mình mở cửa, đi vào bàn ngồi xuống rồi gọi y vào:
– Cậu vào phòng anh ngay đi!
– Anh đợi em chút!
Anh đặt điện thoại xuống, cửa cũng ngay lúc đó mở ra, y bước vào:
– Có gì không anh? – Y có vẻ gấp gáp.
– Không! – Anh nhìn y cười ngây ngốc.
– Anh à! Anh quá đáng thật đó! Em đang phải giải quyết chuyện hợp đồng, đang rất bận bịu đó anh à! – Y nhăn mặt vờ hờn dỗi.
– Anh biết rồi! Cậu cố gắng đi, xong việc anh sẽ có thưởng lớn cho cậu.
– Thưởng gì vậy anh! – Y có vẻ hớn hở lên hẳn.
– Không nói cho cậu biết! Mà cậu đang làm gì đó! – Giờ anh mới để ý đến công việc.
– Thì em đang tìm để kí hợp đồng với những công ty hác thay cho những hợp đồng mà chúng ta đã bị hủy.
– Được khoảng bao nhiêu phần rồi!
– Hơn năm mươi phần trăm rồi anh!
– Có gì khó khăn không?
– Hiện tại thì chưa có gì khó!
– Được rồi, tối nay cậu đi với anh luôn đó! Chuẩn bị đi!
– Em biết rồi!
Tối đó, y cùng anh lái xe đến nhà ba mẹ anh để đón ba anh, rồi cả ba người cùng nhau đến nơi đã được sắp xếp để gặp mặt chủ tịch Phạm Đình. Ba người bước vào thì đã thấy hai cha con của chú Đức chờ sẵn ở đó, ba anh niềm nỡ đi lại bắt tay người bạn cũ:
– Ông đến sớm vậy, chờ lâu chưa?
– Không có, chúng tôi cũng mới vừa tới thôi! – Chú Đức cũng vui vẻ bắt tay ông.
– Dạ, con chào chú! Chào cậu! – Anh và y cùng đồng thanh, cuối đầu chào chú Đức rồi quay sang người thanh niên bên cạnh chú ấy.
– Dạ, con chào chú! Em chào hai anh, em ngưỡng mộ hai anh lâu rồi nay mới có dịp gặp mặt! – Cậu con trai của chú Đức cũng lễ phép đứng dậy.
– Được rồi, được rồi! Chúng ta cùng ngồi xuống đã nào! – Chú Đức lên tiếng, phá tan sự khách khí e ngại.
Rồi tất cả cùng ngồi xuống, ba người nhà anh ngồi xuống phía đối diện hai cha con chú Đức, chú Đức nhìn qua anh và y một lượt:
– Hai đứa càng lớn càng phong độ ra đó!
– Dạ, cảm ơn chú! – Anh và y vui vẻ cuối đầu.
– Mà Minh Trí này, lâu ngày không gặp, chú thấy con ngày càng đẹp trai đó nha! – Ba anh hìn qua cậu thanh niên ngồi cạnh chú Đức.
Con trai chú Đức tên Minh Trí, là một thanh niên có ngoại hình rất bắt mắt, mặt mũi khôi ngô cùng dáng vóc cao to trên mét tám. Cậu ấy cũng là một người rất tài giỏi, chính thức đứng ra tiếp quản công ty của ba mình mới hơn một năm nay. Công ty dưới sự quản lí của Minh Trí đã và đang ngày càng phát triển rất tốt. Tuy thành tích chẳng thể so với anh, nhưng cậu ấy cũng là một người rất có tiền đồ, năm nay Minh Trí mới hơn hai mươi tuổi. Từ lâu cậu ấy đã ngưỡng mộ anh và luôn xem anh như mẫu hình tượng để mình phấn đấu trở thành.
– Dạ… Cảm ơn chú! – Nghe ba anh gọi, cậu ấy cười cười cuối đầu.
– Mà này, công ty của anh đang gặp chuyện đúng không? – Chú Đức nhìn ba anh có vẻ tò mò.
– À, đúng là có chút rắc rối! Thằng Bảo nó biết rõ hơn đó!
– Dạ, chuyện là như thế này… – Anh từ tốn kể lại.
– Thì ra là vậy! Hôm trước cũng có người đến công ty của em để nói về chuyện này! – Minh Trí ngồi một bên lắng nghe anh nói, rồi lên tiếng.
– Cậu có biết họ là ai không? – Anh nghe thế vội quay qua hỏi.
– Dạ không rõ nữa anh, em thấy cậu ta khá lạ mặt! Với lại, cậu ta lấy danh nghĩa của một công ty nước ngoài để nói chuyện với em.
– “Cậu ta” sao?
– Dạ, cậu ta còn rất trẻ, chừng trạc tuổi em thôi!
– Có phải là cậu ta không? – Y lấy điện thoại, mở hình của Hải Minh đưa ra trước mặt Minh Trí.
– Đúng rồi anh, chính là cậu ta đó! – Minh Trí nhìn qua rồi gật đầu.
– Hai đứa biết cậu ta à? – Ba anh lên tiếng.
– Dạ, cậu ta là nhân tố mới xuất hiện gần đây, chỉ mới mười tám tuổi nhưng năng lực thì vẫn chưa lường trước được, dượng à! – Y từ tốn giải thích cho ba anh.
– Một Cao Thế Bảo thôi đã làm cả thế giới điên đảo rồi, giờ lại thêm một Cao Thế Bảo thứ hai thì thế giới sẽ ra sao đây… – Chú Đức có vẻ trầm ngâm.
– Cậu ta sẽ không thể giống con được đâu, chú đừng lo! – Anh nói giọng chắc nịch.
– Ta cũng rất mong như vậy! Nhìn cách làm việc của cậu ta chú nghĩ cậu ta sẽ không thể thành công!
– Mà hai anh biết cậu ta, vậy có biết tập đoàn FTL do cậu ta làm đại diện phát ngôn không? – Minh Trí chợt nhớ đến.
– Tập đoàn FTL sao? Cậu có chắc không? – Anh không tin vào những gì mình nghe.
– Dạ đúng, em chắc đó! Cậu ta nói là mình là người đại diện phát ngôn cho FTL mà! – Minh Trí khẳng định.
– Hai đứa cũng biết tập đoàn đó à! Chú nghe nói đó là tập đoàn lớn nhất của Mĩ đúng không. – Chú Đức cũng góp tiếng.
– Dạ đúng ạ, đó là tập đoàn thời trang lớn nhất Châu Âu hiện nay, trụ sở chính là ở Mĩ! Chủ tịch của FTL là bạn của con ạ! – Anh từ tốn.
– Từ khi nào mà cậu ta có thể cùng làm việc với Rian vậy chứ? – Y thắc mắc.
– Chắc chắn có điều gì đó mờ ám ở đây rồi, Rian không phải kiểu người đi đâm sau lưng người khác như vậy đâu! – Anh khẳng định.
– Chắc chúng ta sẽ phải đi Mĩ một chuyến rồi! – Y trầm ngâm.
– Cậu giúp anh sắp xếp đi! Chúng ta sẽ cùng đi!
– Dạ, mà anh có cần báo trước với Rian không?
– Không cần!
Coi như mọi chuyện đã tìm được hướng đi, mọi người dần thoải mái hơn. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, anh hỏi Minh Trí:
– Mà cậu ta có đưa ra cho cậu lợi ích gì không? Tại sao cậu lại không đồng ý với cậu ta?
– Cậu ta nói chỉ cần hủy hợp đồng với bên anh thì họ sẽ chịu toàn bộ tiền bồi thường hợp đồng, bên cạnh đó họ sẽ kí với em một bản hợp đồng mới với FTL! – Minh Trí từ tốn.
– Đúng là rất béo bở! Vậy sao cậu lại không đồng ý! – Anh mỉm cười.
– Em thấy nó chẳng tốt chút nào cả! Chẳng ai tự dưng lại đem món lợi như vậy dâng lên cho mình mà không đòi lại gì! Với lại, bản hợp đồng giữa chúng ta không đơn thuần chỉ là bản hợp đồng dựa trên cơ sở kinh doanh để thu lợi nhuận, mà đó còn là thứ minh chứng cho tình nghĩa bao nhiêu năm nay của ba em với ba anh, em không muốn phá bỏ nó! – Minh Trí trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của cậu.
– Cảm ơn cậu! – Anh mỉm cười bắt tay với cậu trai trẻ trước mặt.
– Tốt! Không uổng công ta tin tưởng con! – Chú Đức vỗ vai con trai mình với vẻ tự hào.
– Đức trẻ này, chắc chắn sẽ có thành tựu! – Ba anh cũng nhìn Minh Trí với anh mắt vô cùng hài lònng.
Mọi người ai nấy đều cảm thấy vui vẻ và hài lòng sau cuộc gặp gỡ này. Chính anh, y và cả Minh Trí đều có cho mình những mối qua hệ mới, những người bạn mới. Nhờ vậy, họ mới nhận ra thật sự trong giới kinh doanh vẫn có những mối quan hệ không màng đến lợi nhuận, ở bất kì đâu ta cũng cần những người bạn chân thành như thế.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!