Tia nắng của anh - Chương 21: Chia tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Tia nắng của anh


Chương 21: Chia tay


Sau buổi gặp mặt, anh và y đưa ba anh về nhà còn anh đến nhà cậu, y lái xe đến tìm hắn. Anh đến nhà cậu, cùng cậu ôm nhau ngủ, hai người chỉ cần như vậy bên nhau suốt đêm. Sáng hôm sau, cậu dậy thật sớm rồi rón rén đi xuống giường để anh không bị tỉnh giấc, cậu xuống dưới nhà cùng mẹ làm bửa sáng. Anh thức dậy, sờ soạn khắp giường mà không thấy cậu, mở mắt ra tìm kiếm quanh phòng cũng không thấy cậu, anh đoán là cậu đã xuống nhà với ba mẹ mình nên anh tự mình thức dậy vào phòng vệ sinh. Vừa bước ra từ phòng vệ sinh thì anh đã thấy cậu ngồi đợi mình, cậu nhìn anh mỉm cười:

– Anh dậy từ khi nào vậy?

– Anh mới vừa thức thôi, em làm gì mà dậy sớm vậy? – Anh đang lau mặt.

– Em dậy làm bữa sáng! Ba mẹ đang đợi chúng ta ở dưới đó! Anh xuống ăn sáng rồi còn đi làm nữa!

– Ấy chết! Vậy chúng ta xuống dưới nhanh đi! Kẻo ba mẹ đợi lâu! – Anh vội lại nắm tay cậu, dắt cậu xuống nhà.

Hai người nắm tay nhau xuống nhà, tới nơi thì đã thấy ba mẹ cậu ngồi đợi sẵn ở bàn ăn. Anh vội đi lại, cuối đầu cười cười:

– Dạ, xin lỗi đã để cô chú đợi!

– Không sao! Không sao! Tại chúng ta quen dậy sớm thôi! Hai đứa mau gồi xuống đi, ăn rồi con còn đi làm nữa! – Ba cậu vui vẻ.

– Dạ! – Anh cùng cậu nhanh nhẹn ngồi xuống bàn.

– Ăn nhiều vào nhé! Thằng Hào nó làm toàn thứ con thích đó! – Mẹ cậu nhìn anh cười cười.

– Dạ! Con sẽ ăn thật nhiều! Mọi người cũng ăn đi ạ! – Anh thật sự thấy hạnh phúc, đây là kiểu gia đình mà anh luôn mong ước.

Ăn cơm xong, anh cùng cậu đến công ty để làm việc. Hai người vui vẻ nắm tay nhau đi lên phòng của anh, cậu vẫn như cũ việc đầu tiên cậu làm là kéo rèm cửa ra, đứng đó ngắm nhìn mọi thứ thật lâu. Anh nhìn cậu, miệng bất giác mỉm cười rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho y:

– Cậu đi làm chưa?

– Em đang trên đường tới! – Y đang lái xe.

– Cậu đưa Duy Lâm đến luôn nhé! Có Ngọc Hào ở đây nữa!

– Dạ, vậy để em ghé qua nhà em ấy!

– Được rồi! Lái xe cẩn thận!

– Dạ, em cúp máy đây!

Cậu nghe anh gọi điện thoại thì quay lại nhìn, nghe anh bảo đưa Duy Lâm đến thì cậu vui vẻ nhìn anh:

– Anh gọi nó đến chơi với em đó hả?

– Không, là anh có chuyện cần nhờ cậu ấy!

– Vậy mà em tưởng anh sợ em buồn chứ! – Cậu chu chu mỏ.

– Bộ em không vui khi ở với anh sao! – Anh cũng vờ giận dỗi.

– Ý em đâu phải vậy! – Cậu nũng nịu đi lại ngồi lên đùi anh.

– Vậy nếu như ở nơi chỉ có em với anh thì em có chịu ở không, hửm? – Anh siết chặt eo cậu.

– Tất nhiên là em sẽ ở với anh, nhưng mà lâu lâu anh phải cho em gặp ba mẹ, gặp con Hân với thằng Lâm đó! – Cậu bé đáng yêu ôm lấy cổ anh.

– Chỉ cần em muốn, anh đều sẽ đáp ứng hết! Chịu không?

– Không được, anh không được nuông chiều em như vậy!

– Nhưng không nuông chiều em thì anh biết làm gì?

– Anh không sợ em sẽ hư sao?

– Khi nào hư thì anh sẽ phạt! – Anh nở nụ cười ma mị.

Hai người cứ ngồi đó, ôm chặt nhau cùng nói với nhau mọi chuyện trên đời dưới đất, mãi đến khi hắn và y vào thì họ mới dừng lại. Hắn mở cửa cho y bước vào trước rồi hắn bước theo sau, thấy anh hắn tươi cười cuối đầu:

– Anh, anh có gì muốn nói với em à!

– Cậu thông minh đó! – Anh cười cười.

– Hai người từ khi nào mà thân thiết quá vậy! – Y liếc liếc anh và hắn.

Họ cùng đi lại bàn ngồi xuống, anh nhìn qua cậu một lượt rồi quay qua nhìn hắn:

– Anh và Quốc Kiệt chuẩn bị sẽ đi qua Mĩ công tác!

– Anh đi bao lâu vậy? – Cậu có chút bất ngờ nhưng cố tỏ ra tự nhiên.

– Cũng không biết trước được, nhưng chắc cũng nhanh thôi! – Anh trầm ngâm.

– Em biết anh anh định nói gì với em rồi! – Hắn cười cười.

– Cậu quả không làm anh thất vọng! Vậy anh nhờ hết vào cậu đó!

– Dạ được, anh cứ yên tâm!

– Anh định nhờ nó cái gì vậy? – Cậu vẫn không hiểu điều anh muốn nói với hắn.

– À, anh nhờ cậu ấy ở nhà trông nom em đó! – Anh nhìn cậu mỉm cười.

– Em lớn rồi mà, đâu cần ai trông nom nữa đâu!

– Anh không lo lắng về em, điều anh lo là những thứ xung quanh em!

– Xung quanh em sao?

– Đúng rồi, hiện tại chúng ta đã công khai rồi nên sẽ có rất nhiều thứ kể cả tốt hay xấu sẽ hướng vào em! Anh không thể yên tâm được khi để em một mình!

– Em biết rồi!

– Ngoan! Anh sẽ cố gắng để về sớm! – Anh xoa xoa đầu cậu.

– Dạ, mà khi nào hai người đi?

– Ngày mai tụi anh sẽ đi! – Y từ nảy giờ mới lên tiếng.

– Chúc hai anh suôn sẻ mọi việc! – Hắn mỉm cười nhìn hai anh.

Cả ngày hôm đó, bốn người họ cùng nhau ở công ty của anh, đến tối họ cùng đi ăn, đi chơi đến tận khuya thì mới về nhà. Sáng hôm sau, anh cùng y ra sân bay để sang Mĩ…

Ở một nơi nào đó…

– Chị, hai người họ mới vừa ra sân bay để đi Mĩ đó! – Hải Minh trầm ngâm nhìn chị mình.

– Họ qua bên đó để tìm sự giúp đỡ sao?

– Em cũng không chắc lắm! Nhưng chẳng phải rất lạ sao?

– Lạ chuyện gì?

– Nếu họ đi trong khoảng thời gian này thì chuyện hợp đồng giữa chúng ta và họ ai sẽ là người giải quyết! Chỉ còn một tuần nữa là họ phải giao sản phẩm cho chúng ta rồi!

– Em chắc là loại vải đó chỉ có công ty bé nhỏ kia sản xuất được không?

– Đương nhiên!

– Vậy ta cứ thử đợi xem họ định làm gì! À, mà sao em không thử nhờ Rian xem! – Ả ta có phần không hiểu lắm lí do anh và y đi Mĩ trong lúc này.

– Không được! Nếu Rian biết được việc chúng ta đang làm thì anh ta sẽ ngừng hợp tác ngay! – Cậu ta lo lắng.

– Em định để cho anh ta suôn sẻ trong chuyến đi này à?

– Chị quên là anh ta còn để lại một thứ rất quan trọng ở lại sao! – Cậu ta nở nụ cười đầy ẩn ý.

– Em định làm gì cậu nhóc đó!

– Không phải em, mà là chị!

Ả ta hiểu được ý của em trai mình, ngồi suy nghĩ một lúc rồi mới thấy có vẻ không hợp lí:

– Chị sao? Em nghĩ cậu ta có nghe chị nói không? – Ả ta không nghĩ cậu sẽ dễ dàng nghe những gì mình nói.

– Bình thường thì có lẽ không, nhưng trong hoàn cảnh này thì khác!

– Được rồi! Chị sẽ thử!

– Cảm ơn chị!

Anh đi đã được ba ngày, chỉ cần có lúc nào rảnh rỗi anh đều sẽ gọi về cho cậu, cậu hằng ngày bất cứ lúc nào cũng chờ điện thoại của anh, chỉ cần anh gọi thì cậu sẽ lập tức bắt máy ngay. Hôm nay, sau khi ăn cơm xong cậu cũng ngồi cầm điện thoại để đợi cuộc gọi từ anh, điện thoại reo lên cậu vội vàng đưa lên xem, nhưng có chút bất ngờ vì không phải là số của anh, có chút ngập ngừng nhưng cậu cũng bấm nghe:

– Alo! Cho hỏi ai vậy ạ?

– Chào cậu! Chắc cậu còn nhớ Thiên Trang tôi chứ!

– Thiên Trang sao… À, tôi nhớ chị rồi! Chị là đối tác của anh Bảo đúng không?

– Đúng nhưng còn thiếu! Tôi đây không chỉ là đối tác của anh ấy!

– Không chỉ là đối tác, vậy chị là gì…

– Chuyện này nói qua điện thoại không tiện cho lắm! Cậu có thể gặp tôi một lúc được không?

– Gặp chị sao? – Cậu có chút e dè vì lời đề nghị này của ả ta.

– Cậu lo lắng điều gì sao? Tôi sẽ không làm gì cậu đâu, chỉ là có vài chuyện liên qua đến anh Bảo… Tôi muốn nói cho cậu biết thôi! – Ả mỉm cười.

– Tôi không có lo gì cả! Chị muốn gặp ở đâu? – Nghe đến anh, cậu không thể lơ đi được.

– Được, vậy ta gặp nhau ở…

– Được thôi, tôi sẽ đến ngay!

– Tốt, vậy tôi đợi cậu!

Cúp máy của ả ta, cậu thở dài một cái, trong lòng có dự cảm chẳng lành nhưng cũng quyết định sẽ đi gặp ả ta. Cậu đứng dậy, đi thay quần áo rồi nhanh chóng đến nơi đã hẹn với người tên Thiên Trang kia. Cậu bước vào nhà hàng sang trọng cũng đã khá quen với cậu, cũng có vài người nhận ra cậu nhưng vì nghĩ đến anh nên họ không dám làm phiền. Cậu bước vào căn phòng đã được sắp xếp trước, vừa vào cậu đã thấy ả ta ngồi đợi sẵn ở đó, cậu nhẹ nhàng tiến lại chiếc bàn mà ả đang ngồi. Thấy cậu, ả khẽ mỉm cười:

– Chào cậu, mời cậu ngồi!

– Được, cảm ơn! – Cậu đi lại bàn, ngồi phía đối diện của ả ta.

– Cậu uống gì, cứ gọi đi!

– Không cần đâu, chị có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi! – Cậu thật sự không muốn ở lâu với ả.

– Cậu vội vàng làm gì chứ!

– Không có, tôi chỉ là không muốn làm mất thời gian của chị thôi!

– Không sao, hôm nay tôi rảnh! Nhưng nếu cậu đã muốn thì tôi cũng không vòng vo nữa… Chắc cậu biết chuyện tập đoàn JK của anh Bảo đang gặp khó khăn chứ! – Ả ta bắt đầu đi vào vấn đề.

– Tôi biết!

– Vậy cậu có biết vấn đề anh ấy gặp phải là gì không?

Cậu có chút im lặng, thật sự cậu chỉ nghe anh nói là có gặp chút khó khăn nhưng cậu lại chẳng biết vấn đề thật sự đó là gì. Nhìn thái độ của cậu, ả khẽ nhếch mép:

– Tôi cũng đoán được là cậu không biết!

– Chị cứ nói thẳng ra đi!

– Toàn bộ các công ty cung cấp nguyên liệu sản xuất cho tập đoàn JK đều đã đơn phương hủy bỏ hợp đồng, hiện công ty của anh ấy vì việc này mà đang rất khốn đốn!

Cậu lần nữa lại không nói được nên lời, thật sự bị bất ngờ với việc này, cậu không nghĩ khó khăn mà anh nói nó lại lớn đến mức này. Nhìn cậu lúc này, ả ta thấy rất hài lòng, khẽ mỉm cười rồi ả nói tiếp:

– Nhưng đó không phải là điều quan trọng, điều quan trọng hơn chính là lí do dẫn đến việc này!

– Chị biết lí do sao? – Cậu đang từ từ bị cuốn vào điều ả ta nói.

– Đương nhiên, cậu quên tôi là đối tác của anh ấy à!

– Vậy lí do là gì?

– Là vì chuyện yêu đương không giống ai của hai người đó! Cậu thử nghĩ xem, ai lại đi hợp tác với một người nam không ra nam, nữ không ra nữ chứ! Giới tính cũng chẳng rõ ràng được, thì kinh doanh tính toán rõ ràng như thế nào được!

– Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau chứ!

– Với cậu không sao, với anh ấy không sao… Nhưng trong giới kinh doanh này, cậu nghĩ ai sẽ tin tưởng hợp tác với một người như vậy!

– Nhưng tại sao chị lại đi nói chuyện này với tôi?

– Đương nhiên là vì tôi muốn giúp anh ấy rồi! Một người tài giỏi như vậy thì làm sao tôi nỡ để anh ấy bị người khác xem thường chứ!

– Nói cho tôi biết thì giúp được gì? – Cậu vẫn chưa hiểu lắm ý của ả ta.

– Đương nhiên là có thể, chỉ cần cậu đồng ý kết thúc chuyện yêu đương này thì mọi thứ sẽ trở lại như trước thôi! – Ả ta giờ mới nói ra lí do của buổi gặp gỡ này.

– Thì ra, chị gặp tôi chỉ để nói chuyện này thôi sao! – Cậu nhận ra ý đồ của ả ta chỉ đơn giản là muốn chia rẽ anh và cậu.

– Chỉ là chuyện này? – Ả ta có chút bất ngờ với thái độ này của cậu.

– Chị nghĩ chỉ vì những lời này của chị mà có thể làm ảnh hưởng đến chúng tôi hay sao! – Cậu cố gắng tỏ ra bĩnh thản nhất có thể.

– Đúng là trẻ con, cậu nghĩ tôi là ai mà lại phải đi làm những chuyện vô bổ như vậy! Tôi chỉ là đang cảm thấy tiếc thay cho anh ấy thôi, chẳng lẽ sự nghiệp cả đời của ông và cha anh ấy lại chỉ vì chuyện này mà bị hủy hoại hay sao chứ! – Ả ta nhanh chóng lấy lại phong độ, tiếp tục đả kích cậu.

– Tôi chỉ tin những gì anh ấy nói… – Cậu dường như chẳng thể cố gắng cứng rắn được nữa rồi.

– Anh ấy sao nỡ làm tổn thương một cậu bé non nớt như cậu đây! – Ả mãn nguyện vì đã đưa được cậu vào câu chuyện của mình.

– Mà nếu tôi với anh ấy kết thúc, thì làm cách nào để anh ấy lấy lại được những bản hợp đồng đó chứ?

– Chuyện đó cậu khỏi lo, tôi sẽ giúp anh ấy! – Ả mỉm cười.

Cậu chẳng biết phải nên nói gì nữa, im lặng nghĩ ngợi. Ả vui mừng vì đã thành công trong việc đả kích cậu, tuy cảm thấy cũng thật đáng thương cho cậu nhưng với ả thì đạt được mục đích của mình mới là quan trọng. Trước khi đứng dậy, ả còn thả lại một câu:

– Quyết định của cậu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh ấy đó!

Nói rồi ả nhanh chóng quay đi, bỏ lại cậu bé đáng thương đang thất thần ngồi đó, ánh ắt nhuốm màu buồn bã. Phải một lúc thật lâu sau, cậu mới có thể đứng dậy ra về với sự trống rỗng trong đầu và thật sự hụt hẫng. Về đến nhà thì trời cũng sẫm tối, thấy ba mẹ, cậu cố tỏ ra thoải mái nhất có thể, nói dối ba mẹ là đã ăn tối cùng bạn, rồi đi thẳng lên phòng. Mẹ cậu nhận ra sự khác lạ trong thái độ của con mình, đợi cậu đi khuất thì bà mới quay qua nói với ba cậu:

– Ông thấy nó lạ lạ không?

– Chắc tại nó nhớ thằng Bảo quá đó! Từ lúc yêu nhau đến nay, đây là lần đầu tiên chúng nó xa nhau như vậy còn gì! – Ba cậu thật sự chỉ nghĩ đơn giản như vậy.

– Chắc là vậy, nghe nói công ty thằng Bảo đang gặp chuyện! Thương cho mấy đứa nhỏ quá! – Bà có chút xót xa.

– Bà không cần quá lo, đó là thử thách cho tụi nó đó!

– Cũng mong là tụi nó không bị lây động!

Cậu lên phòng đóng cửa lại, tiến lại giường thả thân mình ngã trên giường một cách vô định, úp mặt vô gối, nước mắt bắt đầu chảy ra không thể kiểm soát, cậu khóc rồi… Cậu phải nên làm gì đây, nên giữ lại tình yêu đầu đời tươi đẹp này, hay là như ả ta nói, từ bỏ nó để anh giữ lại được sự nghiệp bao đời qua của gia đình anh. Cậu sẽ như thế nào đây khi cậu yêu anh nhiều đến vậy, cậu tin anh cũng yêu cậu nhiều như cậu đã yêu anh, nhưng giữa cậu và sự nghiệp, anh sẽ chọn gì đây… Cậu còn đang chìm trong mớ hỗn độn rối như tơ vò, thì chợt điện thoại của cậu reo lên, cầm điện thoại lên xem, lần này đúng là anh rồi, vội lau khô nước mắt trên mặt, hít thở một hơi thật sâu rồi cậu bấm nghe:

– Em nghe đây! – Cậu cố gắng vui vẻ.

– Sao hôm nay bắt máy chậm vậy, hửm! – Anh cười cười, vờ giận dỗi.

– Tại em đang tắm, nghe điện thoại là em chạy ra ngay đó! – Cậu chu mỏ giải thích.

– Vậy sao? Mà em đã ăn cơm chưa?

– Em ăn rồi! Mà… Anh giải quyết công việc đến đâu rồi! – Cậu có chút ngập ngừng khi nhắc đến công việc của anh.

– Ừ, còn một chút nữa thôi! Bộ, bảo bối nhớ anh rồi hả? – Anh vui vẻ cười cười.

– Đương nhiên là nhớ anh rồi… – Nói đến đây tự dưng cậu không thể mở miệng được nữa, nước mắt trực trào ra không thể kiểm soát được.

– Em sao vậy, sao không nói gì nữa? – Anh tự dưng chột dạ.

– Em không sao, tại tín hiệu hơi kém thôi, mà anh nè! Công ty đối với anh rất quan trọng đúng không? – Cậu cố nói với giọng thoải mái.

– Đương nhiên rồi, nó là tâm huyết cả đời của ông nội và ba anh mà! Nhưng sao hôm nay em lại hỏi chuyện này?

– Tại em tò mò thôi! Chẳng phải từ xưa đến nay, anh chỉ lo làm việc thôi sao!

– Anh chỉ muốn gìn giữ thật tốt thứ mà mình được thừa hưởng thôi!

– Dạ! Em biết rồi! Mà thôi, em cúp máy nhé, mẹ gọi em xuống nhà kìa! – Cậu tìm lí do để cúp máy, cậu sợ anh sẽ phát hiện ra cậu đang khóc.

– Được, vậy tạm biệt em! Ngủ ngoan nhé!

– Dạ…

Cúp máy, cậu lại ụp mặt vào gối để cho nước mắt tự do chảy ra, ướt hết cả gối, cậu khóc đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Anh tắt điện thoại, quay qua nhìn y đang ngồi cuời cười bên cạnh mình:

– Hôm nay, em ấy bị sao vậy nhỉ?

– Chắc tại nhớ anh quá thôi! À, mà sao anh không nói với em ấy là mình giải quyết xong công việc rồi!

– Anh muốn cho em ấy bất ngờ! Nhưng hôm nay, em ấy thật sự rất lạ! – Anh cảm nhận được cậu không giống như mọi ngày.

– Thôi, cố thêm chút nữa đi! Chẳng phải mai là chúng ta về rồi sao! – Y cười cười vỗ vai anh.

– Ừ…

Nói là nói vậy nhưng anh chẳng thể an tâm được, ăn cũng chẳng ngon, ngủ cũng chẳng yên, chỉ mong mình có thể bay đến bên cậu thật nhanh để xem rốt cuộc cậu đang gặp phải chuyện gì. Hôm sau, vừa đáp máy bay là anh lập tức lao xe đến nhà cậu, chỉ kịp chào qua loa ba mẹ cậu rồi chạy ngay lên phòng cậu. Đứng trước cửa phòng, anh gõ cửa nhưng không nghe cậu trả lời, anh nóng lòng mở cửa đi vào luôn. Thấy cậu vẫn còn đang ngủ, anh khẽ mỉm cười đi đến bên giường cậu, ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu. Tim anh chợt thắt lại khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cậu, anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu, cậu đã khóc sao? Ai đã làm cho bảo bối của anh khóc đến sưng vù cả mắt lên vậy? Tim anh đau quá…

Cậu chợt tỉnh giấc khi có người chạm vào mặt mình, mở mắt ra thấy anh, cậu giật mình ngồi bật dậy, dụi dụi mắt:

– Là anh thật sao? Anh về khi nào vậy?

– Anh mới vừa về tới thôi!

– Anh giải quyết xong công việc rồi à! Mà sao anh không nói cho em biết vậy? – Cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên.

– Anh là muốn tạo bất ngờ cho em đó! Em bất ngờ không, hửm! – Anh mỉm cười.

Cậu cười, gật gật đầu, nhào tới ôm chầm lấy anh, dụi mặt vào ngực anh:

– Em nhớ anh quá!

– Anh cũng nhớ em lắm đó, bảo bối à! – Anh ôm cậu vào lòng.

– Anh, hôm nay là chủ nhật hay mình đi chơi đi!

– Được! Vậy anh xuống nhà đợi em, em rửa mặt đi!

– Dạ…

Nói rồi anh đi ra khỏi phòng, còn cậu thì vào nhà vệ sinh, hít thở một hơi thật sâu, cậu làm vệ sinh cá nhân xong, thay đồ rồi vui vẻ chạy xuống nhà, thấy anh đang ngồi đợi cậu liền chạy lại:

– Đi thôi anh, hôm nay em muốn đi chơi thật nhiều luôn!

– Được thôi! Nhưng trước tiên phải đi ăn sáng đã, được không!

– Dạ được!

Hai người vui vẻ nắm tay nhau đi ra xe, ba mẹ cậu nhìn theo bóng dáng hai người chỉ khẽ mỉm cười hài lòng. Thật tốt khi cậu đã vui vẻ trở lại rồi, đúng cậu buồn bã ủ dột là do nhớ anh thật rồi. Nguyên ngày hôm nay, anh đưa cậu đi lòng vòng khắp nơi, đi chơi đi ăn tứ sáng cho đến tận khuya, cả hai đều thấm mệt nhưng thật sự rất vui rất hạnh phúc. Anh lái xe đưa cậu về, đến trước cửa nhà cậu anh dừng xe lại, quay qua nhìn cậu:

– Hay hôm nay, em qua nhà ngủ với anh đi!

– Anh… – Mặt cậu chợt biến sắc, cuối gằm mặt.

– Em sao vậy? Muốn nói gì sao?

– Anh, hay là… Tụi, tụi mình… Chia, chia tay nha! – Cậu khó khăn lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

– Em nói cái gì vậy? – Anh không tin vào tai mình.

– Em… Em nói là… Chia… Chia tay! – Cậu ngập ngừng.

– Em nhìn thẳng vào mặt anh này! Em nói lại anh nghe! – Mặt anh tối sầm lại.

Cậu vẫn cuối gằm mặt, miệng như bị cứng lại, không thể nói được gì nữa, nước mắt cậu lại bất giác rơi không kiểm soát được. Anh như bị bóp nghẹt tim mình lại, vội vã chồm qua nâng mặt cậu lên, anh nhẹ giọng:

– Này, em đừng khóc! Có gì nói cho anh nghe, ngoan! Bảo bối à, nín đi! – Anh cuống cuồng lau nước mắt cho cậu.

– Em… Em, hết… Hết yêu anh rồi! – Cậu cố nói cho trôi chảy nhưng thật sự không thể.

– Đừng quên là em không thể nói dối! – Anh nhấn mạnh từng chữ.

– Em… Không… Nói… Dối! – Cố gắng hét lên từng chữ, rồi lập tức mở cửa xe ra chạy thật nhanh vào nhà.

– Ngọc Hào à, Ngọc Hào… Em đứng lại cho anh! – Anh không kịp giữ cậu lại, chỉ biết nhanh chóng mở cửa xe ra chạy đuổi theo cậu.

– Anh đi về đi!

Cậu chạy thật nhanh vào nhà, thấy ba mẹ vẫn còn ngồi xem ti vi, cậu nói thật to với ba mẹ:

– Ba mẹ đừng cho anh Bảo vào phòng con! – Nói rồi cậu chạy lên phòng, khóa trái cửa lại.

– Em đứng lại cho anh! – Anh cũng vừa chạy vào tới trong nhà.

– Này, này… Hai đứa có chuyện gì vậy? – Mẹ cậu hoàn toàn bị bất ngờ, thấy anh chạy vào thì vội vàng gọi lại.

– Dạ, con cũng không biết em ấy đang bị gì nữa! – Anh nghe gọi thì đứng lại, mặt vẫn hường theo bóng cậu.

– Chắc nó đang rất rối loạn, con cứ bình tĩnh ngồi xuống đây trước đã! – Ba cậu có vẻ bình tĩnh hơn.

– Dạ… – Anh nghe lời ba cậu, lại bàn ngồi xuống cùng hai người.

– Con uống miếng nước đi đã! – Mẹ cậu rót cho anh ly nước.

– Dạ, cảm ơn cô! – Anh cầm ly nước lên, một hơi uống hết.

– Rồi, giờ nói cho cô chú nghe xem! Chẳng phải hồi sáng hai đứa vẫn còn rất vui vẻ sao? – Mẹ cậu từ tốn.

– Dạ, con cũng không rõ nữa! Tự dưng đi chơi với con về, em ấy đòi chia tay! Con còn chưa kịp hỏi lí do thì em ấy đã bỏ chạy như vậy rồi! – Anh thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.

– Chia tay sao? – Ba mẹ cậu không nghĩ mọi chuyện lại đến mức này.

– Dạ… Nhưng mà từ tối qua, khi em ấy nói chuyện với con thì con đã thấy rất lạ rồi! Lúc sáng, con còn thấy mắt em ấy sưng vù lên, chắc là đã khóc cả đêm!

– Khóc! Thảo nào tối qua cô thấy nó lạ lạ, nhưng cô chú chỉ nghĩ là nó buồn vì nhớ con!

– Em ấy có biểu hiện gì lạ không ạ!

– Nó nghe điện thoại của ai đó rồi đi ra ngoài, sau khi về là nó buồn bã như vậy đó!

– Rốt cuộc là em ấy đã gặp ai chứ!

– Cô chú thật vô tâm quá!

– Cô chú đừng lo, con nhất định sẽ điều tra cho ra ai là người đã khiến em ấy trở nên như vậy!

– Nói ra câu đó, chắc thằng bé đã đau lòng lắm! – Mẹ cậu nói giọng trầm buồn.

– Con xin lỗi, xin lỗi đã để em ấy khóc! – Anh thật sự rất đau lòng.

– Không phải lỗi của con, đừng tự trách mình! – Ba cậu vỗ vai anh an ủi.

– Dạ, vậy con nhờ cô chú chăm sóc cho em ấy! Con về trước đây, con sẽ tìm ra nguyên nhân của việc này!

– Được rồi, giờ cũng khuya rồi, con về nghĩ ngơi đi, đợi nó bình tĩnh lại rồi cô chú sẽ nói chuyện với nó!

– Dạ, con về ạ…

Anh đứng dậy cuối đầu chào ba mẹ cậu, ngước nhìn lên hướng phòng cậu một cái rồi lưu luyến quay đi. Anh chạy thật nhanh ra xe, vừa vào xe anh đã lập tức lấy điện thoại ra bấm gọi cho y…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN