Tia nắng của anh - Chương 22: Tháo gỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Tia nắng của anh


Chương 22: Tháo gỡ


Tại nhà y, trong căn phòng rộng lớn màu xanh dương của y đang vang vọng âm thanh của sự khoái lạc. Hai con người trần truồng không mảnh vải che thân quấn lấy nhau, trao nhau hết tất cả những nhớ nhung mấy ngày qua. Y không phải người có thân hình quá bé nhỏ, ít gì y cũng cao gần mét tám nhưng khi nằm với hắn trông y cứ thật bé nhỏ. Y nằm gọn trong vòng tay hắn, đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ từ hắn, miệng rên rỉ, cở thể khẽ ưỡn ẹo theo từng cơn sung sướng. Cả hai đang chìm trong ái tình chẳng màng đến thế sự, thì bỗng điện thoại y reo lên, hắn tỏ vẻ hờn dỗi:

– Là ai dám phá hỏng chuyện tốt của thằng Lâm này vậy chứ!

– Là anh Bảo… – Y với tay lấy điện thoại.

– Thôi… Em chịu thua anh ấy! Anh nghe máy đi! – Hắn tạm ngừng động tác của mình lại để y nghe điện thoại.

– Em nghe đây anh! – Y bấm nghe điện thoại với giọng thều thào.

– Anh có việc muốn nhờ cậu giúp đây! – Nghe y bắt máy, anh vội vã vào thẳng vấn đề.

– Anh cứ nói đi! – Y khẽ cựa quậy, nằm ngay ngắn lại gối đầu lên tay hắn.

– Cậu điều tra giúp anh xem, ngày hôm qua theo giờ ở đây Ngọc Hào đã đi gặp ai được không?

– Sao vậy anh? Ngọc Hào xảy ra chuyện gì sao?

– Anh không biết hôm qua em ấy đã đi gặp ai, rồi họ nói gì với nhau mà tự nhiên em ấy khóc suốt cả đêm rồi còn đòi chia tay anh nữa! – Trong đầu anh giờ thật sự là rối như tơ vò.

– Em biết rồi! Để em cho người kiểm tra ngay!

– Được rồi, cảm ơn cậu!

– Em biết rồi!

Y cúp máy của anh rồi lập tức bấm số gọi cho ai đó:

– Là tôi đây, cậu điều tra ngay cho tôi ngày hôm qua người yêu của anh Bảo đã đi gặp ai!

– Đúng, càng nhanh càng tốt!

Y tắt điện thoại rồi ngước lên nhìn hắn:

– Anh Bảo với Ngọc Hào gặp rắc rối rồi!

– Chuyện gì vậy anh?

– Ai đó đã khiến Ngọc Hào đòi chia tay với anh Bảo!

– Chia tay sao! – Hắn không khỏi ngạc nhiên.

– Ừ, không biết ai mà có thể tác động được đến em ấy như vậy! – Y có vẻ suy tư.

– Ai mà lại muốn chia rẽ hai người họ chứ!

– Anh nghĩ mục đích của người kia không đơn giản chỉ là muốn chia rẽ họ đâu!

– Ý anh là sao?

– Anh Bảo lúc này đang thật sự rất rối, ảnh còn chẳng thể tự suy nghĩ được gì nữa!

– Vậy ý anh là, người mà người kia nhắm tới là anh Bảo… – Hắn không chắc lắm với suy nghĩ có mình.

– Anh nghĩ là vậy, nhưng cũng phải xem người kia là ai đã!

– Mong là sẽ sớm tìm được người kia!

– Giờ này cũng khuya rồi, chắc sáng mai mới có được! – Y mở điện thoại ra xem giờ.

– Vậy giờ chúng ta làm gì?

– Thì ngủ đi, khi nào có thông tin thì họ sẽ gọi cho anh!

– Sao mà ngủ được, việc của chúng ta còn chưa xong mà… – Hắn cười ma mị.

Y còn chưa kịp phản ứng gì với câu nói thì đã bị hắn nhanh chóng chiếm lấy tiện nghi. Ngậm lấy môi y, hắn đưa lưỡi vào bên trong khoái đảo, tay bắt đầu xoa nắn cơ thể y rồi chậm rãi lần mò xuống phía dưới.

Anh trở về nhà, nhưng chẳng còn tâm trí để làm bất cứ việc gì, thất thần ngồi giữa nhà tay cầm điện thoại để chờ tin từ y. Anh ngồi đó, cứ bất động như vậy cho đến khi ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi… Tiếng chuông điện thoại reo lên làm anh chợt tỉnh giấc, thấy là số của y nên anh vội bấm máy nghe ngay:

– Anh đây, cậu có tin chưa?

– Dạ có rồi, anh bình tĩnh đã! – Y cố trấn an anh.

– Anh không sao, cậu cứ nói đi!

– Người mà đã găp Ngọc Hào là Thiên Trang đó! Chắc ả tả dùng chuyện công việc của anh để tác động đến em ấy!

– Khốn kiếp! Anh sẽ không để yên cho họ! – Anh như không thể kiềm chế được.

– Anh từ từ đã, em nghĩ là lí do ả ta phá chuyện của hai người không đơn giản chỉ nằm ở chuyện tình cảm đâu! Chị em họ thừa biết Ngọc Hào là điểm yếu duy nhất của anh bây giờ, nên…

– Anh hiểu ý cậu rồi, cảm ơn cậu! Giờ anh phải đi gặp em ấy đã! – Y chưa nói hết câu thì anh đã hiểu ý.

– Dạ, vậy anh đi đi! Chắc em ấy đã đau lòng lắm!

– Được rồi, anh của cậu cũng như chết đi sống lại đây này! – Anh giờ đã thoải mái hơn rất nhiều.

– Em biết rồi, anh mau đi đi!

– Được, cảm ơn cậu! – Anh cúp máy.

Vừa tắt điện thoại, anh lập tức lao đi như bay đến nhà cậu. Vừa bước vào thì anh đã thấy ba mẹ cậu đang loay hoay ở của tiệm, anh đi đến:

– Chào cô chú! Con đến giải quyết hiểu lầm với em ấy đây ạ! – Anh cuối đầu cười cười.

– Sao rồi, làm rõ được mọi việc rồi à! – Ba cậu thấy anh đã thoải mái hơn lúc tối rất nhiều nên cũng thấy vui theo.

– Dạ! Con đã biết được nguồn cơ của mọi chuyện rồi ạ!

– Vậy là tốt rồi, con mau vào với nó đi! Sáng nay, cô có hỏi chuyện nó nhưng nó chẳng chiụ nói gì cả! – Mẹ cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

– Dạ, con xin phép cô chú!

– Được rồi, con mau vào đi!

Anh chạy thẳng vào trong nhà rồi lao ngay lên phòng cậu, đứng trước của phòng cậu, anh nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong, giọng cậu nhẹ nhàng nói vọng ra:

– Dạ, con không sao đâu mẹ! Không có chuyện gì đâu, con chỉ hơi mệt chút thôi!

– Không phải mẹ, là anh đây! Em mau mở của cho anh đi!

– Không, anh mau về đi! – Cậu có chút bất ngờ.

– Em không mở là anh xông vào đó! – Anh kiên trì.

– Không được! Anh mau về đi, em không có gì để nói với anh đâu! – Cậu cố đuổi anh đi, bây giờ chỉ cần thấy anh thì cậu sẽ không thể kiềm lòng được mà lao ngay vào lòng anh mất.

– Được, nếu như em không chịu mở cửa cho anh thì anh sẽ lập tức quay về đem toàn bộ cổ phần của JK bán hết đi!

– Không… Không được! – Nghe đến đây, cậu lập tức chạy ra mở cửa.

Cậu rưng rưng nước mắt, nhìn anh:

– Sao anh… Anh có thể bán JK được chứ! Chẳng… Chẳng phải đó là thứ rất quan trọng với anh sao hả! – Cậu lại chẳng thể kiềm lòng mà khóc nữa rồi.

Anh lập tức nhào đến ôm chầm lấy cậu, kéo cả hai người cùng vào bên trong phòng rồi anh đóng sầm cửa lại, đẩy cậu tựa vào cửa còn mình thì đứng đối diện cậu. Nhìn thẳng vào mắt cậu, anh vừa lau nước mắt cho cậu vừa thì thầm từng chữ:

– Ngoan, đừng khóc! Nói anh nghe, cô ta đã nói gì với em!

– Sao… Sao anh lại biết chuyện đó? – Cậu ngạc nhiên.

– Em quên anh là ai sao hả! – Anh vẫn nhẹ giọng.

– Chị ta… Chị ta nói, công ty của anh gặp rắc rối là do… Do chuyện tình cảm của chúng ta! – Cậu ngập ngừng.

– Em tin cô ta sao!

– Nhưng chị ta nói là… Anh bị người khác xem thường khi yêu em! Hức… Hức… – Cậu như bị chạm đến điểm đau nhất ở trong lòng, khiến bản thân không thể kiềm chế lại mà khóc nấc lên.

– Anh xin lỗi, anh xin lỗi… Bảo bối ngoan nào, đừng khóc mà…! – Anh đau lòng đưa tay lau từng giọt nước mắt trên mặt cậu.

– Chị ta nói… Hức… Chỉ cần em chịu chia tay anh thì… Thì chị ta sẽ giúp anh lấy lại những bản hợp đồng đó… – Cậu vẫn còn thút thít.

– Được rồi, anh hiểu rồi… Bảo bối ngoan, giờ nghe anh nói này! Là ả ta đã lừa em đó, công ty anh gặp rắc rối là do một lí do khác, với lại ả ta cũng chẳng thể giúp anh được đâu! – Anh dịu dàng dỗ dành cậu.

– Anh nói thật chứ! – Cậu dần nín khóc, mặt hiện rõ sự bất ngờ.

– Đương nhiên là thật! Anh có lừa em bao giờ đâu đúng không! – Mặt anh đã dãn ra hơn.

– Hức… Hức… – Cậu nhào đến ôm chầm lấy anh, tức tưởi khóc.

– Nào, ngoan nào! Em khóc làm anh đau lòng lắm đó! – Anh siết chặt cậu trong vòng tay, khẽ vỗ vỗ lưng cậu.

– Em xin lỗi… – Cậu dụi mặt vào ngực anh.

– Không phải lỗi của em mà! Cũng tại anh, anh đã không đề phòng cô ta, để cô ta có cơ hội đi lừa em khiến cho em phải đau lòng đến như vậy! – Anh nhẹ nhàng dỗ dành cậu.

– Tại em ngu ngốc, không chịu hỏi anh mà đã tự quyết định! Em… Em…! – Cậu giờ mới nhận ra mình thật sự đã quá ngu ngốc.

– Tại bảo bối quan tâm anh mà, không phải sao! Hửm! – Anh thả cậu ra, để cậu đứng đối diện mình lau nước mắt cho cậu.

– Anh không giận em hả? – Cậu bé ngây thơ.

– Tất nhiên là không, anh yêu em còn không hết sao phải giận em chứ! – Anh mỉm cười vuốt ve khuôn mặt cậu.

– Nhưng chẳng phải, hôm qua em làm cho anh buồn sao? – Cậu vẫn đang cảm thấy rất có lỗi với anh.

– Vậy… Em muốn anh hết buồn không? – Anh mỉm cười, ghé sát tai cậu.

– Dạ muốn… – Cậu gật gật đầu.

– Dùng thân thể của mình để làm anh vui đi…- Anh cười gian tà.

Cậu còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh dùng môi chặng lại, anh đưa lưỡi ra kéo cậu vào một cuộc tranh giành dưỡng khí. Đến khi cậu gần như ngạt thở, lấy tay đập đập vào ngực anh thì anh mới luyến tiếc rời môi cậu ra, cậu vừa thở hổn hểnh vừa nói:

– Anh, ở đây không được! Còn có ba mẹ em ở dưới nữa!

– Vậy được, bây giờ anh tạm tha cho em… Giờ cùng anh đi làm thôi! – Anh mỉm cười đưa tay ra nắm lấy tay cậu dắt đi.

Hai người cùng nhau đến công ty, anh luôn nắm chặt tay cậu từ khi bước xuống xe cho đến lúc vào phòng mình thì mới thả tay cậu ra, để cậu tự do chạy khắp phòng mình. Hai người vừa vào phòng thì y và hắn cũng vào tới, bốn người lại bàn ngồi bắt đầu nói về  chuyện mà cậu đã gặp phải. Nhìn qua anh và cậu một lượt, hắn cười cười:

– Anh, em xin lỗi đã để thằng Hào gặp phải chuyện không hay đó!

– Không phải lỗi của cậu, chỉ tại anh không để ý đến chị em cô ta thôi!

– Vậy giờ anh định giải quyết ả ta như thế nào đây? – Y góp vào.

– Anh định đánh sập tập đoàn TM, nhưng như vậy thì đơn giản cho họ quá… – Anh có vẻ suy ngẫm.

– Anh, đánh sập tập đoàn nhà họ rồi mà còn nhẹ nữa hả! – Cậu có chút hoảng hốt khi nghe anh nói đến chuyện này.

– Đương nhiên là nhẹ, làm cho bảo bối của anh phải đau lòng đến như vậy thì đâu thể bỏ qua dễ dàng được! – Anh xoa đầu cậu.

– Nhưng anh cũng đừng làm lớn chuyện quá! Không lại ảnh hưởng đến công việc của anh! – Cậu lo lắng.

– Không sao đâu! Em đừng lo, công việc của anh đã giải quyết xong rồi! – Anh mỉm cười.

– Thật sao? – Cậu vui vẻ hẳn lên.

– Đương nhiên, anh là ai chứ! – Thấy cậu cười, anh cũng vui theo.

– Đúng rồi, anh là Cao Thế Bảo tài giỏi nhất trên đời!

– Bảo bối thật ngoan nha… – Anh bất giác cười lớn.

– Chúng tôi còn sống đấy! – Y và hắn cùng đồng thanh, liếc mắt hình viên đạn nhìn hai người đối diện.

Anh và cậu chỉ biết mỉm cười, cậu thì có chút ngại ngùng làm đỏ cả mặt còn anh thì chỉ cười cười, khuôn mặt chẳng có chút gì gọi là ái ngại.

– Mà anh, vậy còn chuyện hợp đồng của chúng ta với TM thì sao? – Giờ y mới nhớ ra chuyện này.

– Anh có nhờ Minh Trí điều tra kĩ hơn về chủ tịch của công ty kia trong khoảng thời gian chúng ta đi Mĩ.

– Anh, anh bỏ rơi em từ khi nào vậy hả? – Y tự dưng giận dỗi.

– Anh đây lo cậu nhiều việc quá sẽ không có nhiều thời gian để sống cho bản thân, cậu còn giận anh! – Anh liếc liếc.

– Thật sao! Yêu anh nhất luôn đó! – Y lại thay đổi tâm trạng một tăm tám mươi độ.

– Cậu để cái bộ mặt đó cho Duy Lâm xem đi!

– Vậy anh đã biết được gì về ông ta rồi! – Y nghiêm túc trở lại.

– Minh Trí nói ông ta là người đã có tuổi nhưng vẫn tự mình đảm nhận công ty mà không có ý định giao lại cho con trai mình, tại vì con trai ông ta hình như là một kẻ hư hỏng  suốt ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa. Ông ta đang rất lo lắng khi tuổi của mình ngày càng cao mà vẫn chưa tìm được người thừa kế xứng đáng. – Anh từ tốn.

– Nghe qua thì có vẻ ông ta là một người sống rất nguyên tắc! – Y trầm ngâm.

– Đúng! Ông ta cự kì nguyên tắc, việc hủy hợp đồng với chúng ta là việc làm đầu tiên phá vỡ nguyên tắc của ông ta!

– Chắc lí do bên trong không chỉ là những lợi nhuận giống như Minh Trí nói! – Y dần nhận ra những điều ẩn sau việc này.

– Theo như Minh Trí nói thì lí do cũng là vì sự tha hóa của con trai ông ta…

– Theo anh, chúng ta có nên đến gặp ông ta lần nữa không?

– Anh đã hẹn với Minh Trí rồi, chiều nay chúng ta sẽ cùng đến đó!

– Vậy được, em sẽ chuẩn bị!

Trưa hôm đó, họ cùng nhau đi ăn trưa, ăn xong lại cùng nhau trở về công ty, mọi người đều cảm thấy khá vui vẻ và thoải mái khi đã dường như tìm đc hướng giải quyết cho mọi việc. Duy chỉ có cậu, từ lúc nghe anh và y nói chuyện về công việc đến lúc đi ăn cho đến khi trở về lại công ty bây giờ, thì trông cậu đều có chút khó chịu, không thật sự vui vẻ và thoải mái…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN