Tia nắng của anh - Chương 24: Người bạn cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Tia nắng của anh


Chương 24: Người bạn cũ


Ngày hôm sau, công ty của Minh Trí đã nhận được hàng từ công ty ngoại thành gửi đến theo điều khoản trong bản hợp đồng mà họ đã kí. Đích thân Minh Trí xuống để kiểm tra hàng hóa, đúng là loại vải mà công ty anh đang cần, cậu mỉm cười hài lòng rồi lấy điện thoại ra bấm số gọi cho anh:

– À, anh à! Hàng được giao tới rồi!

– Vậy à, tốt rồi! – Anh hào hứng.

– Dạ, vậy giờ em cho người chuyển qua đó cho anh luôn nhé!

– Ừ! Cảm ơn cậu!

– Được rồi! Em chuyển qua ngay đây, anh đợi một chút!

– Được, tạm biệt cậu!

– Dạ…

Cúp máy của anh, Minh Trí cho người chuyển hàng từ xe của công ty kia qua xe của công ty mình rồi bắt đầu chuyển đến cho anh. Chỉ một lát sau thì hàng đã được đưa đến tập đoàn cho anh, hàng lập tức được chuyển ngay vào xưởng để nhanh chóng hoàn thành số lượng sản phẩm để kịp giao cho TM vào cuối tuần này.

Đến ngày hẹn, sản phẩm của tập đoàn anh đã được giao đến đầy đủ cho TM theo đúng như hợp đồng. Điều này khiến cho chị em Thiên Trang vô cùng ngạc nhiên, họ không ngờ là anh sẽ hoàn thành được. Chị em họ rất khó chịu, lập tức cho người đi điều tra rõ ràng chuyện này, bọn họ không thể nghĩ ra được anh đã xoay xở như thế nào. Tất nhiên, chị em họ cũng chẳng phải là người đơn giản, bọn họ nhanh chóng điều tra được ngay, biết được mọi chuyện khiến ả Thiên Trang không khỏi tức giận:

– Phạm Đình là do em phụ trách đúng không? Tại sao em lại sơ sót như vậy chứ!

– Lúc nói đến chuyện hợp đồng của họ với JK thì chủ tịch của Phạm Đình đã có ý không muốn hợp tác với chúng ta rồi, nhưng mà em không nghĩ là anh ta lại còn dính đến chuyện giúp đỡ cho Cao Thế Bảo!

– Rốt cuộc, bọn họ có quan hệ gì với nhau chứ!

– Để em cho người điều tra rõ hơn về anh ta! Đúng là em đã quá xem thường khả năng của tên Cao Thế Bảo đó rồi! – Hải Minh khuôn mặt tối sầm.

– Thôi! Lần này xem như bài học cho chúng ta, lần sau phải thận trọng hơn! – Ả xoa dịu em mình.

– Em nhất định không để cho anh ta hả hê lâu đâu! Không phá được anh ta chuyện này thì em sẽ phá chuyện khác…

– Chuyện lần trước chị gặp thằng bé đó, hình như đã bị anh ta biết được rồi! Không dễ đâu…

– Lần này em sẽ đích thân làm, không cần chị! – Nói rồi Hải Minh đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Thiên Trang ngồi thừ người ra, ánh mắt thoáng chút buồn nhìn theo bóng dáng của đứa em trai mà mình yêu thương nhất. Đứa trẻ này đã từng hiền lành và trong sáng biết bao, không biết từ khi nào mà nó đã trở nên háo thắng và mưu mô như vậy. Ả khẽ thở dài, đứng lên bước lại bàn làm việc tiếp tục công việc dang dở…

Hải Minh lái xe đi đến một nơi nào đó mà mình không thể định trước được, rồi bỗng cậu ta dừng lại trước một sân bóng nhỏ. Hải Minh bước xuống xe, đi lang thang dạo quanh sân bóng, rồi kí ức chợt ùa về trong đầu cậu ta… Đó là hình ảnh một cậu bé trắng trẻo, đáng yêu với cặp mắt kính đang bị vây đánh bởi mấy đứa nhóc quậy phá khác. Cậu bé hiền lành, nhút nhát đến nổi không dám đáp trả, chỉ nằm im đó mà chịu trận khiến cho toàn thân dường như tím bầm hết, thế nhưng vẫn không có bất kì một tiếng khóc nào vang lên. Rồi không biết từ đâu, có một cậu bé khác chạy ra, lao vào ngăn cản đám trẻ, miệng còn nhanh nhảu la to lên:

– Các cậu mau về nhà đi kìa, ba mẹ của các cậu đang đến đó!

Đám trẻ nghe đến ba mẹ mình thì cũng sợ hãy mà nhanh chóng chạy về nhà hết, bỏ lại cậu bé bị đánh bầm dập nằm co ro dưới nền sân bóng. Đợi đám bạn quậy phá chạy đi hết thì cậu bé kia mới chạy lại đỡ cậu bé đáng thương ngồi dậy, rối rít hỏi thăm:

– Cậu có sao không, có ngồi dậy được không hả?

– Mình… Không, không sao… Cảm ơn cậu! – Cậu bé đau đớn, cố gắng ngồi dậy.

– Tại sao mấy người đó lại vây đánh cậu vậy?

– Mình cũng không biết nữa, chắc tại vì mình mà họ bị cô giáo phạt sáng nay!

– Thì ra là vậy… Mà sao hôm nay người nhà cậu lại không đến đón cậu vậy?

– Làm sao mà cậu biết người nhà mình hay đến đón mình?

– À, tại mọi hôm khi tan học mình đều thấy có xe đến đón cậu còn gì! Chúng ta học cạnh lớp nhau mà!

– Thì ra là vậy, vậy cậu biết mình à?

– Thì cậu là học sinh giỏi nhất khối còn gì, rất nhiều người biết cậu mà, cậu tên Hải Minh đúng không?

– Ừ! Vậy còn cậu, cậu học lớp 1B hả? Cậu tên gì?

– Đúng rồi, mình học lớp 1B, mình tên Ngọc Hào… Mà cậu có còn đau không, mình thấy cậu bị bầm hết rồi!

– Không sao đâu, tí nữa mình về kêu chị thoa thuốc là được rồi! Mà cảm ơn cậu đã giúp mình nhé! Từ nay, chúng ta làm bạn được không?

– Tất nhiên là được rồi! Được làm bạn với một học sinh giỏi như cậu thì tốt quá rồi!

– Mà nhà cậu ở đâu? Sao giờ này còn chưa về?

– À, mình đã về rồi, nhà mình ở ngay cạnh đây thôi! Mình định qua đây vẽ một chút, không ngờ gặp chuyện của cậu!

– À, ra là vậy…

Hai cậu bé vui vẻ ngồi nói chuyện với nhau, mãi cho đến khi người nhà của Hải Minh đến đón mới thôi. Cứ ngỡ hai cậu bé từ đây mà có thể trở thành những người bạn tốt của nhau, tuy nhiên ông trời thật không chiều lòng người. Sau chuyện ngày hôm đó, gia đình của Hải Minh đã lập tức chuyển trường cho cậu, mặc dù cậu thật sự không hề muốn nhưng vì ba và chị nên đành chịu nghe lời mà chuyển trường theo lời họ. Thế là cậu bé đành chấp nhận chuyển trường, chuyển luôn cả chỗ ở khi vẫn chưa kịp nói lời tạm biệt nào với người bạn tốt bụng mà mình mới quen… Không biết Ngọc Hào cảm thấy như thế nào, nhưng trong lòng Hải Minh thật sự rất rất buồn, từ lúc rời đi khi 7 tuổi cho đến tận khi hai người gặp lại nhau năm 18 tuổi thì trong lòng Hải Minh vẫn luôn luôn nhớ đến cậu bé Ngọc Hào ngày nào. Nỗi nhớ ấy cứ âm ỉ như một hạt giống ở trong lòng Hải Minh, nó cứ lớn dần theo năm tháng, để rồi sau mười năm khi gặp lại nhau thì hạt giống ấy bỗng chốc nảy mầm thành ngọn chồi tình yêu nơi đáy tim của Hải Minh…

Hải Minh vẫn đang lang thang với mớ kí ức trong đầu thì từ trong sân bóng chợt xuất hiện hình bóng quen thuộc của cậu. Hải Minh nhẹ nhàng tiến lại gần, cậu hình như đang ngồi vẽ thứ gì đó. Không nói tiếng nào, cậu ta ngồi xuống bên cạnh người mình đang thầm yêu. Cậu đang chăm chú vẽ thì bộng có người ngồi xuống canh mình thì có chút giật mình, quay qua thì không khỏi bất ngờ khi thấy Hải Minh, nhìn vẻ mặt đó của cậu, Hải Minh mỉm cười lên tiếng trước:

– Hôm nay cậu cũng ra đây để vẽ hả?

– À… Ừ… Nhưng mà cậu… – Cậu lúng túng trước hoàn cảnh này.

– Đừng nói cậu còn không nhớ được tôi nha… – Cậu ta cố tỏ ra thoải mái cười cười.

– Cậu là… À, cậu là Hải Minh đúng chứ?

– May quá, thì ra cậu vẫn còn nhớ!

– À… Tính ra chúng ta cũng mới gặp nhau có hai lần nhỉ, tôi cũng không nghĩ là mình nhớ được luôn đó! – Cậu cười cười.

– Hai lần… À, thì ra chỉ mới hai lần thôi! Tôi cứ tưởng là nhiều hơn chứ! – Giọng thoáng chút buồn.

– Thì lần này nữa là ba lần mà nhỉ!

– Cậu thật sự chẳng nhớ được… – Hải Minh mỉm cười cay đắng.

– Nhớ… Nhớ chuyện gì chứ?

– Không có gì đâu, nếu nó quan trọng với cậu thì chắc hẳn cậu sẽ nhớ thôi!

– Cậu đang nói đến chuyện gì vậy chứ? Bộ giữa chúng ta từng xảy ra chuyện gì à?

– Tại sao cậu lại chẳng thể nhớ ra tôi, trong khi ngày nào tôi cũng không thể quên được cậu chứ!

– Cậu… Cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy chứ?

– Cậu có còn nhớ hơn 10 năm trước, một cậu bé học giỏi nhất khối bị đám bạn quậy phá cùng lớp vây đánh không? Cậu có nhớ lúc đó có một cậu bé thích vẽ học cạnh lớp đã chạy ra giúp không… – Hải Minh liên tục đặt ra vô số câu hỏi cho cậu với giọng trầm buồn.

– Thì… Thì ra… Cậu, cậu là… Đúng rồi, cậu tên Hải Minh, đúng là Hải Minh của năm đó rồi! – Giờ cậu mới bàng hoàng nhận ra người bạn năm xưa.

– Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra mình rồi nhỉ, Ngọc Hào lớp 1B…

– Thật sự xin lỗi cậu… Xin lỗi cậu vì mình đã không nhớ ra cậu… – Cậu đang cảm thấy rất có lỗi với Hải Minh.

– Có gì đâu mà phải xin lỗi chứ! Chắc tại mình không để lại ấn tượng gì cho cậu nhớ…

– Không phải như vậy đâu! Thật sự vào cái hôm mà biết cậu phải đi mình đã rất buồn, mình nghĩ rằng cậu sẽ đến để tạm biệt mình trước khi đi nên mình đã đợi ở đây rất lâu… Nhưng mà cậu mãi không tới, khi mình buồn bã đi về thì không may gặp phải tai nạn, mình đã không thể nhớ được mọi chuyện trước đó… Mình chỉ mới nhớ lại được một vài chuyện vào những ngày gần đây thôi!

– Thật sự như vậy sao? Mình đã không hề biết chuyện gì, mình trách nhầm cậu rồi! Thật xin lỗi cậu… – Tim Hải Minh như nhói lên khi biết được chuyện này.

– Không sao, không sao… Đâu phải lỗi của cậu, hôm nay được gặp lại cậu đã là chuyện rất vui rồi! – Cậu vui vẻ xua xua tay cười tươi rói.

– Ừ, chúng ta lại được ngồi với nhau như thế này là tốt lắm rồi.

– Mình thật sự rất vui vì hôm nay có thể gặp lại được cậu đó!

– Tốt thật, vậy từ hôm nay chúng ta tiếp tục trở lại làm bạn của nhau nhé!

– Đương nhiên là vậy rồi, làm bạn với người xuất sắc như cậu là mình hãnh diện lắm đó! – Cậu cười tít cả mắt.

– Cậu vui đến vậy sao… Tốt thật đó! – Hải Minh vui đến nổi chỉ có thể cười và cảm thán “Tốt, tốt thật”.

– À… Mà cậu kể cho mình nghe chuyện về cậu trong khoảng thời gian chúng ta không được gặp nhau đi!

– Cũng không có gì đặc biệt đâu…

Hải Minh ngồi đó, bên cạnh người mà cậu ta nhớ nhung bấy lâu nay, kể cho cậu nghe mọi chuyện… Rằng vì sao mà cậu ta phải rời đi mà không kịp nói một lời từ biệt, rằng cậu ta đã phải nổ lực như thế nào để từ một cậu bé nhút nhát yếu đuối trở thành một thanh niên thành đạt và ưu tú, có đủ bản lĩnh để đối đầu với mọi thứ, thậm chí là có thể tự đi tìm đối thủ cho mình như ngày hôm nay… Cậu chỉ im lặng ngồi đó lắng nghe tất cả những điều mà người bạn cũ năm xưa kể lại.  Cả hai đã nói chuyện với nhau thật lâu và thật sự không biết họ đã nói với nhau biết bao nhiêu chuyện, mãi cho đến khi điện thoại của cậu vang lên thì hai người mới tạm ngừng cuộc trò chuyện, cậu mở máy ra xem thì thấy là số của anh, Hải Minh ngồi bên cạnh cũng thấy, mặt lại thoáng chút buồn. Cậu bấm nghe ngay lập tức:

– Dạ, em nghe đây anh!

– Em đang làm gì đó? Nhớ anh không hả? – Anh cười cười.

– Chẳng phải lúc sáng chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Mới có vài tiếng đồng hồ thôi mà…

– Nhưng mà anh vẫn thấy rất nhớ em! Phải làm sao đây… – Anh lại làm nũng nữa rồi.

– Anh này! Vậy giờ em đến chỗ anh, được chưa? – Cậu chu chu mỏ.

– Thật hả… Vậy em cứ đợi ở nhà đi, anh qua đón em đi ăn trưa luôn! – Anh hớn hở hẳn lên.

– Dạ, mà giờ vẫn còn trong giờ làm mà anh…

– Không sao, em quên người yêu của em là ai rồi à! – Anh nói với vẻ mặt tự mãn, ngheeng ngang.

– Em biết rồi, anh là Cao Thế Bảo  cao cao tại thượng, anh mà muốn làm gì thì chẳng ai có thể ngăn được! Đúng chứ? – Cậu cũng vui vẻ mà hùa theo anh.

Cậu mải nói chuyện với anh mà quên bén đi việc có người đang ngồi cạnh mình. Hải Minh bên cạnh chỉ biết im lặng, rồi dương như cảm nhận được sự thừa thải của bản thân nên đã lẳng lặng đứng dậy và rời đi không lời tạm biệt cậu. Sau khi cậu tắt máy của anh thì mới quay qua phía của Hải Minh lúc nảy, nhưng không còn thấy nữa. Cậu có chợt ngạc nhiên, có quay đi quay lại khắp nới để tìm kiếm nhưng vẫn không thấy đâu, có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ là do Hải Minh có chuyện gấp nên mới vậy, nên cậu cũng thôi không tìm kiếm nữa, cứ vậy cậu đi về nhà luôn.

Về đến nhà, cậu ngồi đợi một lát thì anh cũng tới, anh vừa đến cổng thì cậu đã vội chạy ra vui vẻ chồm lêm ôm lấy cổ anh. Anh cười ngọt ngào ôm lấy cậu, giọng dịu dàng:

– Sao nào! Bảo bối nhớ anh rồi hả?

– Xí… Ai thèm! – Cậu chu chu mỏ buông anh ra.

– Thôi nào, bộ không nhớ anh thật hả? – Giọng anh buồn thiu.

– Được rồi, coi như là em nhớ anh đi! Được chưa?

– Thật à, anh vui lắm đó! À, mà để anh vào thưa ba mẹ em rồi mình đi! – Anh hôn chụt lên trán cậu một cái, cười thỏa mãn.

– Dạ thôi, không cần đâu! Ba mẹ hôm nay đi ăn cỗ ở nhà họ hàng xa của em rồi, chắc đến tối mới về!

– Vậy à, vậy chúng ta đi thôi! – Anh năm tay cậu đăt ra xe.

Anh đưa cậu đi ăn trưa, xong lại cùng trở về công ty của anh. Cả hai cứ quấn quýt như vậy ở phòng làm việc của anh suốt cả ngày, cậu đi lòng vòng khắp phòng rồi tự dung nhớ ra chuyện gì đó chạy lại ôm cổ anh từ phía sau hớn hở:

– À, hôm nay em có chuyện vui muốn kể cho anh nghe…

– Chuyện vui à, là gì thế? – Anh ngả đầu ra phía sau.

– Lúc sáng khi em đang ngồi vẽ ở sân bóng cạnh nhà, thì tình cờ gặp lại một người bạn cũ từ hơn 10 năm trước đó!

– Bạn em à, ngoài Bảo Hân với Duy Lâm ra thì em còn có người bạn nào nữa?

– Là một người bạn từ hồi em học lớp 1 kìa, khi đó cậu ấy chuyển trường nên chúng em cũng không còn gặp được nhau nữa…

– À, vậy khi nào có thời gian em giới thiệu người bạn đó cho anh được không, hửm?

– Thật ra thì… Người đó, anh cũng từng gặp qua rồi! Nhưng mà, là người anh không mấy hài lòng… – Cậu có chút ngập ngừng.

– Người anh từng gặp rồi sao? Là ai vậy chứ?

– Là… cái người lần trước tỏ tình với em mà bị anh bắt gặp đó…

– Là cậu ta… Hải Minh sao? – Anh như không tin vào những gì mình nghe.

– Anh… Anh biết luôn tên cậu ấy à? – Cậu vẫn chưa biết những chuyện mà Hải Minh đã gây ra cho anh trong thời gian qua.

– À, ừ… Chẳng phải lần đó em cũng có nói cậu ta tên Hải Minh rồi sao? – Anh không nở để cậu đang từ vui vẻ mà trở nên hụt hẫng về một người bạn trong quá khứ.

– Ừ nhỉ… Mà lúc sáng không biết cậu ấy có chuyện gì gấp gáp mà lại bỏ đi khi em còn chư kịp hỏi số điện thoại của cậu ấy nữa! Không biết khi nào mới gặp lại được… Làm sao giới thiệu cho anh đây! – Cậu có vẻ nghĩ ngợi.

– Không sao! Khi nào có cơ hội thì gặp cũng được mà! – Anh véo véo má cậu.

– Dạ… Vậy anh làm việc tiếp đi! Em xuống dưới lấy nước cho anh! – Cậu hôn chụt lên má anh một cái rồi chạy đi ra ngoài.

Đợi cậu đi khuất thì anh mới vội lấy điện thoại ra để bấm số gọi ngay cho y:

– Cậu hẹn gặp Duy Lâm cho anh đi!

– Dạ, mà có chuyện gì không anh?

– Anh muốn hỏi cậu ấy vài chuyện về Ngọc Hào thôi!

– À, vậy anh định khi nào gặp?

– Tối nay đi, Cậu hỏi xem tối nay cậu ấy rảnh không?

– Dạ được, tối nay Duy Lâm rảnh đó anh, vậy gặp ở chỗ cũ nhé!

– Được rồi, cảm ơn cậu! Mà này, đừng nói cho Ngọc Hào biết đấy!

– Dạ… Em biết rồi!

Anh vừa tắt máy thì cậu cũng từ ngoài đi vào, trên tay còn cầm theo một cốc nước, cậu chạy lại để lên bàn cho anh:

– Nước này, anh uông đi!

– Cảm ơn em! – Anh cầm ly nước lên uống một ngụm.

– Mà anh này, lúc nảy mẹ có gọi cho em! Mẹ nói tối nay có gia đình họ hàng đến nhà em chơi!

– Ừ, rồi mẹ có còn nói thêm gì không?

– Mẹ nói, anh có thể đến để chào họ hàng của em được không? – Cậu có chút ngại ngùng khi nói ra câu này.

– Thật vậy sao? Ba mẹ em cho phép anh ra mắt họ hàng của em sao? – Anh là đang vui đến nổi không dám tin đó là sự thật.

– Dạ thật…

– Đương nhiên là anh sẽ tới rồi! –

– Thật ạ… Vậy để em nói với mẹ! – Cậu cũng vui mừng chẳng kém gì anh.

– À, mà lát nữa anh đi gặp đối tác một chút, xong rồi anh sẽ đến nhà em ngay được không?

– Vậy à, vậy để em nói mẹ anh sẽ tới trễ một chút…

– Ừ… Bảo bối ngoan, cảm ơn em! – Anh đứng dậy ôm chầm cậu vào lòng.

– Em mới là người nên cảm ơn anh mới đúng chứ!

– Không có đâu, em biết anh vui đến mức nào khi được gia đình em chấp nhận không hả? Anh hạnh phúc lắm đó! Cảm ơn em! – Giọng anh dịu dàng đến mức khiến cậu dường như tan chảy.

Cậu choàng lấy cổ anh, nhón người lên đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào. Anh đón nhận nụ hôn của cậu, mở miệng ra ngậm lấy đôi môi ướt mềm của cậu, nhẹ nhàng liếm mút. Hai người bắt đầu chìm đắm vào nụ hôn nỏng bỏng, triền miên dây dưa như chẳng muốn rời…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN