Tình Đầu Cũng Như Tình Cuối
Chương 15 Nụ hôn lãng mạn
Khi tới nhà, em gái cậu nhìn thấy cậu đã í ới gọi :
– Anh hai… ba mẹ anh hai về rồi.
Cậu cùng hắn đi vào nhà, ba mẹ cậu bây giờ đang ngồi trên ghế xem ti vi nghe tiếng cái Xíu gọi thì cũng xoay mặt nhìn ra.
– Con chào ba mẹ con mới về.
– Cháu chào cô chú. Anh chào em
Hắn cũng lễ phép chào hỏi mọi người trong gia đình cậu khiến cậu mừng thầm trong bụng, cậu cứ có cảm giác như dẫn người yêu về ra mắt ba mẹ vậy mà cũng không sai bởi lẽ hai người đã là người yêu rồi chỉ là chưa công khai mà thôi, ba mẹ cậu cười tươi khi thấy con trai trở về, cũng đã gần 4 tháng không thấy con trai nên họ cũng rất nhớ:
– Con về rồi hả Chút, đây là…
Mẹ cậu hướng mắt về Minh Khôi thắc mắc, Hòa An nói:
– Dạ đây là bạn con, vì được nghỉ nhiều nên con dẫn cậu ấy xuống nhà mình chơi.
– À vậy hả… cháu vào đây ngồi đi.
Mẹ cậu đứng dậy ý bảo Minh Khôi lại ngồi còn mẹ đi chuẩn bị ít bánh trái đãi hắn, hắn cũng không lấy làm lúng túng rất tự nhiên lại ngồi đối diện với ba của Hòa An nói vài chuyện về trường lớp, học hành, còn Hòa An đã theo mẹ xuống bếp chuẩn bị đồ mang lên. Mẹ cậu vừa gọt trái cây vừa tấm tắc khen:
– Con nhà ai mà đẻ khéo thế, đẹp trai quá trời. Cả làng này chắc kiếm không ra.
Hòa An như có phần tự hào, cậu còn bồi thêm:
– Vâng cậu ấy không những đẹp trai mà còn học rất giỏi nữa, cậu ấy đứng đầu trường con đó ạ.
– Vậy sao, thế thì con phải đối xử với nó tốt một chút, có gì không hiểu thì có thể giúp đỡ lẫn nhau. Mẹ thấy cảm tình với thằng bé này á.
– Vâng, con biết rồi
– Thôi để mẹ, con lên phòng cất đồ rồi xuống
– Dạ mẹ
Nói rồi cậu xoay người lên phòng, nhà cậu cũng không cao sang gì chỉ là nhà cấp 4 bình thường, phòng của cậu là ở trên gác, còn phòng ba mẹ và em gái là ở dưới, đã lâu chưa về nhưng căn phòng cậu vẫn không dính bụi, mọi thứ vẫn cứ ngăn nắp gọn gàng vì mẹ cậu luôn dọn dẹp cho cậu, cậu thấy thương mẹ vô cùng dù vất vả nhưng vẫn luôn lo chu tất cho hai anh em cậu chu toàn từ miếng cơm đến giấc ngủ.
Cậu đang cởi áo thì bất ngờ cánh cửa mở ra, Minh Khôi tiến vào thì thấy Hòa An đang thay đồ, cái áo sơ mi còn đang hờ hững trên tay chưa tụt xuống, hắn hơi sững người. Nghe tiếng động Hòa An quay lại thì giật mình, cậu vội kéo áo che đi phần thân trên của mình mặt mũi luống cuống hét lên :
– Sao anh không gõ cửa ?
– Em có khóa cửa đâu
– Nhưng khi vào phòng cũng phải gõ cửa nếu ngộ nhỡ… em đang…
– Hửm, em đang làm gì? đang thay đồ sao? Em với tôi đều là đàn ông con trai có gì phải ngượng.
– Nhưng em rất ngại thay đồ trước mặt người khác. Cậu lí nhí
– Được, được tôi biết rồi em thay đồ mau đi. Nói rồi hắn thản nhiên đi tới ngồi xuống giường nhìn cậu.
– Anh … anh có thể hướng mặt đi nơi khác không, anh nhìn vậy em không thể thay được.
– Haizz, được rồi tôi sẽ không nhìn.
Hắn lại quay mặt đi hướng khác: “Thật khổ khi có người yêu hay ngượng như thế này”. Hòa An sau khi thay xong thì đi đến bên giường nói:
– Em xong rồi, anh quay lại đi.
Hắn quay lại nhìn, cậu đi tới ngồi bên cạnh hắn
– Sao anh lại lên đây, không phải đang nói chuyện với bố mẹ em sao
– Tôi nói tôi hơi mệt nên xin phép hai người họ lên đây,
– Ấy chết… chúng ta đã thống nhất không nên xưng như vậy mà.
Cậu cốc đầu mình, thầm chửi bản thân: “Đúng là đồ đảng trí”
Hắn xoa vị trí cậu cốc lúc nãy ôn tồn nói:
– không sao, những lúc chỉ có hai chúng ta thì cứ xưng như vậy đi.
Cậu ngại ngùng tránh đi.
– Sao mới vào tôi còn thấy em gái của em nhưng lúc sau không thấy đâu vậy?
– À chắc nó ngượng á, người lạ vào thì nó thường hay núp trong phòng tính nó rất nhút nhát.
– Ồ! có vẻ em ấy giống em nhỉ, cả hai đều nhút nhác và hay ngượng như nhau.
– Em mới không có.
Dù biết là đúng nhưng cậu vẫn chối.
Hắn biết cậu xấu hổ nhưng vẫn muốn trêu cậu:
– Nói mới nhớ lúc về mẹ em kêu em là Chút còn em của em là Xíu
– Hai anh em cộng dồn cũng chỉ có “chút xíu”. Hắn ôm bụng cười vật ra giường
Cậu thì ngượng chín mặt vội nhéo tay cái tên đang cười lăn lộn kia:
– Sao anh lúc nào cũng trêu em hết vậy. Tại lúc nhỏ hai anh em hơi còi nên mới kêu chút xíu thôi.
– Nhưng giờ tôi thấy em vẫn không lớn được bao nhiêu
Nói rồi hắn liếc mắt đến địa phận nào đó trên người cậu khiến cậu như hóa đá cậu xấu hổ quá liền im bặt đi xuống.
Bữa tối hôm nay có thêm một người nữa nên nhà lại thêm nhiều tiếng nói và cả tiếng cười, cậu cũng không ngờ được một người lạnh lùng như hắn nhưng khi nói chuyện với người lớn lại rất phải phép và còn có khiếu kể chuyện hài nữa, mỗi lần nghe hắn kể ai nấy trong nhà đều cười rất tươi, mẹ cậu thì khen hắn sao mà có duyên thế, bố cậu thì ít nói nên cũng không nói gì chỉ hưởng ứng những cậu chuyện của hắn.
Sau bữa cơm cậu dẫn hắn đi dạo quanh xóm, nhà cậu vốn ở quê nên cuộc sống rất bình dị, tối đến chỉ lấp ló những ngôi nhà sáng đèn, những tiếng côn trùng kêu răn rắc cùng với đó là những tiếng chó sủa inh ỏi. Đi một đoạn Hòa An lên tiếng:
– Anh thấy cuộc sống ở đây như thế nào?
– Rất bình yên, rất thoải mái, tôi chưa bao giờ được sống một cuộc sống giản đơn thế này, ăn bữa cơm gia đình dù món ăn đạm bạc đơn sơ nhưng rất ấm áp.
Hắn vừa nói vừa đi hai tay đút túi quần, một bộ dạng hết sức thư thái.
– Từ nhỏ tôi đã sống trong nhung lụa nên tôi không biết thế nào là cái không khí ở làng quê. Nếu đem so cuộc sống ở trên thành phô tấp nập tôi lại muốn sống ở đây hơn.
Hòa An nghe những lời tâm sự này của hắn tự nhiên cảm thấy hắn dường như rất cô đơn, cậu lên tiếng:
– Vậy chúng ta hãy thường xuyên về đây đi, anh có thể trải nghiệm nhiều hơn.
Minh Khôi quay qua nhìn cậu rồi nở nụ cười, vì đang đi trên đường tối nên cậu cũng không thể thấy nụ cười của hắn chỉ có thể thấy được ánh mắt của hắn, hắn đột nhiên nắm tay cậu khiến cậu hơi bất ngờ nhưng vẫn mặc kệ hắn nắm, bởi bàn tay hắn rất to và ấm nó có thể bao trộn được cả bàn tay của cậu, cậu có cảm giác mình được che chở bào vệ vậy.
Đang đi thì đột nhiên hắn dừng lại cậu cũng dừng theo hỏi:
– Anh sao thế?
Hắn đứng đối diện cậu nói:
– Tôi có thể hôn em không?
Hòa An giật mình lúng túng, cậu hơi cúi mặt ấp úng:
– Không được, bây giờ là ngoài đường lỡ ai đi qua thấy thì kì lắm, với lúc nãy em ăn cơm vẫn chưa…
Cậu nhỏ giọng
– Vẫn chưa đánh răng nên miệng em hôi lắm, anh đừng…ỨM
Chưa nói hết câu thì hắn đã cúi xuống bao phủ môi cậu, cậu sững sốt mở to mắt, miệng cũng bất ngờ nên hơi hở ra, hắn âu yếu liếm quanh làn môi cậu sau đó từ từ đưa lưỡi vào trong khuấy đảo, cậu cảm giác được đầu lưỡi của hắn đang đưa vào trong, cậu thoáng hoảng hốt, từ lúc quen nhau tới giờ hắn chưa hôn cậu như vậy bao giờ, cùng lắm cũng chỉ là cái chạm môi thuần túy nhưng lần này quá… quá sâu. Cậu thoáng lúng túng muốn thoát ra, cậu chưa biết hôn nên chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vỡ:
– Ưm… ứm
Nhận thấy sự lúng túng muốn trốn tránh của cậu, hắn giữ lấy mặt cậu làm cho nụ hôn thêm sâu hơn, phải nói môi cậu rất mềm, miệng cậu không hẳn hôi, đó cũng chỉ là mùi của những đứa con trai mới lớn bất quá đối với hắn không có gì phải ái ngại, hắn lại càng tham lam hơn, mút sâu hơn, làm loạn trong khuôn miệng cậu, nhưng nghiệt nổi cái người này thật sự không biết hôn, lúc hôn hầu như cậu nín thở nên rất dễ bị ngạt, thế nên mặc dù còn quyến luyến nhưng hắn vẫn buông môi cậu, lúc này làn môi cậu đã phủ một tầng nước mỏng óng ánh, do trời tối nên càng hiện rõ hơn.
Khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng vì thiếu khí và cảm giác xấu hổ, sau khi được hắn buông tha, cậu như được cứu vội vàng đẩy hắn ra và chạy một mạch về nhà bỏ lại hắn ở đó. Cậu vừa chạy vừa ôm lấy mặt, cậu thật sự đã rất ngượng, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ được hôn như vậy cả, một nụ hôn vô cùng lãng mạn, dù xấu hổ nhưng vẫn không giấu đi nụ cười mỉm trên môi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!