Tình Đầu Cũng Như Tình Cuối - Chương 47 Chút cẩu lương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Tình Đầu Cũng Như Tình Cuối


Chương 47 Chút cẩu lương


Trời đã về khuya, hắn sau khi đã thay đồ xong thì nói :

– Em cũng thay đồ ngủ đi, mặc vậy ngủ không thoải mái đâu.

Cậu xấu hổ xua xua tay:

– Không cần, em mặc vầy là được rồi.

– Sao được, mau đi thay đi lấy đồ của tôi này

Thấy hắn có vẻ cương quyết nên cậu đành thay ra, cậu cầm đồ của hắn và đi vào phòng tắm, lúc ra thì cậu hơi lúng túng và ngượng ngùng vì bộ đồ hắn thật sự rộng quá, cậu như bơi trong ấy vậy, hắn thấy cậu ra thì được một trận cười ngoặt ngẽo, cậu vừa tức giận vừa ngượng nhéo hắn :

– Anh đừng cười nữa

– Có vẻ bé An không lớn thêm xíu nào nhỉ, vẫn nhỏ bé như ngày nào.

– Anh… ai…là bé, em là đàn ông trưởng thành rồi.
Cậu xấu hổ lập tức chui tột vào trong chăn phủ kín đầu, hắn nhìn vậy cũng nằm lên giường sít lại gần cậu

– Anh tránh xa ra

– Sao vậy, lại giận à.

Cậu lui ra xa hắn, hắn không dám sấn tới nữa

– Thôi đừng giận nữa, cho tôi ôm em ngủ đi, tôi lạnh.

– Anh đừng có mà làm càn, phòng có điều hòa lấy đâu ra mà lạnh.

– Nhưng tôi mấy ngày nay không có ngủ ngon, em ôm tôi có được không, một chút thôi.

Cậu mủi lòng, thấy hắn vậy mà thương nên cậu lui lại gần hắn quay mặt lại và ôm lấy eo hắn,hắn nắm lấy tay cậu mỉm cười :

– Cảm ơn em

– Ngủ đi

Hắn lại thủ thỉ

– Tôi yêu em.

Tưởng rằng cậu sẽ không phản ứng gì nhưng đột nhiên :

– Em cũng vậy

Cậu ôm chặt hắn hơn đầu rúp vào lòng hắn cựa quậy một hồi rồi chìm vào giấc ngủ, hắn cũng vậy, dường như có cậu ở bên hắn ngủ rất ngon thẳng một giấc tới sáng.

Sáng ra, hắn cựa người tay quơ quơ qua bên cạnh nhưng cảm nhận không có ai, hắn giật mình mở mắt, hắn chạy ra khỏi giường, nhìn ngó xung quanh, miệng không ngừng kêu:

– Hòa An, Hòa An.

Hắn chạy ra phòng khách, mặt đã tái đi, miệng vẫn gọi tên cậu, cậu từ trong bếp đi ra, một tay cầm cái mui, một tay cầm bánh mì, nói:

– Em đây

– Hòa An.

Hắn như hoàng hồn trở lại, một đường chạy lại ôm cậu khiến cậu hơi bất ngờ tay ở tư thế mở rộng do hai tay đều mắc cầm, cậu nhỏ nhẹ hỏi:

– Anh sao vậy?

– Hòa An, tôi sợ em đi mất, bỏ tôi lại một mình

– Anh ngốc quá, em không đi đâu, em ở đây được chưa, đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.

– Em giúp tôi, tay tôi vầy…

Hắn nhìn xuống tay mình rồi nhìn cậu, cậu thở dài dắt hắn vào phòng tắm bộ dạng chẳng khác nào là ông bố với đứa con to bự cả, hắn đứng đó đợi cậu chuẩn bị

– Anh cúi thấp xuống

Hắn nghe theo cậu, cúi thấp người xuống để cậu giúp hắn đánh răng rồi sau đó rửa mặt, lau mặt, hắn như một đứa trẻ được cậu chăm sóc.

Sau đó hai người ăn sáng, ăn xong cậu dọn dẹp rồi đi ra ngoài ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.

– Bây giờ anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em phải đi làm rồi

– Không! em ở nhà với tôi

– Không được công việc còn rất nhiều em phải làm cho xong

– Tôi bảo em nghỉ, tôi là phó tổng

– Em làm xong sẽ qua thăm anh mà

– Tôi không muốn, không ai ở nhà bầu bạn với tôi cả

– Anh từ khi nào trở nên ấu trĩ như vậy

– Tôi ấu trĩ cũng chỉ với mình em

– Bây giờ anh muốn sao mới để em đi làm ?

– Tôi muốn em hôn tôi một cái ở đây, ở đây, ở đây.

Hắn chỉ mọi nơi trên mặt hắn,cậu thở dài ngao ngán với cái người này, mặt cậu ngượng ngùng vô cùng, cậu đứng dậy đứng đối diện hắn cúi người xuống hai tay ôm mặt hắn từ từ hôn vào trán hắn một cái, hai mắt mỗi nơi một cái, mũi một cái, hai má rồi đến miệng cậu hơi lúng túng, dù hôn cũng nhiều nhưng cậu vẫn tệ vậy thôi, cậu hôn nhẹ vào môi hắn, gặm nhẹ môi hắn, cắn hai cái vào môi hắn rồi mới rời đi, hắn một mặt sung sướng mắt híp lại thành đường còn cậu như muốn độn thổ, cậu quay mặt rồi chạy vào phòng thay đồ, lát sau cậu đi ra:

– Em đi đây

Hắn cười tươi vẩy tay với cậu:

– Mau về sớm nấu cơm nha, chồng đợi.

Lỗ tai cậu một mảng phừng phừng,cậu bịt tai lại đóng cửa cái rầm chạy ra ngoài,tâm tình cậu mới sáng ra đã náo loạn hết trơn, cũng tại cái người không biết xấu hổ kia.

Hôm nay tâm trạng cậu đặc biệt phấn chấn giống như được nhận quà vậy, mặc dù cậu đã cố rời xa hắn nhưng rốt cuộc thì cậu cũng không thể thoát được hai chữ định mệnh,có lẽ ông trời muốn cuộc đời của cậu gắn với hắn, bởi thế cậu không muốn trốn tránh nữa, cậu yêu hắn thế nên cậu sẽ chấp nhận đương đầu, cậu không thể nào sống mà thiếu hắn được cũng giống như hắn là một phần thân thể của cậu vậy, một khi mất đi nó đau đớn cỡ nào.

Hắn cũng vậy, hắn hạnh phúc vô cùng, đối với hắn cậu là quan trọng nhất, cuộc sống của hắn sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu cậu, hắn đã chịu đựng suốt 8 năm đằng đẵng mà không có cậu, suốt khoảng thời gian đó hắn như một cái xác không hồn vậy, hắn đã rất nhiều lần muốn tìm cậu nhưng lại sợ trái tim một lần nữa chịu tổn thương nên hắn đã chọn cách trốn trách sự thật, giờ đây khi hai người đã một lần nữa tìm lại nhau, hắn tự nhủ sẽ trói cậu chặt với đời mình không cho cậu rời xa hắn nữa.

Hoà An làm việc thì chiếc điện thoại lại liên tục réo tin nhắn, cậu nhìn vào thì thấy tin nhắn là của hắn

” Tôi nhớ em, em về nhanh được không!”

Cậu cười, rồi cũng nhắn tin trả lời lại hắn

” Em đang làm việc, anh ráng đợi nha”

Hòa An bỏ điện thoại xuống và tiếp tục làm việc, nhưng 15 phút sau tin nhắn lại gửi tới

” Tôi đói, em về nấu cơm đi “

” …”

” Tôi đau tay quá”

” Tôi đau đầu quá”
Suốt cả buổi hắn cứ liên tục quấy cậu khiến cậu không thể nào tập trung nổi, cậu lúc đầu còn thấy tội hắn nhưng sau thì phát cáu

” Anh đừng nhắn, anh mà không để em làm việc, em bỏ anh đó “

Thế là sau đó hắn không quấy cậu nữa, bây giờ cậu mới hài lòng tập trung làm việc.

Đến chiều lúc tan làm rồi nhưng cậu cũng không hề nhận được một tin nhắn nào của hắn, chẳng lẽ hắn sợ cậu bỏ hắn, cậu phì cười, bắt xe chạy đến nhà hắn, trước khi đi cậu cũng điện thoại cho em gái mình trước để em khỏi lo, cậu đi tới nhà hắn, vừa bấm chuông thì hắn đã ra mở cửa, thấy cậu hắn ôm chầm lấy cậu, mặt tiu ngỉu dựa vào hõm vai cậu giọng thì thầm :

– Sao em về trễ thế, tôi nhớ em chết mất.

Cậu xấu hổ, đỏ mặt vội đẩy hắn, oán trách:

– Này, đang ở ngoài đấy

Hắn buông cậu ra rồi kéo cậu vào nhà nhưng hắn vẫn tiếp tục ôm cậu, cậu bất đắc dĩ vuốt tấm lưng hắn an ủi:

– Bây giờ anh buông em để em nấu cơm nữa chứ

Hắn dụi cái đầu trong hõm cổ khiến cậu nhột trân

– Ui… anh… nhột.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN