Tình Về Nơi Anh
Phần 77
ANH ĐÃ THI QUA MÔN … SỢ VỢ
Người đàn ông đang cười nhìn cô trân trân. Thản nhiên như kiểu nhà mình đây, mình thik thì mình nhìn thôi. Hai người nhìn nhau ko chớp mắt. Ánh mắt nảy lửa. Có ruồi bay vào tầm mắt cũng có thể chết cháy ngay thôi.
Nhưng chưa kịp phân thắng bại thì mụ vợ sếp đã phá tan cuộc nhãn chiến này
-hai người….quen nhau à?
Cô quăng cái túi xách lên ghế. Ngồi phịch xuống rất mạnh . Hắn gõ gõ cái bàn. Người ngoài cửa đi vào. Oai phết .cô bĩu môi
-mang cho nó nước đi. Cho nó uống nc để nó cãi cho hay.
Đấy tốt bụng là thế mà bị ánh mắt ng ta lườm theo kiểu chửi thầm – thằng điên .
Bọn họ mang ra đến một đống nước cả ngọt và khoáng. Mở ra mời bà chị xơi đi cho ngọt giọng. Dương bắt đầu hậm hực. Hắn ta mới mở lời
-thế nào? Chán chơi chưa?-hắn nói mà gác chân lên bàn trong rất là bựa
-chưa- trả lời cộc lốc
-thik chơi trò gì nữa đây?- nghịch đồ trên bàn sếp . vẻ mặt rất nhởn nhơ
-giết người – buông rất nhanh
-cũng đc. Bây giờ cô làm ở đâu tôi lập tức giết sếp ở đó .Để cô xem ko phải mình cô biết giết người.
hai vợ chồng sếp chỉ biết tròn mắt nhìn hai người đang đôi co với nhau.
Dương cũng giật mình vì cách nói chuyện của hắn
– bây giờ bắt đầu từ họ – hắn ta chỉ vợ chồng sếp rồi gõ bàn. Hai ng đàn ông đi vào, hắn ta hất mặt về phía vợ chồng sếp. Họ tiến lại gần
-Phan Thành Hưng .anh làm cái trò gì thế?
cô tức rồi. Mà hắn thì thản nhiên.
-vợ thì thuê ng đến phá nhà tôi. Đòi cưỡng bức vợ tôi, chồng thì hôn vợ tôi, ngủ ở nhà vợ tôi trong trạng thái..ko mặc gì..thế đủ cho nó chết chưa? Cô hỏi xem là thằng chồng nào ko điên cho được.
Dương muốn cười quá. Cái thằng chồng hâm. cái loại hay ghen nhất thiên hạ. may mà cô chưa làm gì với sếp chứ nếu không hắn lại điên điên rồ rồ. mệt mỏi.
-vậy cô ta là…-vợ sếp run run nhìn cô
-là vợ tôi. Cô nhìn cho rõ đi. -hắn rất thản nhiên. Bước xuống khỏi bàn làm vc.
-hoá ra em là vợ của Phan Thành Hưng. Thảo nào lại tài giỏi đến vậy – sếp cất lời – ko thể tin đc là em lại đến giúp tôi
-ko là vợ hắn thì ,tôi vẫn là tôi – Dương lườm hắn. Hưng quắc mắc lườm vợ .
-tôi đã để cho em chơi chán rồi. Đến lúc phải về thôi. Đừng làm khổ người khác nữa
-tôi đã bảo anh ko phải tìm rồi cơ mà
-nhưng tôi chưa đồng ý – anh quát to
Dương giật mình. Cô chẳng nghĩ ra. Hắn bây giờ ngang tàn thật đấy. Hai người lại nhìn nhau nảy lửa.
-hơn năm qua em chuyển mấy công ty rồi. Sao ko hỏi họ vì sao mà phá sản.
Dương nắm chặt tay. Hắn dám dở trò. Khốn nạn thật .
-em ko chạy đc nữa đâu. Ngoan về mà nấu cơm đi. Rồi sản xuất tiếp. – hắn ghé tai cô thì thầm một cách nham nhở
-anh dám – Dương quát lại
-em nghĩ tôi là ai. Tôi đã nhường em thế đủ rồi.
Hưng cứng giọng. nhưng Ánh mắt nhìn rất chi là nham hiểm. Dương thấy mình lúng túng. Tự nhiên cô lại thấy sợ hắn. Có lẽ những ngày xa cô vừa qua hắn ta đã THI QUA MÔN SỢ VỢ. hắn ko sợ cô nữa rồi sao. mà cái giống đời. hắn ko sợ cô nữa thì cô lại thấy sợ hắn.
Hắn nhìn vợ lúng túng nên bắt đc thóp. Hắn nhếch môi cười nhẹ. Mặt lại lạnh ngay. Hắn gõ bàn. Hai ng vừa xong lại đi vào.
-đưa về nhà. Nhốt lại.
Hắn tiến sát cô ánh mắt như dọa
– 2 con người. 1 công ty và cả trăm ng ăn theo phụ thuộc vào em cả đấy. Ngoan rồi tôi sẽ suy nghĩ mà nhẹ tay với họ
Dương tức muốn điên ng. Nhưng khi nhìn ánh mắt sếp cô lại thấy ông ta rất đang thương. Bao nhiêu công lao gây dựng nếu mà vì cô mà đổ bể thì chắc ko giết ông ta cũng tự tử mất. Cô ngoan ngoãn theo ng của anh ta về.
Lúc ấy Hưng mới thở phào. Thằng trợ lí thế mà khôn. Nếu hắn không bày cho sếp cách này. Có lẽ suốt đời sếp không biết là có một ngày sếp sẽ trị được tính ngang tàn của vợ. Quả thật sếp rất sợ vợ mà..nhưng từ hôm nay thì không còn nữa.
Fb Hà Quỳnh Vân
Về đến nhà cô vào phòng nằm. Chẳng muốn quan tâm gì nữa cả . Nằm mãi thì Có tiếng gõ cửa.
-mời cô đi tắm ạ.-giọng phụ nữ
-tôi ko tắm
-sếp bảo cô ko tắm sẽ có ng tắm cho cô
Dương ko trả lời 5 phút sau cánh cửa phòng mở. Cô ngơ ngác. Họ có khoá phòng mình? 2 ng đàn ông và 1 phụ nữ đứng ngoài cửa. Cô bật dậy lấy quần áo. Đi vào nhà tắm ko nói gì. Khoá trái cửa rồi ngâm mình trong bồn nước nửa tiếng đồng hồ. Đang Suy nghĩ về hắn ta thì Có tiếng gõ cửa
-em định ngủ luôn trong đó à?
-tôi tự tử.
-thế để tôi kêu ng phá cửa ngay bây giờ
Dương tức. Cô quát to
-ko cần.- rồi cũng phải mò ra khỏi đó.
Mở cửa thì đã thấy trên bàn có đồ ăn. Một mâm cơm chính hiệu. Lâu lắm cô và con mới nhìn thấy một mâm cơm đủ đầy như vậy .Hắn ta đang chơi với Joni. Nghe chừng thằng bé rất quấn hắn. Chơi với nhau khá vui. Trong khi đó Joni lại rất kén ng bế nó. Hắn thấy cô thì quay ra cười cười
-ăn cơm đi. Đói rồi
Cô nhìn hắn trân trân. Đầu ướt áo phông mới. Quần ngố. Cô nhìn Joni cũng y như vậy. Bố con nó mặc đồ…đôi. Eo. Sến quá.
Cô chỉnh lại cặp kính , lắc đầu. Bữa cơm 3 người mà trên bàn 1 đống đồ ăn. Thật hoang phí. 1 miếng khi đói bằng một gói khi no.
Ăn xong hắn chơi với con một lúc nữa thì lúc đó trời cũng chuyển sang màu tối. Cô ngồi chăm chú xem phim. Joni có vẻ buồn ngủ. Nó rúc rúc mẹ. Hắn hất tay ra hiệu cho vú bế thằng bé. Cô ngơ ngác.
-để im cho tôi dỗ con ngủ
-em yên tâm. Cô ấy dỗ khéo hơn em nhiều. Nó ngủ với cô ấy cả ngày mà.
-ý anh là gì?
-cô ấy trông nó ở lớp đấy. Ng khác trông tôi ko yên tâm
Cô hậm hực. -Anh còn điều gì nói nốt đi.
-có gì đâu. Nhà em ở, công ty em làm, quán em mở, cô nhi viện. Cả mấy thằng nhóc xã hội đen. Anh quản đc hết.
-anh dám…- cô lại trừng mắt
-anh cũng chỉ là học hỏi chút thủ đoạn của ai đó thôi mà..-. cười nham hiểm.- mà anh bảo này. Em bớt nói xấu anh đi được ko?
-nói xấu cái gì? -dương cau mày. Cô bị oan – anh kiếm cớ gây sự à?
-chứng cứ đây này. – hắn lôi một quyển sổ ra đọc to cho cô nghe
Ngày tháng năm
Đêm nay em đã thuộc về chàng mất rồi. Là em tự nguyện dâng hiến cho tình yêu của mình. Cảm giác tuy rất đau nhưng em cảm nhận được chàng hạnh phúc. Còn hơn cả việc nói trăm ngàn lời yêu cho nhau. Trái tim em mong chàng sẽ hiểu. Em yêu. Yêu anh rất nhiều. Hưng của em.
Dương nghe đc đến thế thì giãy nảy lên. Cô chồm dậy khỏi ghế phi tới chỗ hắn đang cầm quyển nhật kí của cô.
Trời ơi là trời. Cái loại bất nhân, loại vô liêm sỉ, vô lương tâm, vô văn hoá, loại khốn nạn ,khốn kiếp, khốn cùng nhất cái xã hội này. Hắn dám xâm phạm đời tư của cô như vậy sao?
-trả lại cho tôi. – cô gào lên trong cơn tức đang nghẹn đến họng
Hắn ta thì cười như đc mùa. Giấu giấu quyển nhật kí ra sau lưng rồi nằm bò ra sàn chờ đợi. Cô lúc đó điên quá ko biết mình sẽ làm đc những gì. Ngồi hẳn lên bụng hắn. Hai tay mò sau lưng lấy lại quyển sổ. Ai đó nằm dí chắt xuống sàn ko nhúc nhích. Nhưng khoé mắt biểu hiện một nụ cười rất chi là ma lanh
-anh có trả ko thì bảo – cô nói như trực khóc vẫn cứ ngồi trên bụng hắn chả mảy may nghĩ ra vấn đề. Tay vẫn luồn xuống lưng sờ sờ xem hắn giấu ở đâu. Bàn tay của hắn chuyển động xuống dần. Xuống dần. Bây giờ cô ghét đàn ông có tấm lưng to. Rất ghét. Cô cứ lùi theo bàn tay đó cho đến khi cô phát hiện ra là….đã chạm phải…..một….con…..chuột….rất to.
xấu hổ. Đỏ mặt. Lại đỏ mặt mất rồi. Sao cái mặt của cô nó phản chủ lắm ý. Rất hay làm chủ nhân bị quê
Có ai đó đang nhìn cô nham hiểm. Cô ngượng ngượng lùi lại. Tính chuyện sẽ chạy vào phòng đóng cửa thì bàn tay đó nắm lấy cánh tay cô
-em nên chịu trách nhiệm với việc em vừa làm
-làm gì?- cô ngơ nhác
-ngồi lên bụng 1 ng đàn ông buổi tối. Và đánh thức em hắn dậy. -anh ta mặt lạnh như tiền- dỗ nó ngủ trả tôi đi.
Eo. Phải nói gì bây giờ. Là hắn là hắn muốn cô….thật là dê cả lũ. Cả lũ dê nhà anh. Cô cười ngượng. Lui lui lại. Định chuồn nhưng bị hắn tóm đc.
-em có biết vì sao trước bức tường kính kia lại có một chiếc thảm ko?
-ko….
-em có biết vì sao cái ghế kia lại nằm ở đó ko?
-ko…
-bởi vì em….- nguy hiểm cận kề. cô Nín thở.- sẽ ngủ ở cái thảm đó. Còn tôi sẽ ngủ trong giường – cô hơi thất vọng 1 tý
-còn …cái ghế
-rồi em sẽ biết.
Hắn bế cô lên cái ghế đó.
-bây giờ anh sẽ cho em biết cái ghế này dùng để làm gì.
Dương lúng túng nhưng rồi cô lại bị hắn kéo vào đam mê cùng chiếc ghế đó. Trong cơn say tình của hắn và cô. Cô thấy mình điên dại. Ko bao giờ nói nổi một câu từ chối . Hay bởi vì hắn quá giỏi và bởi vì cô quá yêu.
-em hư hỏng….-hắn thở mạnh.
-uhm. Em …yêu ..
-ko nghe thấy…-hắn vẫn thở mạnh
-em ….yêu Hưng .
Hắn phấn khích. Kéo cô từ trên ghế xuống thảm. Bây giờ cô mới biết dụng ý của 2 thứ này. 2 còn ng vẫn đang say sưa với cuộc chiến ko hổi kết này. Ngoài kia biển đẹp. Trời quang. Anh trăng làm bừng lên cả một vùng trời. Vẫn có thể nhìn thấy bóng vài ba con tàu đi trong đêm tối. Căn phòng toàn mùi hơi người và tiếng thở. Say . Quả thật rất say.
Sau cuộc chiến cô ko đi lại đc. Hai chân như mất cảm giác. Muốn đi vệ sinh hắn cũng phải bế vào. Rồi bế ra. Hắn ôm trọn cô vào lòng dựa lưng vào chiếc ghế đó. Cùng ngắm biển đêm.
Cô lấy tay mình di chuyển trên ngực hắn vẽ vẽ ,đầu nép vào vai. Hạnh phúc quá cơ.
-sao hưng lại biết em ở đây
-chỉ là vợ anh lạc ở nơi nào thì nhất định anhsẽ tìm được
cô ngẩng lên nhìn Hưng đôi mắt long lanh một giọt nước. anh thì thầm
-anh đã nói rồi mà. nếu em đi lạc. nhớ đứng im và đừng khóc. nhất định anh sẽ tìm thấy em.
anh hôn vợ một nụ hôn đầy sự nhớ nhung tha thiết
-vợ thik ngôi nhà này chứ?
-thik…
-vậy nó là của vợ
-là của em? .
-vì cái gì của anh thì cũng là của vợ anh mà – cô ngẩng lên lườm hắn. Thảo nào ng ta cho cô thuê giá rẻ như vậy. Lại thuê trọn năm luôn . Hưng chiếu ánh mắt nhìn xa xăm.
-về với anh đi. . Bố con anh cần em. Tôm , Cá , Joni. Chúng nó cần có gia đình.- anh siết tay ôm chặt eo vợ
-em đừng nghĩ cho bản thân nữa. Ai cũng có sai lầm mà. Chỉ cần ko lặp lại là đc. 1 năm qua anh đã theo em từng bước chân. Mỗi đêm đỗ trc cửa nhà nhìn đèn phòng em. Đến khi em ngủ. Anh muốn vào để bắt em về. Nhưng …anh muốn em tự hiểu ra vấn đề.
anh thơm trán vợ. Dương nghẹn nghẹn khi nghe câu đó
-tại sao …lại …yêu em. ..Nhiều đến vậy-Dương tủi thân rơi nc mắt. Hưng siết chặt vợ
-sao lại yêu anh nhiều đến thế – Hưng vặn lại.
Dương ko biết nói gì hơn. cô hạnh phúc.
Anh nắm tay vợ.
-anh đọc hết nhật kí của vợ rồi. Anh xin lỗi .
Dương đỏ mặt. Cô rúc đầu vào ngực anh. Xấu hổ vì bị lộ hết bí mật rồi . Anh cấu nhẹ vào eo
-chết nhá. Mê người ta từ năm 14. Khiếp dê vãi
-ai bảo thế-ngượng
-hôn người ta để chọc tức mẹ nta. Mất nết
-ai bảo thế-ngượng
-lừa người ta lên giường. Thế mà tưởng cừu non lắm
-ai bảo thế-ngượng
Bàn tay cứ cù eo. Ai đó giãy nảy gào loạn lên vẫn ko đc tha. Cuối cùng lại chịu cảnh bại liệt thêm một lần nữa. Đêm đó. Và tuần đó. Dường như họ chẳng muốn ra khỏi nhà.
Lựa chọn trong đời có những lúc tưởng chừng đơn giản với ng này lại trở thành khó khăn với ng khác bởi vì mỗi ng một cách cảm nhận vấn đề khác nhau.
Dương nắm tay Hưng . Có lẽ cô vẫn chưa đủ tự tin để quay về. Chưa đủ tự tin để nhìn lại một thời lầm lạc của mình. Suốt cả quãng thời gian đi bụi của cô , cô cảm nhận đc sự thay đổi của bản thân. Dù cho có thiếu tự tin. Dù cho có trở thành kẻ nhút nhát. Dù có bị chèn ép bắt nạt cô vẫn cảm thấy cuộc đời thật có giá trị. Thật sự đáng sống
-Hưng về đi. Khi nào em nghĩ thông em sẽ về
-bao lâu??
-ko lâu nữa . Em hứa. Em cần chuẩn bị tinh thần để đối mặt với mọi thứ. Em …sợ
Hưng siết chặt vợ. Trong cuộc sống. Việc chúng ta đối mặt với sự thật là vc giúp ng ta đứng vững trong cuộc đời. Cô ấy run sợ có nghĩa là cô ấy đã thay đổi. Hưng mỉm cười
-anh sẽ đợi…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!