Tình Yêu Của Sói
Chương 10: Người đẹp lông đỏ
Rất cá tính đúng không?
Geric hỏi con Bạc. Con sói trắng của anh dường như rất quan tâm tới giới tính của người bạn mới. Suy nghĩ non nớt của nó chỉ lập đi lập lại vài từ ngữ đơn giản
Gái… là con gái… gái lông đỏ….lông đỏ
Geric phì cười đấm mạnh vào đầu con chó
-Tỉnh lại đi anh bạn! Mày thấy rồi đó… “cô nàng” có ý trung nhân rồi. Là con sói xám đầu đàn kia… nếu muốn, chỉ có một cách là… phải hạ cho kì được gã tình địch!
Lời nói của anh diễn đạt qua suy nghĩ và con Bạc hiểu ngay. Mắt nó sáng quắc lên và cách mạch máu bắt đầu tăng vận tốc chảy, hơi thở phì phò đầy kích động
Cắn… cắn nó… giết nó!
Geric cười thầm nhảy khỏi lưng con Sói. Anh ân cần vuốt bộ lông trắng mềm mượt
-Rất có chí khí! Đi nào… hãy mang người đẹp đó về đây cho ta! Cẩn thận đừng làm nàng bị thương, dù sao cũng là một “quý cô”!
Nghe lời anh, con Bạc bốn chân phóng thẳng xuống đồi, nhắm hướng bầy sói mà chạy. Geric từ trên cao thích thú khoanh tay trước ngực. Anh quan sát trận chiến oanh liệt của Bạc, thỉnh thoảng dùng suy nghĩ nhắc nhở nó cảnh giác với những đòn tấn công. Con Bạc là một tay sát thủ lành nghề, nó luôn làm đúng những gì Geric chỉ dạy, hiểu và nghe theo chiến thuật anh dàn xếp cho nó. Chẳng mấy chốc cả bầy sói đã bại trận bỏ chạy. Con sói đầu đàn bị thương và cũng muốn thoái lui. Thấy nó còn hăng máu quá, Geirc nhẹ nhàng nhắc nhở
Bạc, đủ rồi. Đừng giết nó, dù gì cũng là một sinh linh! Mau tóm lấy “người đẹp” và mang về đây!
Con Bạc nhanh chóng kiểm soát cơn phấn khích, con sói xám thấy nó lơi là thì ba chân bốn cẵng chuồn nhanh. Sói đỏ cũng muốn chạy theo nó nhưng Bạc nhanh nhảu phóng ra chặn đường. Sói đỏ nhe hàm răng dọa dẫm, hạ thấp đầu bảo nó biến đi. Con Bạc ngoan cố đứng sững ngay đó. Sói đỏ đưa mắt nhìn bầy mình đang lúc một xa, dường như thất vọng vì anh bạn đời kia quá bạc tình bỏ rơi nó lại. Một cách hết sức cẩn trọng và nhẹ nhàng, Bạc tiến lại gần nó hơn. Con Sói dường như không muốn bỏ cuộc, nó vẫn đứng dang bốn chân tư thế sẵn sàng chồm lên cắn xé.
Đối với phái đẹp giận dữ, bí quyết là phải khéo léo và dịu dàng… kiên nhẫn nào anh bạn!
Geric vẫn thường xuyên gửi những lời chỉ bảo cho con Bạc. Con chó nghe theo và bắt đầu tiến thêm một bước chậm chạp. Nó vươn mõm về phía con sói cái, hít hít, cố tỏ ra thân thiện để xoa dịu người bạn mới. Một lúc sau con sói cái dường như bớt căng thẳng, cánh mũi nó phập phồng đánh giá mùi hương của người lạ mặt. Mất khá nhiều thời gian trước khi Bạc thuyết phục được con sói đỏ kết bạn với nó. Nó khoảnh đầu tìm kiếm Geric, muốn báo cho anh thành công vang dội của mình. Lần đầu tiên nó thu phục được một con sói mà không phải nhào vô đánh đấm với nó. Bạc dụ dỗ sói cái đi theo nó. Con sói đỏ vẫn còn khá do dự nhưng vẫn miễn cưỡng bước đi. Geric tin rằng nó sẽ tin tưởng đi theo con Bạc nếu không bất ngờ phát hiện ra anh. Con sói đỏ ngửi thấy mùi lạ và nhận ra Geric đang đứng khá gần nó, lập tức nó lùi lại hai bước. Bạc quay lại nhìn nó, kêu ư ử trấn an nhưng con sói không nghe. Nó linh cảm được sự nguy hiểm nhờ bàn năng tổ tiên truyền lại nên chỉ vài giây sau đã quyết định bỏ chạy. Bạc rất hoang mang nhìn theo cái dáng con sói đỏ đang xa rời nó, nó cứ tưởng cô nàng đã nguyện ý theo nó rồi.
Bạc, ngơ ra làm gì? Đuổi theo mau!
Geric nhíu mày nhìn nó trách móc nhưng con chó cứ ngu ngơ đứng im. Cái này có phải là thất tình không? Geric bực mình gào lên bằng suy nghĩ sau đó anh quyết định để mặt chàng ta ngồi tương tư còn mình thì chủ động tóm lấy kẻ bỏ chạy. Geric lao xuống đồi, đuổi theo bộ lông đỏ óng ánh. Hiếm khi anh phải di chuyển với vận tốc thực sự của mình. Con sói đỏ biết bị truy đuổi nên càng điên cuồng chạy. Geric nghiến răng phóng lên một thân cây và bắt đầu di chuyển như loài khỉ. Cả khu rừng náo loạn vì cuộc đua, bọn chim chóc kêu la và bay ra khỏi chỗ nấp, có một đàn hươu sao gần đấy hoảng sợ bỏ chạy… Con sói đỏ chạy bán sống bán chết nhưng cuối cùng vẫn là kẻ bại trận. Geric từ cành cây cao phóng xuống, chuẩn xác lúc con sói chạy qua và hiển nhiên ngồi lên lưng nó. Sói cái kinh hoàng bước loạng choạng rồi bị anh quật ngã. Xét cho cùng nó không to lớn lắm, chỉ hơn con chó nhà một chút và không nhiều cơ bắp nhưng đổi lại nó rất khôn ranh và nhanh nhẹn. Nó xoay sở tẩu thoát khỏi tay anh làm Geric ít nhiều khốn đốn. Thừa lúc sói cái mất phương hướng, Geric đè người nó nắm ngang xuống, dùng sức ấn giữ tứ chi và nhắm thẳng cái cổ long lá mà cắn. Con sói ru réo thảm thiết… Geric hút òng ọc và từng bước xâm lấn ý thức của nó. Anh vô tình nhìn thấy những đồng cỏ hoa vàng đẹp đẽ, nơi con sói gắn bó tuổi thơ với những người anh chị em ruột. Nó không nhớ nhiều về quá khứ nhưng bất chợt kí ức ùa về vào lúc sinh tử bấp bênh. Cơn đau từ cổ lang truyền khắp cơ thể, siết lấy trái tim nó như bắt ép quả tim không được phép cử động. Khi Geric say vị máu bỏ nó ra thì con sói đã hoàn toàn lã đi. Anh thở dài bước ra khỏi cơ thể con vật. Đợi nó tỉnh táo thêm một chút anh mới nhẹ nhàng khụy chân xuống, đưa tay vuốt đầu nó. Con sói đã hấp hối, hơi thở nó nặng nhọc và đứt quãng.
-Mày có 2 lựa chọn, cô bé ạ! Một là chết. Hai là để tao cứu mày và mày phải mãi mãi trung thành…
Vừa nói, Geric vừa đưa tay lên miệng cắn. Hàm răng của anh tự xuyên thủng vào da làm máu rỉ ra. Geric để máu nhiễu xuống mõm con sói và giữ tay ở khoảng cách gần. Con vật ngơ ngác nhìn anh bằng cặp mắt to vàng. Nó đắn đo và muôn phần không hiểu. Thế nhưng cái vị tanh tanh ngon lành ở ngay bên cạnh, thứ máu mà nó chưa bao ngờ nếm qua làm nó thấy thèm thuồng. Chẳng mấy chốc nó đã há mồm thưởng thức “món quà”. Khi những giọt máu đậm đặc thấm vào cổ họng, chảy xuống bụng, đi tới từng tế bào, con sói cảm thấy cả người dễ chịu. Vết thương trên cổ lành đi và những đau đớn khác trên cơ thể cũng dịu lại. Nhưng điều nó bất ngờ nhất chính là thứ âm thanh lạ lùng phát ra trong đầu nó
Cừ lắm! Cô bé à… mày có thể nhả ra rồi đó!
Con sói vô thức mở rộng hàm để Geric rút tay lại. Vì sao nó lại hiểu? Vì sao nó nghe theo? Geric đứng thẳng dậy xem xét cánh tay, con sói cũng ngoan ngaõn đứng dậy theo, khỏe khoắn như chưa từng có cuộc ẩu đả khi nãy. Những cái lỗ nhỏ cuối cùng cũng biến mất, Geric thở phào hạ cánh tay xuống bắt đầu phủi sạch bụi bẩn trên quần áo. Con sói ngóc đầu quan sát những hành động của anh một cách ngu ngơ.
Xong rồi, chúng ta về nào!
Anh mỉm cười với nó và con sói “cười” lại. Có lẽ vì nó là sói cái nên bản tính có đôi chút ôn hòa dễ bảo. Nó lon ton chạy theo anh đi trở ra bờ suối nơi con Bạc si tình còn mỏi mòn đứng đợi. Việc đầu tiên là Geric cú vào đầu nó vài cái đau điếng sau đó anh mắng
-Đồ ngu si! Mày báo hại tao thê thảm rồi nè… Nhìn cái quần mà xem!
Geric lo lắng sẽ bị Fiona hoặc bố mẹ để ý. Con Bạc có phần hối hận nhưng sau đó nó quên ngay đi, chỉ tròn mắt nhìn con sói mới. Geric chợt nhớ ra là chưa đặt tên. Anh quay lại nhìn con sói đỏ đánh giá.
-Coi nào… con cái… lông màu đỏ… là… “hồng ngọc”!
Anh lập lại cái tên đôi ba lần để cả hai con cùng nhớ. Ngẫm lại thì khá hay ho. Bạc và hồng ngọc chẳng phải đều quý giá, đều là những món trang sức đắt đỏ cả sao? Tuy vậy nhưng cả hai con sói đều không hiểu ra điều này. Chúng không đủ trí tuệ để hiểu cái ý nghĩa đó.
Dưới sự phân phó của Geric cả ba cùng nhau trở về nhưng con Hồng Ngọc phải đi xa một chút. Nó lén lút ẩn vào cây bụi để không ai phát hiện. Bằng cách này nó có thể mem theo bìa rừng lần theo dấu chiếc ôtô gia đình để về tới Biệt Trang. Hồng Ngọc rất thông minh nên nhanh chóng nắm bắt được sự chỉ dẫn của anh. Lúc Geric trở lại chỗ con thác thì bất ngờ không tìm thấy Fiona đâu nữa. Balô, bảng vẽ, màu, mọi thứ còn nguyên đây nhưng người không thấy đâu. Anh gọi lớn vài tiếng nhưng không nghe đáp lại
-Quái lạ, đã bảo là ở yên đây rồi mà!
Geric nghiến răng nhìn xuống con thác, nhìn lên khu đồi, nhìn 4 phương 8 hướng. Từ sự tức giận dần dần trở thành phiền muộn rồi lo lắng rồi hoảng sợ. “Fiona đâu rồi? Cô ấy đi đâu được chứ?” Geric thấy ruột gan mình cồn cào và nóng lên.
-Bạc! Chúng ta chia ra, đánh hơi tìm Fiona mau!
Cùng lúc anh cũng ra lệnh cho Hồng Ngọc đang nấp cách đó vài chục mét. Con sói đỏ chưa từng gặp Fiona, Geric đành cung cấp cho nó vào thông tin về cô, chú trọng tới màu tóc hung hung của cô. Có lẽ Hồng Ngọc sẽ dễ dàng nhớ ra vì lông nó cũng gần đỏ giống vậy. Một chủ hai tớ bắt đầu tản ra tìm kiếm. Lũ chó sói đánh hơi, Geric vận dụng tối đa các giác quan nhanh nhạy. Anh vừa tìm kiếm vừa sát sao dõi theo hai con vật, hy vọng chúng nó nhìn thấy cô và đưa hình ảnh vào đầu anh. Khi mặt trời bắt đầu chuyển sắc đỏ thì Geric hoàn toàn mất bình tĩnh. Anh chạy điên cuồng mà lùng sục khu rừng với tốc độ của tia chớp. Các cây gỗ chao đảo và lá rơi mịt mù dưới sự di chuyển không chút nhẹ nhàng của anh. Sự hoảng hốt và gấp rút cũng lây sang hai con vật. Khi tưởng chừng mình sắp phát điên thì Geric vui mừng trông thấy cô. Đúng ra là trông thấy cô qua đôi mắt của Hồng Ngọc. Fiona đang sợ hãi và run rẩy lùi ra phía sau. Geric chăm chú nhìn cô, kiểm ra xem cô có bị thương ở đâu không và anh nhận ra chân trái của cô không bình thường. Sau khi xác định vị trí của Hồng Ngọc, anh chạy nhanh tới, con Bạc cũng nhanh chóng tìm ra cô. Fiona đang tựa người vào gốc cây, mồ hôi ướt đẫm và mắt kinh hoàng nhìn con sói to đứng trước mặt. Geric cẩn thân trèo từ thân cây xuống, không tạo ra tiếng động
Đi đi cô bé, giả vờ như bỏ chạy ấy!
Hồng Ngọc lập tức cụp đuôi quay đầu chạy biến. Fiona thở ra nhẹ nhõm và rồi trông thấy anh. Cô vừa cười vừa khóc ôm lấy Geric
-Anh! Geric… may quá… anh có thấy không? Hồi nãy có thấy không? Có một con sói lông đỏ, nó muốn ăn thịt em… nó nhìn em đom đom, nó muốn cắn em!
Geric nghĩ thầm một cách mỉa mai
Hay thật! Sao em không thông minh tí nào hết. Kẻ nguy hiểm nhất là anh chứ không phải nó… em tưởng anh ở bên thì sẽ an toàn hơn sao?
Geric ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi
-Ừ! Anh thấy rồi… ngoan nào… chân em sao vậy?
Fiona mếu máo
-Em… em chạy sau anh… anh đi nhanh quá… em bị ngã và không thể tìm ra đường quay về!
Geric nhíu mày tức giận mắng
-Lại không nghe lời! Ai kêu em chạy theo?
Fiona vẫn không ngừng khóc
-Em xin lỗi. Em chỉ lo lắng… em sợ là…
Cô buông anh ra và ngẩn đầu nhìn. Lập tức Fiona chấn động. Cô tròn mắt nhìn anh, Geric nhíu mày trước sự im lặng bất ngờ của cô
-Sao thế?
Fiona không nói, đặt cả hai bàn tay lên má Geric. Đôi mắt nâu tròn kinh ngạc nhìn anh.
-Này, này… mèo ăn mất lưỡi rồi sao? Em làm quái gì vậy?
Geric mất kiên nhẫn kéo tay Fiona ra và giật mình nhìn thấy máu trên lòng bàn tay của cô. Geric chớp chớp mắt sờ lại mặt mình. Hỏng rồi! Máu lúc nãy vẫn chưa lau sạch. Geric tự rủa mình quá bất cẩn. Fiona không để ý thấy sự bối rối của anh, cô theo phản xạ thọc ngón tay vào miệng Geric, banh hàm răng anh ra. Geric thầm cầu nguyện là không có “dấu vết” vào còn sót trong ấy. Đúng là hàm răng và lưỡi đã sạch sẽ rồi nhưng mùi tanh nhè nhẹ vẫn lưu lại. Khứu giác của Fiona vốn nhạy cảm, không khó khăn gì để nhận ra. Cuối cùng cô nhìn thẳng vào mắt anh, đầy sự nghi ngờ và tra hỏi. Geric không nói vì vẫn chưa tìm ra một lý do. Fiona là người phá vỡ sự im lặng
-Anh… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đã hút máu của ai?
Geric nghĩ thật nhanh và đáp bừa
-Làm gì trầm trọng vậy? Chẳng lẽ chỉ có mình em mới độc quyền bị té ngã?
-Té ngã?
Fiona mơ hồ không hiểu. Geric nắm bắt thời cơ vội giải thích:
-Phải phải! Anh bị ngã từ lưng con Bạc. Lăng từ sườn đồi xuống, không may là gặp phải một bãi toàn đá nhọn. Ở đâu cũng xây xát hết! Cả nướu răng cũng bị chảy máu…
Fiona giật mình bắt đầu tìm kiếm trên người anh.
-Đừng có ngốc, em biết là anh sẽ không bị thương lâu mà!
Fiona à một tiếng và ngẫm nghĩ:
Nói cũng phải, vết thương ngoài da chỉ tích tắc là lành rồi. Cũng may mà anh ấy không phải người thường nếu không thì chắc sẽ nặng lắm. Ngã lăn từ trên đỉnh đồi sao? Thảo nào quần áo ra nông nổi này!
-Thấy chưa, em nói là không an toàn rồi mà! Nó đâu phải con ngựa để anh cưỡi đi nhong nhong như thế… Sau này phải thiết kế một bộ yên cương dành riêng cho chó rồi hãy đi!
Lời nói của cô thông qua suy nghĩ của anh chảy vào não con Bạc. Con chó khụt khịt mũi phản đối
Không được, ai đời lại bị đeo yên như bọn ngựa ngu ngốc. Tôi không làm đâu, mất hết hình tượng!
Geric nén cười liếc mắt nhìn nó thật nhanh rồi lại quay về khuôn mặt của Fiona
-OK! Lần này em nói chí phải. Chúng ta về được chưa? Bây giờ chắc bố mẹ đang lo lắng lắm..
Fiona chợt nhớ ra liền hối thúc
-Phải rồi, phải về ngay thôi, trời sắp sửa tối…
Cô vô ý bước nhanh và thế là cái chân đau kịch liệt phản đối. Fiona ngồi xuống ôm cổ chân xuýt xoa
-Tiêu rồi, bông gân mất rồi!
Geric cũng ngồi xuống theo, lo lắng hỏi
-Đau lắm sao, đi được không?
Fiona không đáp và chú tâm xoa xoa cổ chân.
-Hay là để Bạc chở em đi!
Fiona nhăn mặt
-Đừng có đùa, anh muốn em bị ngã như anh sao? Em không có khả năng tự lành như anh đâu!
Geric thở dài rồi không nói gì mà bế cô lên. Fiona giật mình khi tự nhiên mặt đất biến mất và thấy cơ thể lơ lững giữa không trung. Cô hoàn hồn và ngơ ngác nhìn Geric
-Vậy thì anh đưa em về…
Geric bước đi nhanh cùng con Bạc trở lại chỗ dòng thác. Anh thu dọn mọi thứ, chất lên lưng con chó và lại quay về chỗ Fiona đang ngồi ôm cái cổ chân. Cô thích thú nhìn Geric cúi người, nhấc cô lên lần nữa
-Lâu quá mới có người bê em như thế đấy!
Geric chỉ cười nhạt không nói. Fiona hồn nhiên kể lể
-Lần cuối cùng là mẹ bế em về phòng khi em ngủ quên trên sôpha, năm đó em học lớp 6! Còn anh thì…
Cô nheo mắt cố nhớ lại chuyện ngày xưa
-À có lần em cũng bị đau chân như vầy nè. Anh đã bồng em từ vườn vào nhà nhớ không?
Geric hiển nhiên không quên, anh nhàn nhạt đáp
-Ừ, năm đó chúng ta 8 tuổi.
Fiona cười khanh khách vì anh vẫn còn nhớ. Ngày đó cô cứ thắc mắc hỏi mãi: “Sao anh khỏe ghê vậy?”. Geric cười trả lời: “Vì anh không thể để em rơi xuống!”
Nhớ lại, cô hớn hở vòng tay ôm cổ Geric, nép đầu vào ngực anh mà hỏi
-Sao anh khỏe ghê vậy?
Nhịp chân của Geric dừng lại trong chốc lát rồi tiếp tục bước ổn định. Tuy ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng anh trả lời:
-Vì anh không bao giờ để em rơi xuống!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!