Tình Yêu Của Sói
Chương 9: Nào, ta đi vẽ tranh!
Con Bạc thọc mõm xuống nước, le cái lưỡi đỏ dài uống lấy uống để. Geric cười và vuốt lưng nó. Con vật kêu ư ử thích thú nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua dòng suối ngọt ngào. Đứng phía sau là ngài Charles. Ông tươi tỉnh dõi quanh khu rừng, không mấy để tâm tới biểu hiện khác thường của bọn thú vật.
-Cánh rừng này quá hoàn hảo! Mẹ con đã chăm nom nó rất tốt…
Ông mỉm cười chạm tay vào mấy nụ hoa. Loài hoa của mùa xuân vẫn nở cho dù tiết trời đã sang thu. Charles không phải tuýp người yêu cây cỏ nhưng khi đứng trước khung cảnh hùng vĩ của rừng già ông không khỏi động lòng. Charles cũng như vợ, ông trông rất trẻ so với tuổi tác. Ông chỉ trông già dặn vì khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc cùng với lối ăn mặc của người trung niên. Geric giống ông ở màu mắt và sống mũi cao thẳng, khuôn hàm kiên định. Về tính cách, anh chẳng giống ai trong gia đình. Bà Nancy dịu dàng và tình cảm còn Geric quá thờ ơ lạnh lùng. Ông Charles thích trò chuyện, tính tình vui vẻ hòa nhã và hài hước, còn Geric luôn im lặng, tách biệt và chẳng biết đùa. Bố mẹ anh rất phiền lòng vì tính khí khác thường của đứa con trai.
Một thanh niên 18-19 tuổi không nên nhốt mình trong phòng, không nên lười hoạt động, không nên ngủ quá nhiều, không nên ăn quá ít, không nên xa lánh bạn bè, không nên giấu giếm tâm sự, không nên quá thờ ơ trước phái đẹp, không nên… và không nên…
Geric đã phạm phải hàng trăm cái “không nên…” kiểu như thế. Anh không phải kiểu mẫu của một thanh niên triển vọng, tài năng càng không phải là mẫu bạn trai lý tưởng cho các cô gái. Geric có lối sống hướng nội gần như tiêu cực. Tâm hồn đó là một cái vực sâu thăm thẳm không ai biết đáy ở đâu, không ai đủ can đảm bước vào, không ai đủ sáng mắt nhìn thấy… Trái tim Geric cũng hẹp hòi về độ rộng nhưng quá dư dả về chiều sâu. Nó chỉ chứa đựng tình yêu thương cho vài người nhưng lại là thứ tình cảm chân thành nhất, mãnh liệt nhất…
Ngài Charles hiểu rõ điều đó. Ông còn tiên đoán được người thân chính là điểm yếu của cậu con trai. Bản thân Geric đã có quá nhiều điểm yếu rồi. Sức mạnh về một lĩnh vực nào đó là thứ tài sản quý giá nhất của một After-vampire. Tới tận bây giờ, gần 19 năm từ ngày Geric chào đời, ông vẫn không sao xác định được năng lực của con trai. Đó là nỗi khổ tâm lớn nhất của người làm bố. Không có siêu năng lực, Geric chắc chắn không thể có tương lai. Anh không thể tồn tại trong cái thế giới đen tối đầy tàn bạo này. Không có tài năng, Geirc chỉ là một chú cún giữa bày sói đói.
Chính vì cậu con trai mà tới tận bây giờ ông bà Cédile d’Argenlieu Chandernagor đời thứ 23 vẫn khao khát cuộc sống. Họ phải sống thật tốt, thật mạnh mẽ để đủ sức bảo vệ con. Khi đã trãi qua rất nhiều thế kỉ trong cuộc sống mà sự già hóa dường như mờ nhạt, cả hai người chưa từng khao khát tới cuộc đời bất tử vĩnh viễn. Với họ, cái chết cũng là một chuyến phiêu lưu. Ngày hai người đến với nhau họ đã thề sẽ sống trọn một đời hạnh phúc và cuối cùng sẽ chết hạnh phúc bên nhau. Mọi dự định đã bị trì hoãn từ khi Geric chào đời và từ khi anh cần sự bao bọc của bố mẹ. Ông bà Cédile d’Argenlieu Chandernagor không trách con trai. Họ dùng tình yêu thương đáp lại nổi thất vọng mà Geric gây ra. Hai người chẳng ai mặn mà với cái truyền thống của dòng họ. Nhà Cédile d’Argenlieu Chandernagor là gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tập người không ra người, ma cà rồng không ra ma cà rồng. Có gì đáng tự hào khi mang họ Cédile d’Argenlieu Chandernagor? Một cái tên khiến người ta liên tưởng tới chiến tranh, sự đổ máu. Một cái tên gắn liền với đế chế độc đoán, bá đạo. Cái tên của lòng tham quyền lực và những toan tính hiểm ác.
Những thế hệ Cédile d’Argenlieu Chandernagor trước là như thế! Xã hội gọi họ là “anh hùng” và “đấng tối cao” nhưng thực ra chỉ là những cỗ máy chém giết, dùng bạo lực để buộc kẻ khác phục tùng. Nhà Cédile d’Argenlieu Chandernagor đời thứ 23 không mang cái tham vọng thống trị đó. Chính vì thế ông Charles và bà Nancy tránh xa mọi tranh chấp giữa các đại gia đình. Ngài Charles miễn cưỡng ngồi vào một trong ba chiếc ghế quyền lực nhất của Tổ chức nhưng vô cùng kiệm lời trong mọi cuộc cãi vã. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là ông nhân nhượng trước kẻ thù. Ông bà Cédile d’Argenlieu Chandernagor vẫn giữ lấy cái oai phong gia tộc, như một vỏ bọc kiên cố bảo vệ Geric. Ít nhất thì người khác sẽ không liều lĩnh gây tổn hại đến anh.
Ông Charles thở dài, đưa mắt nhìn về đứa con trai yếu ớt đáng thương của mình. Ngày nào ông còn sống nhất định sẽ bảo vệ anh. Geric ý thức được cái nhìn buồn bã của bố nên quay đầu lại khẽ mỉm cười. Con chó Bạc ngóc đầu dậy và chạy lon ton tới chỗ Charles. Ông đưa tay vỗ nhẹ vào đầu nó
-Mày xem ra mày mắn lắm! Chuyến này còn được du ngoạn một ngày dài…
Con chó kêu ư ử như là đáp lại lời ông. Charles bàng hoàng nhìn con vật. Từ rất lâu ông đã để ý con Bạc có những đặc tính rất kì lạ. Nó làm theo mọi yêu cầu mà người chủ đưa ra, giống như nó hiểu thứ ngôn ngữ họ đang nói. Nó chạy nhảy hoạt động liên tục, giống như lúc nào cũng có sẵn nguồn năng lượng vô biên. Nó đã 19 tuổi và không có dấu hiệu sẽ già đi, giống như có sở hữu sức mạnh bất tử của hậu ma cà rồng… Charles không tài nào biết được bộ gen của con thú đã bị đột biến ở cặp nhiễm sắc thể nào. Ông nhớ rõ con Bạc được sinh ra trong một nông trại và được nuôi dưỡng bởi những con người cho tới khi nó tròn 5 tháng tuổi. Chó mẹ là một con có săn lông vàng, chó bố là một con sói trắng hay lâu la xung quanh nông trại. Một lần bà Nancy trông thấy Bạc chạy nhảy giữa bầy cừu, bộ lông trắng mút đẹp đẽ của nó làm bà chú ý. Bà đã đem nó về nuôi trong biệt trang. Ngày trước, con chó rất nhút nhát và hay chui rút trong xó bếp. Khi Geric chào đời nó bắt đầu kết bạn với anh. Geric rất thích con chó, suốt ngày bám theo nó, chơi đùa, lăn lộn với nó. Thậm chí còn bắt chước tiếng tru của loài sói y như thật. Cái biệt danh “Sói con” chính từ đó mà ra. Bây giờ con Bạc đã là một con sói lai trưởng thành. Cơ bắp cường tráng, lông rậm dày và toàn thân tràn trề sinh lực. Kích cỡ của nó lớn gấp 3 bình thường và đang ngày một tăng. Charles đoán nó mắc một chứng bệnh gì đó liên quan tới hoóc-môn tăng trưởng. Dù sao thì trông con vật còn khỏe mạnh lắm, không chừng có thể sống thọ thêm 19 năm nữa…
Geric từ xa quan sát bố ngắm nghía con Bạc. Ông hơi khom người và dùng tay sờ nắn cái mũi ươn ướt của nó. Thật lạ lùng là Geric cũng gần như cảm nhận được cái ve vút đó trên khuôn mặt anh. Con chó rất thích ông Charles, Geric hiểu được điều này từ chính cảm giác hạnh phúc mà Bạc đang có. Con chó yêu mến mọi người trong gia đình. Ngay cả bà Nancy thường đánh đòn nó, nhưng nó vẫn quý bà. Cái cảm giác yêu thương đó có lẽ từ Geric mà ra. Cảm xúc giữa Geric và con Bạc là một thể thống nhất. Chính vì thế mà anh thường sử dụng con chó để thay mình biểu lộ tình cảm. Khi Geric muốn ôm bố, anh chỉ đứng im để Bạc chồm lên người ông Charles. Khi Geric nổi giận, con Bạc cũng thay anh nhe răng giơ vuốt. Không ai nhận ra sự đồng bộ đó nên mọi người luôn hiểu lầm Geric không biết biểu lộ cảm xúc, chỉ là anh luôn nhờ con thú nuôi thể hiện ra.
Động vật rất đơn thuần và thành thật. Bộ não của chúng không chất chứa những ích kỉ nhỏ nhen hay mưu mô toan tính. Vì lẽ đó mà Geirc hoàn toàn tin tưởng những con thú hơn là đồng loại. Anh thích kết nối tâm hồn mình với chúng vì những gì anh nhận được là những ý nghĩ ngây thơ, hiền lành, những kí ức nhẹ nhàng đẹp đẽ. Ngược lại, đối với một con người hay đồng loại, ý nghĩ của họ rất phức tạp, những ẩn tình xấu xa ít nhiều đều tồn tại và còn có hàng trăm hàng nghìn những bí mật, sự tổn thương, nỗi đau, sự sợ hãi, nỗi ám ảnh,… Những thứ đó khiến anh đau đầu và dễ dàng lấn áp xúc cảm của anh. Kết nối với người khác là một nguy hiểm vì nếu không đủ mạnh, Geric sẽ bị cảm xúc của kẻ khác nhấn chìm, nói cách khác, anh sẽ không còn là chính mình.
Không làm bố đau!
Geric nhắc nhở Bạc khi nó nghĩ tới cánh tay ông Charles với một sự thèm thuồng. Tiếng nói từ trong tiềm thức làm con thú thất vọng rời mắt đi. Nhưng nó vẫn nghĩ tới thức ăn.
-Chúng ta quay trở ra thôi bố!
Geric nhảy xuống tảng đá và nói với ông Charles.
-Sao vậy? Vẫn còn nhiều thì giờ mà. Ta nghĩ mẹ con sẽ không thấy lo lắng khi chúng ta đi hơi lâu đâu.
Geric đảo nhanh mắt về phía con chó
-Vâng. Có lẽ vậy, nhưng Bạc đòi rồi. Tốt hơn hết nên ăn một chút rồi đi tiếp…
Charles nhíu mày nhìn con thú đang hăm hở vẫy đuôi. Cứ như nó đồng tình với ý kiến của chủ.
-Làm sao con biết là nó đói? Bố thấy nó dư sức leo vài quả đồi đấy chứ!
Ông vừa dứt lời, Bạc quay đầu lại và khụt khịt mũi. Nó nghĩ tới cái bát đầy ngũ cốc Geric thường cho nó ăn, rồi nghĩ tới cái bánh hạnh nhận đã trộm được hôm qua,. Xa hơn nữa, nó nhớ tới mấy khúc xương ngon lành, nhớ cái âm thanh sồn sột và mùi máu thơm nồng khi thưởng thức một con linh dương non cách đây vài tuần. Rõ ràng là nó thích ăn kiểu hoang dã hơn là liếm láp thức ăn đóng gói dành cho vật nuôi. Một loại những hình ảnh rời rạc quay vòng trong suy nghĩ non nớt của con vật và Geric cũng cùng lúc nhìn thấy chúng. Có vẻ như trí nhớ của Bạc tốt lắm, mùi vị của thịt sống và máu tươi thật rõ ràng, sống động, cứ như nó vừa ăn những thứ đó xong. Geric nhíu mày bảo nó quên chúng đi. Thứ hương vị quyến rũ đó làm bụng anh cồn cào, cổ họng khô khốc. Geric nghĩ ngay tới Fiona nhưng chỉ 1 giây anh đã xua cái hình ảnh đó đi.
-Sáng nay con quên cho nó ăn ngũ cốc, bây giờ nó đói thật đấy. Chúng ta về thôi bố…
Geric tìm một lý do đơn giản rồi túm lấy chồm lông trên đỉnh đầu con Bạc, lôi nó đi. Ông Charles hơi miễn cưỡng nhưng cũng đành lưu luyến nhìn lại khu rừng một cái rồi đi theo con trai. Họ cùng nhau quay lại bìa rừng, nơi bà Nancy đang xếp thức ăn vào đĩa và Fiona vẫn còn say sưa vẽ vời. Con Bạc chạy lon ton tới bên bà chủ. Nó ngoan ngoãn ngồi xuống bằng hai chân sau, lỗ tai rũ xuống và cặp mắt long lanh nhìn vào hộp thức ăn. Biểu cảm này đã quá quen thuộc, không cần hỏi, bà Nancy ném cho nó một miếng thịt hung khói to. Con chó nhanh nhảu đớp lấy và tha về một góc khuất để thưởng thức. Ông Charles nhìn Bạc lắc đầu
-Coi nó háu ăn chưa kìa?
Bà Nancy âu yếm hôn má chồng
-Sau anh và con về sớm vậy?
-Thì là cái con vật ham ăn đó đó! Geric nhất quyết phải quay về cho nó ăn…
Geric chào mẹ và tiện tay lấy một xiên thịt nướng. Bà Nancy mở hộp hoa quả ra và gọi Fiona tới cùng ăn. Fiona tạm thời xếp tranh lại đi tới cùng gia đình nhập tiệc.
-Con nghĩ là bố sẽ đi tới tận trưa kia!
-Ờ phải… nếu con Bạc không đói thì ta còn lâu mới về… Geric đã nuông chiều nó quá rồi!
Ông Charles đảo mắt về phía con trai. Geric nhún vai biện minh
-Hết cách thôi, sẽ không ai tưởng tượng được là nhóc Bạc sẽ làm nên chuyện điên rồ nào khi nó quá đói đâu!
Fiona bỗng nhiên nhớ lại buổi tối hôm đó, khi Geric cho phép nó cắn cánh tay anh. Chuyện Geric dùng máu để nuôi con thú cô vẫn chưa kể với bố mẹ. Cô không muốn làm ông bà lo lắng, hơn nữa, nếu họ biết rất có thể con Bạc sẽ đi vứt ra khỏi nhà. Geric sẽ buồn lắm nếu họ đem con chó đi! Cô bí mật liếc sang Geric một cái. Những lời tâm tình của bà Nancy lại hiện lên trong đầu cô. Geric không có “tài lẻ”, phải chăng anh luôn luôn buồn phiền vì điều này? Nhận ra có kẻ đang theo dõi mình, Geric xoay đầu nhìn Fiona, một bên chân mày nhướng lên và cặp mắt xanh xét nét. Fiona lập tức cúi đầu giả vờ nhìn thức ăn. Bốn người vừa ăn uống vừa vui vẻ chuyện trò. Ông Charles hỏi Fiona về chuyện học hành. Cô trả lời mọi thứ đều ổn, còn có tình nhắc tới mấy vụ bê bối gần đây của Geric. Mà chuyện này cũng là xưa như Trái Đất rồi. Nếu trên đời có một kẻ không biết thế là khuôn phép thì đó chính là anh. Hầu như chưa có điều khoản nào trong bảng nội quy Geric chưa từng vi phạm. Bất công ở chỗ Ban giám hiệu của trường làm lơ hơn 2/3 tất cả cái sai phạm ấy. Fiona không bao giờ đồng tỉnh với cái kiểu dung túng như vậy. Một nền giáo dục không có sự nghiêm khắc và chuẩn mực rõ ràng sẽ làm hư hỏng học sinh. Nghe Fiona “kể tội” Geric ở trường, ông Charles chau mày, bà Nancy mím môi còn Geric thản nhiên cười
-Con cũng hư đốn lắm rồi!
Đó là câu nhận xét tổng quát mà bà mẹ dịu hiền dành cho con trai.
-Ờ… hình như vẫn còn tương đối “ngoan” hơn bố hồi trước!
Fiona mở to mắt nhìn cha nuôi còn Geric thì khoái chí ngắm nghía sự thất vọng của cô. Cả gia đình và nhà trường đều làm lơ thói hư của anh thì một Fiona bé nhỏ như cô có thể làm gì được? Ngậm ngùi mà ăn cho xong bữa, Fiona quyết định phải nhanh chóng hoàn thành bức vẽ còn dang dở
-Trình độ cũng không tệ!
Chẳng biết Geric đã đứng cạnh bên cô từ khi nào. Anh chăm chú nhìn bức tranh rực rỡ sắc màu treo trên giá. Fiona trề môi không đáp. Cô nhúng cọ vào màu xanh non rồi nghệch một đường phóng khoáng cong cong bên sườn núi. Từ nhỏ Fiona đã thích vẽ. Cô xin mẹ mua cho đủ loại màu và say sưa tối ngày với mấy bức tranh. Geric thì không có hứng thú với hội hoa tuy rằng anh vẻ đẹp hơn Fiona rất nhiều.
-Vẻ phong cảnh từ xa không phải sở trường của em. Em phù hợp với vẻ chi tiết hơn…
Hôm nay Geric nói nhiều hơn mọi ngày. Fiona có hơi bất ngờ và nhanh chóng phản bát
-Nào có! Em vẻ kiểu gì cũng đẹp hết!
Một nụ cười hờ hững trên môi, Geric tiếp tục nhận xét
-Cả chọn góc độ cũng không nổi bật. Đứng từ đây đâu thể nhìn thấy rặng núi phía bên trái, hơn nữa còn bị cái cây này chắn mất tầm nhìn…
Fiona bực mình ném cây cọ trở lại bảng màu
-Anh chê đủ chưa? Có giỏi thì vẽ thi với em đi!
Geric chớp chớp mắt rồi đột nhiên không một lời mà nắm lấy tay Fiona lôi đi
-Chờ đã, dẫn em đi đâu?
-Tìm chỗ lý tưởng nhất cho nghệ thuật!
Anh nói mà không quay đầu lại.
-Nhưng… nhưng… cũng phải để em đem dụng cụ theo chứ!
Geric và Fiona mỗi người một giá vẽ, còn đeo theo balô chứa lĩnh kĩnh đồ đạc. Hai người chào bố mẹ rồi dắt nhau đi leo núi. Geric dẫn cô tới một cánh rừng cách đó khá xa. Con Bạc thích thú bám theo gót chân cô cậu chủ.
-Này… còn xa không? Chân em sắp rụng ra rồi…
Fiona vừa vỗ ngực thở hồng hộc vừa than vãn. Geric không giống cô. Anh thong dong và ổn định như chưa hề thực hiện một hành trình dài.
-Cố tí nữa đi, qua hết ngọn đồi này sẽ tới!
Sắc mặt Fiona tái mét đi.
-Gì??? Anh bảo em băng qua cái đồi rộng mênh mông này á?
Cô dừng hẳn lại và xua xua tay
-Đi đi, anh đi một mình đi!
Geric nén cuời và bắt đầu cao giọng giáo huấn
-Người làm nghệ thuật là phải biết hy sinh cho nghệ thuật.
Fiona lắc đầu khiên quyết, chống tay bên hong
-Không. Em lo cho cái chân tội nghiệp của mình hơn. Không khéo thì ngày mai sẽ không bước đi nổi.
Geric nhìn cô chờ đợi nhưng Fiona vẫn bướng bỉnh không nghe. Cuối cùng, hết cách anh đành liếc mắt sang con Bạc.
Lại đây! Mày có thể cõng cô ấy trên lưng không?
Con Bạc đang mãi mê ngửi ngửi mùi đất cố tìm dấu vết của thú rừng thì nghe giọng anh vọng lại trong tiềm thức. Nó ngốc đầu dậy và lon ton chạy tới bên cô. Khụy hai chân sau rồi hai chân trước, con chó khổng lồ ngoan ngoãn nhìn Fiona chờ đợi
-Nó làm sao thế?
Fiona nhìn nó nghi hoặc. Geric không đáp, chỉ lấy lại cái giá kềnh càn trên tay cô. Một tay anh ôm cả hai giá gỗ nhẹ nhàng tựa lông hồng. Fiona tròn mắt nhìn Geric. Với cánh tay rãnh rang còn lại anh vòng quay người cô và nhấc bổng lên. Còn chưa kịp giẫy giụa thì Fiona đã ngồi lên tấm lưng rộng của con Bạc. Con chó cũng nhanh chóng đứng phắt dậy. Trước cử động đột ngột của nó, Fiona hốt hoảng gập người ôm lấy cái cổ đầy lông của nó
-Chờ đã! Chờ đã! Thế này không được… người ta nào giờ chỉ cưỡi ngựa hoặc là cưỡi lạc đà, cưỡi voi, cưỡi lừa, cưỡi bò… ối! nói tóm lại là không ai cưỡi chó hết!
Con Bạc khịt mũi tỏ vẻ không đồng tình. Geric nghe được suy nghĩ của nó:
Ai bảo tôi không bằng chúng. Tôi có thể chạy nhanh hơn ngựa, vác nặng hơn lừa và mạnh hơn cả voi ấy chứ!
Geric cười thầm và nói với nó bằng thứ ngôn ngữ vô âm
Ừ! Vậy thì chứng minh cho cô ấy xem đi!
Trong khi Fiona còn đang kêu ca và đòi Geric đỡ mình xuống thì con Bạc đột ngột di chuyển. Nó nhắm về phía trước mà chạy. Fiona khinh hoàng, theo bản năng cúi người ôm chặt lấy nó nhưng bộ lông trơn mượt không thể giữ cô vững chắc trên lưng. Fiona túng quẫn khép chặt hai chân vào mạng sườn rồi túm lấy một đám lông cổ trắng mút, úp cả mặt vào bộ lông rậm dày mà cầu nguyện. Geric mỉm cười trong theo sau và lại thong dong tiếp tục cuộc hành trình. Ý nghĩ của Bạc tuôn vào đầu anh là một bản hòa âm hỗn độn của niềm phấn khích và thích thú. Có vẻ như nó rất khoái chở cái gì đó trên lưng, cảm giác như mình đang thực hiện một phi vụ với một kiện hàng quan trọng. Nó xem công việc này là một trò tiêu khiển hay ho, chí ít thì có thể dọa Fiona sợt phát khiếp và lẩm bẩm đọc kinh trên lưng nó. Geric buồn cười với những ý nghĩ non nớt của con vật.
Nhờ có bốn cái nhân siêu tốc của Bạc mà Fiona đến được bên kia bìa rừng trong vòng chưa đầy 5 phút. Cô nhảy khỏi lưng nó ngay khi nó dừng lại. Fiona không tin nổi là cô đã cưỡi một con chó băng qua khu rừng. Geric đến chậm hơn chỉ vỏn vẹn vài giây.
-Thế nào? Thú vị nhỉ?
Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Fiona. Cô không phải người thích tốc độ, ngược lại nó còn khiến cô thấy buồn nôn và chóng mặt.
Vui quá! Nữa đi, nữa đi!
Con chó nhảy nhót điên cuồng quanh hai người, cái đuôi to như cây chổi quẫy liên hồi, đánh vào mấy gốc cây làm rung cành lá. Fiona sau một hồi cũng bình tâm lại và bắt đầu giũ hết lông trên quần áo đầu tóc.
-Hai người thông đồng bắt nạt em!
Fiona chỉ tay vào Geric và con chó tâm thần đang nhảy tưng tửng kia. Geric không thèm so đo, chỉ nhỏ nhẹ khuyên con Bạc thôi kích động. Anh bỏ ba lô xuống và bung hai giá vẽ ra. Lúc này Fiona mới để ý nhìn quanh. Cô đang đứng trên thảm cỏ xanh mướt, cách đó có một dòng thác nhỏ, mờ mờ trong làn hơi nước. Tiếng nước đổ len lỏi qua lá cây rừng, vọng vào tai cô thứ âm thanh vang vang, nhẹ nhàng và không thực. Cây cối xung quanh rất xanh tốt, chỗ nào cũng có hoa mùa xuân nở rộ. Ở đây quả là tiên cảnh!
-Đẹp quá…
Fiona thấy choáng ngộp với cảnh sắc ở đây, cô chỉ thốt lên hai từ. Geric không nói lời nào mà đưa bộ màu nước cho cô. Anh đã đặt giá vẻ bên cạnh mõm đá bằng phẳng. Fiona ngồi xuống và bắt đầy ghi lại mọi thứ vào khổ giấy trắng. Những nét cọ mềm mại tạo ra dòng thác trắng xóa, những chấm điểm tinh tế làm nên một rừng hoa, còn có cả một bầy hươu thong thả gặm cỏ bên dưới thác nước. Fiona thả hồn vào tranh, quên hết mọi thứ xung quanh kể cả Geric. Anh lúc này ngồi cách cô vài bước cũng đang từng bước hoàn thành tác phẩm của riêng mình. Lâu lắm rồi anh không cầm cọ, dưởng như cổ tay và các ngón tay đã mất đi một phần dẻo dai. Nhớ khi còn nhỏ hầu như mỗi tuần anh đều vẽ tranh cùng cô. Hai đứa trẻ vô tư thường rũ ngay nằm dài trên cỏ, nghệch ngoạc những đám mây xanh, những cái cây xiên vẹo ngộ nghĩnh. Đó là một phần tuổi thơ êm đềm mà anh đã sang sẻ cùng cô. Dường như khi càng trưởng thành, Geric càng giữ khoảng cách hơn với Fiona. Anh đã bỏ qua những thú vui mà hai người từng chơi, bớt đi những cuộc tán gẫu và khoát lên mình một sự thờ ơ lãnh đạm. Đó là cách tốt nhất để kiểm soát bản thân. Geric luôn đấy tranh với chính mình để không đặt dấu chấm hết cho cuộc đời của Fiona. Có một số chuyện mà cô không biết về bản tính của loài ma cà rồng cũng như Hậu ma cà rồng. Máu con người đối với họ cũng tương tự như một thứ thuốc kích thích. Nếu uống cùng một loại thuốc quá lâu thì sẽ dẫn đến tình trạng nghiện ngập. Một thực bản càng sống lâu thì máu càng có tính cám dỗ. Đó là lý do vì sao trong lịch sử chưa từng có một thực bản nào sống sót cho tới phút cuối. Rồi Fiona cũng như thế. Sẽ có một ngày hương vị của máu cô đạt tới đỉnh điểm “thơm ngon”, có sức quyễn rũ không sao chống đỡ được, nó sẽ làm cho Geric mất hết lý trí và chỉ muốn hút cho kì sạch!
Geric biết rồi mình sẽ như thế và anh không dám tưởng tượng mọi chuyện sẽ ra sao nếu lúc tỉnh lại phát hiện xác cô đã mềm nhũng không sức sống. Chắc anh sẽ điên loạn. Cái hố sâu nhất của đau khổ là khi chính bản thân tự căm ghét, thù địch mình. Geric khẽ đưa mắt nhìn về phía Fiona. Bàn tay phải với cổ tay quấn một chiếc khăn tím đang cần mẫn cầm cọ. Trong đầu anh lại đột nhiên nhớ lại vị mằn mặn đê mê đó… Con Bạc không biết gì về những suy nghĩ của chủ nó lúc đó vì anh đã khép kín tâm tư cho riêng mình. Con chó đã đi cách họ một khoảng xa, tiếp tục hít hà mùi đất hồng tìm ra một thứ gì đó nó vẫn theo đuổi.
Không gian bốn bề chìm và sự yên tĩnh của bình an, chỉ có tiếng gió, tiếng lá cây, tiếng nước, tiếng côn trùng vo ve. Fiona chấm những nét cuối cùng lên bức tranh và nghiêng đầu ngắm nghía tác phẩm. Cô cảm thấy bức ảnh này là xuất sắc nhất trong tất thảy những bức cô từng vẽ. Sau một lúc tự thỏa mãn cô nhìn sang Geric
-Này! Anh vẫn chưa xong sao?
Geric ngước mắt lên, cười phớt qua rồi lại cụp mắt xuống. Fiona đứng dậy rón rén lén nhìn bức tranh của anh. Cô vốn biết Geric rất có tài trong chuyện vẽ vời. Một bức tranh “vẽ chơi” của anh có khi đẹp tới sửng người. Mở to mắt nhìn vào khổ giấy, Fiona mới đầu là ngạc nhiên sau đó là tức giận
-Này! Không phải bảo anh vẽ thi với em sao? Thế nào làm sao so sánh đây?
Geric thản nhiên nhún vai không nói. Chiếc cọ lướt trên trang giấy một mảng màu đỏ đồng mềm mại và bồng bềnh. Suối tóc của Fiona trong tranh cũng đẹp như ngoài đời thực. Fiona buồn bực đấm vào vai anh
-Chơi vậy là xấu! Không phải nói là đi vẻ phong cảnh sao? Lại còn tự tiện lấy người ta ra làm mẫu…
Tuy nói thế nhưng Fiona không nén nổi niềm thích thú trong lòng. Cô say sưa ngắm nhìn bức chân dung. Từ rất lâu rồi cô luôn nằn nặc đòi anh vẽ chân dung cho mình nhưng Geric lúc nào cũng bảo “không rảnh”. Fiona vô thức đưa tay lên sờ, màu chưa khô hẵn nên bám lên ngón tay của cô một ít. Giật mình rút tay lại, Fiona nhìn Geric cười cười
-Có muốn xem tranh của em không? Cũng đẹp lắm đó…
Geric không nhìn mà đáp
-Chắc chắn không bằng tranh của anh!
-Này! Đừng có tự tin quá đáng…
Sau nét cọ cuối cùng Geric bỏ bảng màu xuống quay sang nhìn cô
-Không phải anh tự tin mà sự thật là vậy. Em vẽ phong cảnh ở đây, còn anh thì vẽ em… Chỗ này làm sao đẹp bằng em được!
Nói rồi Geric đứng dậy, bỏ đi tìm chai nước trong balô. Fiona ngu ngơ đưa tay lên miệng cắn.
Geric vừa nói gì nhỉ? Nói vậy là ý gì?
Trong lúc cô còn si ngốc nhìn ngắm chân dung của mình thì con chó đã chạy tới chỗ hai người. Bốn cái chân lớn của nó đánh uỳnh uỳnh xuống đất làm run những tán cây. Geric ngốc đầu lên nhìn nó. Anh lục lọi những thông tin mới nhất trong bộ não con Bạc. Hóa ra con chó nãy giờ đã có một cuộc dạo chơi rất thú vị. Nó đã trèo qua phía bên kia con thác và chạy nhong nhong trên cánh đồng thảo nguyên. Nó còn tới bãi đá nhọn hướng Tây nơi nó tình cờ gặp gỡ vài người “bạn”. Geirc híp mắt săm soi cái kí ức mờ nhạt của con chó. Có điều gì đó khiến anh rất quan tâm.
-Fiona…
Geric gọi làm cô tỉnh ra, rời mắt khỏi bức tranh
-Dạ?
-Em ở yên đây chờ anh một tí được không?
Fiona tròn mắt nhìn Geric leo lên lưng con chó
-Này, anh muốn đi đâu?
Geric trụ rất vững vàng trên bộ lông trắng mềm mại đó, giống như anh đã quen cưỡi nó mỗi ngày.
-Anh có tí việc. Sẽ nhanh chóng quay về thôi, em ở yên đừng đi đâu…
Fiona chưa kịp phản ứng thì người và chó đã lao phút đi, biến mất sau rặng cây. Cô thấy nghi hoặc về hành tung mờ ám của đôi chủ tớ kia. Nhưng phải công nhận có cái gì đó rất đẹp đẽ! Cô Bạc lúc nãy đôi mắt nó sáng quắc, chòm long quanh cổ dựng đứng. Còn Geric phóng lên người nó nhẹ nhàng với khuôn mặt trang nghiêm kiên định nhưng còn có vẻ phấn khích. Fiona mơ hồ nhận ra hình tượng của những chiến binh trước cuộc tranh đấu cam go nào đó. Ý nghĩ này làm cô thấy sợ hãi. Geric không có năng lực gì hết, anh không thể tự bảo vệ mình. Phải làm sao nếu chẳng may gặp kẻ xấu hay bị thương? Fiona biết anh có một sự liều lĩnh khó đoán, biết đâu Geric sẽ gây ra chuyện gì dại dột… Thứ linh cảm ảm đạm đó chứ quấn lấy cô, khiến Fiona quên mất lời căn dặn mà hớt hãi chạy theo anh trong khu rừng rậm bao la.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!