Tình Yêu Của Sói - Chương 8: Kẻ bất tài duy nhất.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Tình Yêu Của Sói


Chương 8: Kẻ bất tài duy nhất.


Hôm nay là chủ nhất. Gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor quyết định sẽ đi picnic.

Fiona giúp mẹ bỏ bánh mì vào giỏ, xếp khăn tay và đổ đầy lọ mứt. Lần cuối cùng cả nhà ra ngoài chơi là 4 tháng trước. Chiếc ôtô chạy một đoạn đường dài ra bên kia bìa rừng. Trời nắng dịu và không khí mát mẻ. Các buổi dạo chơi luôn luôn thuận lợi như vậy.

Geric vẫn như mọi khi, anh đã ngủ im bì trong suốt cuộc hành trình. Ngồi cạnh anh, Fiona trò chuyện rôm rã. Cô cố tình đem theo máy ảnh và một bộ màu nước. Fiona không có khiếu cho lắm nhưng cô thích cầm cọ và nghệch ngoạt như một họa sĩ.

Sau bữa ăn nhẹ Ngài Charles và con trai đi vào rừng, nói là muốn xem vài con thú. Bà Nancy ở lại với Fiona. Hai mẹ con ngồi gọt trái cây và trò chuyện vui vẻ. Fiona tranh thủ cơ hội để hỏi bà vào chuyện còn đang vướng bận trong lòng

-Tối qua con đã đọc một quyển sách rất hay. Sách nói về các “tài lẻ” của của Hậu ma cà rồng… không ngờ mỗi người đều tài giỏi như vậy! Nhưng con cứ thắc mắc mãi vì sao sách không nhắc tới gia đình mình vậy mẹ?

Bà Nancy có chút bất ngờ khi Fiona đề cập tới vấn đề này.

-À… vậy là con đã đọc một quyển của Ngài Vô Danh hả? Từ khi nào mà con hứng thú với loại sách đó vậy?

Fiona cắn một quả táo thành thật nói

-Dạ tình cờ thôi. Con tò mò nên đọc thử. Ông tác giả có cái tên thật lạ…

Bà Nancy gật gù

-Đó chỉ là bút danh thôi. Không ai rõ Ngài Vô Danh là ai. Sách của ông ta đã có từ lâu lắm rồi. Khi mẹ còn nhỏ đã nhìn thấy vài quyển trong kệ sách của gia đình. Các tư liệu mà ông ta thu thập được rất có giá trị…

Bà Nancy vẫn chưa trả lời vào vấn đề chính nên Fiona càng thêm sốt ruột.

-Vậy… vì sao con không tìm thấy ghi chép vào nói về gia đình mình?

-Không phải chỉ gia đình ta, còn cả Leclerc de Gaulle hay Pleven Barjot cũng không có nói tới…

-Nhưng vì sao mới được ạ?

Bà Nancy mỉm cười và khẽ vuốt đầu Fiona

-Đơn giản là ông ta không dám cũng như không có bằng chứng thuyết phục…

Fiona vẫn tròn mắt nhìn mẹ nuôi. Cô phải rất kiên nhẫn để chờ bà Nancy ăn hết miếng lê rồi bà nói:

-Người trong ba dòng tộc lớn không có chung một năng lực như các gia đình khác. Con cái sinh ra hoàn toàn chẳng có tí gì giống bố mẹ. Nói cách khác, gia đình ta cũng như Leclerc de Gaulle hay Pleven Barjot không tuân thủ quy tắc di truyền học mà Ngài Vô Danh đã nghiên cứu được. Chúng ta là trường hợp ngoại lệ!

Thấy Fiona dường như chưa thỏa mãn bà Nancy lại nói thêm

-Thế này nhé! Một đứa trẻ họ Strelly không cần đoán cũng biết nó lớn lên sẽ có một cơ thể lực lưỡng và một sức mạnh phi thường. Một đứa bé họ Gordon chắc chắn sẽ là vô địch trong các cuộc chạy đua… Nhưng một em bé Leclerc de Gaulle thì không tài nào đoán được tài năng của nó. Đó hoàn toàn là một bí mật cho tới khi đứa trẻ dần lớn lên và bộc lộ nó ra! Vì lẽ đó, các thế hệ trong 3 gia đình luôn mang tới sự bất ngờ thú vị. Hoàn toàn chẳng ai giống ai.

-Vì chuyện này nằm ngoài tầm hiểu biết của Ngài Vô Danh nên ông ta không viết nó ra có phải không ạ?

-Uhm… cũng là một trong nhiều nguyên nhân thôi. Nếu là trước kia, rất có thể ông ta sẽ viết nhưng còn bây giờ… mọi người đều cố gắng ém nhẹm năng lực của mình. Càng đặc biệt, càng tài giỏi thì càng nguy hiểm. Bảo mật thông tin của người khác là một trong 12 điều cơ bản mà Hiến pháp chúng ta quy định. Ngài Vô Danh chỉ có thể viết những gì mà đã được mọi người biết hoặc đã cho phép công khai. Để tránh các đe dọa và mối nguy hiểm hiển nhiên ông ta không dám đụng chạm tới các đại gia tộc.

Càng nghe, Fiona càng thấy hứng thú. Nói như vậy thì tài năng của 3 gia đình là một bí mật không cho phép người ta đem ra bàn bạc thảo luận.

-Như vậy con không thể biết tài năng của bố mẹ sao?

Fiona nhìn bà Nancy một cách khao khát, đôi mắt to tròn khó mà từ chối được. Mẹ nuôi của cô cười xòa và dịu dàng bảo

-Vì con thiếu quan sát đó thôi. Bố mẹ không hề cố ý giấu giếm khả năng. Thật ra có rất nhiều người biết đến năng lực này, chỉ là họ không chủ động rêu rao khắp nơi nên những ai không tận mắt chứng kiến thì sẽ không biết.

-Mẹ bảo con thiếu quan sát sao? Ừ thì có lẽ là thế thật… vậy… bây giờ mẹ nói cho con biết đi. Con rất rất tò mò!

Nhìn bộ dạng nài nỉ của Fiona, bà Nancy cười khúc khích

-Được thôi. Hãy nói về mẹ trước nhé! Con thử đoán xem mẹ có năng lực gì?

Fiona ngẫm nghĩ

-Uhm… mẹ rất khéo tay lại đảm đang… có lẽ là một cái gì đó liên quan tới sự tỉ mỉ… Tóm lại là… con không đoán ra!

Fiona nói lòng vòng rồi vẫn không có câu trả lời. Bà Nancy gợi ý một chút

-Con có thấy ngôi nhà của chúng ta bao giờ cũng dễ chịu hay không? Mùa đông tuyết rơi rất nhẹ và lành lạnh. Mùa hè không quá oi bức. Mùa thu không quá điêu tàn. Mùa xuân đến sớm và đẹp hơn bất cứ nơi đâu… Con có để ý những buổi picnic như thế nào bao giờ cũng chan hòa ánh nắng và gió thổi hiu hiu? Thậm chí khu rừng quanh đây gần thế kỉ nay không phải hứng chịu trận bão táp, hạn hán, hay thiên tai nào… Người khác nghĩ rằng gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor may mắn đã chọn một chỗ ở lý tưởng. Nhưng thật ra… công lao của mẹ trong chuyện này không hề nhỏ đâu nhé!

Fiona sững sờ nhìn bà Nancy.

-Nói vậy… mẹ… là vị thần của 4 mùa sao?

Bà Nancy bật cười

-Vị Thần hả? Gọi như vậy nghe rất oách đấy… nói chính xác thì mẹ có khả năng điều tiết và khống chế khí hậu. Chỉ khí hậu thôi nhé vì ngoài thời tiết ta không thể điều khiển thiên nhiên…

Fiona ồ lên một tiếng, không giấu nổi sự thích thú và ngưỡng mộ. Ai có thể ngờ một người phụ nữ chân yếu tay mềm như bà Nancy lại sở hữu một sức mạnh vĩ đại như thế. Sự tò mò của cô vẫn chưa kết thúc

-Vậy còn bố thì sao hả mẹ? Bố có thể hô mưa gọi gió như mẹ không?

Bà Nancy cười một cách đắc ý

-Bố con còn lâu mới bì kịp với mẹ. Nếu ông ta làm mẹ tức giận thì mẹ sẽ cho bão tuyết đi theo ông ta mỗi khi ra ngoài!

-Ồ nếu lỡ vào mùa hè thì sẽ gây rối loạn khí hậu mất!

-Không sao. Mùa hè thì sẽ là mặt trời nóng như lò lửa, mùa thu thì sẽ có gió lốc, mùa xuân thì… ôi thôi thôi! Có lẽ mẹ sẽ chờ tới mùa hè rồi trừng trị ông ta sau. Phải để nhân loại tận hướng vẻ đẹp của mùa xuân nữa chứ!

Fiona và bà Nancy phà ra cười. Cái ý tưởng giận chồng của bà đến là hay! Tốt nhất là mọi người không được đắc tội tới Đệ nhị phu nhân nếu không sẽ phải sống trong địa ngục cho tới cuối đời.

-À mà chúng ta nói tới đâu rồi ha? Phải rồi, về Charles… ông ấy cũng không phải hạng tầm thường đâu. Con phải nhìn thấy mỗi khi ông ta tức giận. Mẹ rất ghét những cơn giận của Charles vì lúc nào cũng có tổn thất nặng nề. Ông ấy sẽ làm mọi thứ trong nhà rối tinh lên hết! Mẹ còn nhớ cách đây không lâu, Charles đã biến toàn bộ ly tách, bát đĩa trong nhà bếp thành mớ sành sứ nát vụn. Bố con sẽ phá tung mọi đồ vật xung quanh khi ông ta không thể kiềm chế cơn giận. Nhưng khi ông ấy bình tĩnh, ông ta cũng không tới nổi nào. Ngày bố mẹ bắt đầu chuyển vào sống trong biệt trang, công việc dọn nhà hoàn toàn không tốn một người khiêng vác! Ông ấy mang mọi thứ đến và sắp xếp theo chỉ dẫn của mẹ!

-Waooo… như thế là bố rất mạnh, có thể bê những cái tủ to, những bộ bàn ghế và giường ngủ…

Bà Nancy nhíu mày lắc đầu

-Sai lầm to con ạ! Chưa chắc gì ông nhấc nổi một cái tủ nữa là…

-Ơ… nhưng rõ ràng mẹ nói bố một mình sắp xếp toàn bộ đồ đạc trong nhà mà!

-Phải. Bố con đã làm vậy nhưng… Charles đi chuyển các thứ không cần phải chạm vào nó. Mọi vật chuyển động theo ý ông ấy muốn. Charles có khả năng tạo ra những lực đẩy vô hình và rất mạnh! Con phải chứng kiến ông ấy đánh sập một tòa nhà chỉ bằng cái liếc mắt!

Fiona thộn mặt ra. Bố của cô ghê gớm như thế sao? Gọi là gì đây? Ông vua chuyên đập phá hay là nhà ảo thuật gia di chuyển đồ vật? Có lẽ là cả hai! Phải mất vài phút cô mới hình dung hết những gì cha mẹ nuôi có thể làm. Họ quả là những thiên tài hùng mạnh và đáng sợ. Ba mẹ tuyệt vời như vậy thì chắc chắn con cái phải sở hữu một năng lực vô biên. Fiona chợt nhớ ra Geric, cô lập tức hỏi

-Mẹ ơi! Như vậy thì Geric giỏi về cái gì? Có phải anh ấy cỏ cả hai khả năng của bố và mẹ không?

Câu hỏi làm Đệ nhị phu nhân sựng lại. Fiona nhìn thấy những nếp nhăn trên trán và cái nhìn rối loạn của mẹ nuôi. Bà lúng túng đưa tay vuốt tóc.

-Chuyện này… rất khó nói. Thoạt đầu ta cứ ngỡ là thằng bé sẽ giống cha nó. Ngày Geric chào đời, nó đã làm vỡ hết toàn bộ cửa kính trong biệt trạng vì đói. Nó đòi ăn và hét rất to. Bố con tin rằng Geric có năng lực gì đó về âm thanh… nhưng không phải vậy! Khi nó lớn lên, nó không bộc lộ khả năng nào hết! Bố mẹ đã thử mọi cách. Charles bảo nó nhặt robot đồ chơi lên nhưng không được phép chạm tay vào. Nó chỉ đứng nhìn chằm chằm mà không tạo nên kì tích gì. Mẹ từng cố ý tạo nên một mùa đông thật khắc nghiệt. Geric lạnh run nhưng cũng chỉ biết chui rút trong chăn. Năm nó 10 tuổi, bố mẹ phải mời một vài chuyên gia đến khám cho nó. Họ bảo thằng bé…. không có siêu năng lực! Thật là một lũ kém cỏi, chẳng biết gì hết! Bố con đã đe dọa không cho họ phát tán thông tin này vì rất có thể người ta sẽ coi thường Geric.

Giọng cùa bà Nancy rất nhỏ, gần như là thì thầm. Fiona lắng nghe chăm chú, càng lúc càng phập phồng lo lắng

-Vậy còn bây giờ? Có phải bố mẹ đã tìm ra tài năng thực sự của anh ấy?

Khuôn mặt bà Nancy tối sầm lại. Bà buồn bã lắc đầu

-Vẫn chưa.

Fiona nhíu mày. Cô nhớ trong sách đã nói “tất cả after-vampire đều có một “tài lẻ” nhất định”. Chắc chắn Geric có một khả năng nào đó mà mọi người chưa phát hiện ra. Cô đặt tay lên vai bà Nancy, ân cần an ủi

-Mẹ đừng lo. Rồi anh ấy sẽ tìm ra sức mạnh của mình. Tất cả Hậu ma cà rồng đều có năng lực đặc biệt mà!

-Không phải “tất cả” đâu con. Trước đâu cũng từng có vào người bị như vậy. Mẹ nhớ thế kỉ 17 đã từng có một câu chuyện kể về một after-vampire dành cả đời để đi tìm sức mạnh bản thân. Cuối cùng bà ta chết mà vẫn không biết mình có tài năng gì… Người ta gọi tên bà ấy là “Qúy bà vô dụng”

-Geric không vô dụng!

Fiona nói lại ngay. Cô không tin Geric lại không có sức mạnh. Bố mẹ tài giỏi như vậy lý nào con trai lại không thừa hưởng được tí gì!? Fiona phân vân không biết Geric nghĩ sao về chuyện này. Anh ấy có buồn không? Có đau khổ không? Có tự ti không?

Fiona tự hỏi đây có phải là lý do Geric sống xa cách với cộng đồng, chọn cách khép kín để không ai phát hiện yếu điểm của anh ấy. Cô hối hận vì ngày trước thường đem anh so sánh với Haunt hay Simon. Chắc là Geric phật ý lắm. Fiona đã sống cạnh anh bao nhiêu năm nay vậy mà không một lần an ủi, sẻ chia nổi khổ tâm của anh.

Cô quay lại nhìn khuôn mặt tuyệt trần nhưng u sầu của bà Nancy. Nắm lấy tay mẹ, Fiona trân trọng hứa

-Mẹ đừng lo. Con nhất định sẽ giúp Geric! Rồi sẽ có một ngày anh ấy tìm được chính mình. Nói không chừng anh ấy còn sở hữu một năng lực to lớn nữa kìa…

Bà Nancy mỉm cười ôm lấy Fiona. Cô gái nhỏ này thật trong sáng và tốt bụng. Bà ước sao cô không phải là loài người yếu đuối hay một thực bản phụ thuộc vào after-vampire. Bà mong con trai bà đừng bao giờ gây tổn thương cho Fiona. Cho dù sống chết là một quy luật, phu nhân Cédile d’Argenlieu Chandernagor vẫn thầm cầu nguyện để kì tích xảy ra… Bà không thể tưởng tượng nổi mái nhà của mình sẽ trống trãi và hiu quạnh ra sao nếu thiếu đi tiếng cười, giọng nói của cô. Nếu chẳng may Fiona chết đi bà hứa với lòng sẽ ghi tên cô vào quyển gia phả của dòng tộc với cái Fiona Cédile d’Argenlieu Chandernagor – cô con gái nuôi thánh thiện của đời thứ 23 nhà Cédile d’Argenlieu Chandernagor….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN