Tình Yêu Của Sói
Chương 19: Gia tộc Delliver
Fiona không hề hay biết mình bị theo dõi. Cô ung ung đung đưa người. Mỗi khi chiếc xích đu đưa cô lên cao, bầu trời xanh cũng như gần hơn, cảm giác chỉ giơ tay một chút là chạm vào được. Xích đu chao liện đều đều, thế giới xung quanh cũng nghiêng ngả theo, mọi vật như quay tròn, lắc lư trong một nhịp điệu vui tươi. Fiona cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Chơi xích đu là sở thích từ nhỏ của Fiona. Lúc bé, cô vẫn hay đòi Geric chơi cùng. Cậu bé Geric năm đó cũng trầm lặng, ít nói như bây giờ. Nó không chịu ngồi vào cùng chơi nhưng lại dễ dàng đồng ý làm người đứng đẩy. Vậy là cứ chiều chiều, hai đứa trẻ lại ra sân trước nhà. Cô bé gái ngồi trên xích đu cười khanh khách, miệng tía lia nói chuyện. Cậu bé trai im lặng đứng bên cạnh dùng tay đẩy xích đu, như một người hầu cần mẫn của nàng công chúa nhỏ. Nhớ lại chuyện cũ Fiona khẽ mỉm cười. Cô vẫn còn giữ mấy cuốn album ảnh trong phòng. Geric chụp hình rất nhiều, chủ yếu là bị mẹ ép buộc. Cậu nhóc mặt mày thanh tú nhưng không bao giờ mỉm cười, càng bảo nó cười, nó càng làm bộ mặt “hình sự”. Bà Nancy sau nhiều nổ lực bất thành đã không thèm bắt nó nhìn vào ống kính nữa. Bà chuyển sang chụp lén. Chờ lúc Geric không để ý, bà lại chộp mấy phô. Tuy không nhìn được trực diện nhưng vẫn thấy Geric một cách tự nhiên. Cho tới nay, trong suốt “sự nghiệp” núp gốc cây chụp hình, bà Nancy cũng chưa có được một tấm ảnh con trai cười, tuy nhiên bà đã chỉ cho Fiona xem vài bức và nói:
-Hình này nó không cười nhưng mắt nó đang cười!
Fiona không giỏi đoán tâm trạng của người khác, hiển nhiên không hiểu được thế nào là “mắt cười”. Chỉ biết rằng đó là ánh mắt hiền từ, có đôi chút mơ màng. Thỉnh thoảng anh vẫn nhìn cô bằng cặp mắt như vậy.
Ánh chiều đang buông xuống, màu nắng đỏ vàng hắt lên mái tóc đồng của cô, tóc lại càng đỏ rực như ngọn lửa. Fiona cứ chơi xích đu cho tới lúc chiếc ôtô theo con đường mòn đổ lại trước nhà. Fiona vui vẻ nhảy xuống, chạy tới mở cửa xe
-Anh đã về!
Geric bước ra ngoài nhíu mày nhìn cô.
-Em làm gì vậy? Sao không ở trong nhà?
Fiona cười tươi như hoa, thuận tay xách cặp cho Geric
-Em đón anh mà!
Nói tới chuyện đón đưa thì phải nhắc tới ông bà Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Họ là cặp vợ chồng được nhiều người ngưỡng mộ nhất trong giới vampire. Cưới nhau mấy trăm năm rồi mà còn mặn nồng như vậy. Cứ chồng đi là ở nhà vợ lại ngồi trông. Fiona cũng khao khát được như mẹ. Cô thích cảm giác được chờ đợi một ai đó. Nhiều lúc cũng hăng hái ngồi cạnh mẹ, vừa nghe mẹ kể chuyện vừa chờ bố về. Geric không bao giờ tham gia, anh chỉ nhìn hai người như kẻ rỗi hơi không việc gì làm.
Fiona hồ hởi xách cặp da cho Geric, nhảy chân sáo đi vào nhà. Geric cũng thản nhiên cởi giày, chầm chậm ngồi xuống ghế, thở. Một cốc nước lạnh đưa ra trước mặt anh
-Anh uống đi!
Sao hôm nay cô gái này tốt bụng lạ lùng, Geric tự hỏi. Anh nhận lấy cốc nước trong tư thế cảnh giác. Fiona vẫn cười tươi như mặt trời, lại ngoan ngoãn đứng đấy chờ Geric uống xong rồi đem cốc đi rữa. lát sau tiếp tục tung ta tung tăng chạy tới hỏi anh
-Hôm nay anh học gì vậy? Giáo sư có giao bài về nhà không? Có cần em làm hộ không?
Geric không chịu được nữa, anh khoanh tay nghiêm mặc tra vấn
-Sao? Em đã gây chuyện xấu gì muốn lấy lòng anh chuộc tội hả?
Fiona trề môi, nhí nhảnh đặt cái mông xuống ghế, khoát tay Geric
-Anh à! Em đã nghỉ ở nhà cả tuần rồi, bệnh cũng khỏi rồi. Từ ngày mai em đi học với anh nhà!
Nét mặt Geric hơi nhíu lại
-Chưa khỏi đâu, tiếp tục nghỉ đi!
Fiona lắc đầu khẳng định
-Đâu có, em khỏe thật mà… nhìn xem, vết thương trên trán đã kéo da non này!
Fiona giơ tay vuốt phần tóc mái lên, để lộ một vệt da hồng, mỏng và đỏ hơn da bình thường. Nhờ có năng lực của cô Daphne Doory mà không phải dùng tới kim chỉ để may vết thương, như thế sẽ không để lại sẹo. Geric nhìn dấu vết nhỏ xíu nhưng không hiểu sao lại thấy nó trầm trọng vô cùng. Anh nhớ lại cảnh tượng mặt cô đầy máu và cả thân người mểm nhũng rồi rùng mình. Geric lại tiếp tục lắc đầu
-Không. Em ở nhà đi, từ giờ cứ ở nhà đi. Em là con gái dòng họ Cédile d’Argenlieu Chandernagor, dù là con nuôi cũng không khác biệt. Em không cần phải đi học cũng chẳng sao, có học cao cũng không ích lợi gì cho em hết. Cứ sống an nhàn ở đây, gia đình này có thể nuôi em cả đời. Khi bố mẹ không còn thì anh hứa sẽ chịu trách nhiệm với em… như…là… như là anh ruột của em vậy!
Fiona liên tục chớp mắt. Geric nói gì thế, sao tự nhiên hôm nay lại tính toán xa tới vậy? Fiona mất một lúc mới hiểu hết. Cô ngu ngơ mỉm cười
-Em tin mà, em vẫn biết anh sẽ luôn chăm lo cho em như em gái ruột… và em cũng biết mình được gia đình đối xử tốt như thế nào. Tuy nhiên… chuyện này thì có liên quan gì tới việc học? Em đi học vì thích đi học thôi. Học đâu phải chỉ để kiếm tiền, gia đình sung túc thì cũng nên đi học chứ. Đến trường rất vui, em chưa bao giờ xem việc học là gánh nặng hết!
Geric thở dài lấy tay xoa trán
-Không phải… ý anh không phải vậy… Anh biết em thích đi học nhưng… em xem lại mình đi, em không thuộc về thế giới này. Bản thân chẳng lấy một sức mạnh nào để tự vệ. Hellen Green không phải ngôi trường bình thường. Chỉ có vampire mới thích ứng được còn em… Anh quyết định rồi, em phải ở nhà, không cãi cọ lôi thôi nữa!
Nói dứt khoát một tiếng rồi Geric đứng dậy đi thẳng lên phòng. Fiona ngạc nhiên ngồi nguyên vị trí nhìn theo. Tại sao Geric có thể đưa ra một mệnh lệnh vô lý như vậy? Fiona đã học ở đó hơn 2 năm trời, ngoài chuyện hội Halloween vừa rồi thì không có gì đáng ngại cả. Không cho cô đến trường thì cô phải làm gì? Một ngày 24 giờ không đi học thì còn có chuyện gì để làm nữa. Fiona không thể chịu được cái cảnh ru rú ở một chỗ. Cô thích được ra ngoài, được hòa vào đám đông, xem mọi người sinh hoạt trong trường lớp. Cuộc sống trên giảng đường là một phần không thể thiếu với cô. Giờ thì Geric muốn đoạt mất nó, không được, chuyện này không thể chấp nhận được!
Linda Delliver năm nay tròn 18 tuổi, cô là con gái út của gia đình Delliver gồm 6 anh chị em. Lớn nhất là Bill Delliver, 70 tuổi đã tốt nghiệp Đại học. Anh giờ là một thành viên trong ban hành án của Tổ chức. Đây có thể coi là cơ quan tối cao có nhiệm phụ thi hành luật pháp, trừng trị vampire phạm tội, ra tay can thiệp các xung đột trong phạm vi xã hội vampire. Cao hơn nữa là Hội Đồng-cơ quan lập pháp, cái nôi ra đời những hiến chương duy trì trật tự loài vampire. Hội đồng có tất cả 7 ghế. Ba trong số ấy mặc định thuộc về người đứng đầu Leclerc de Gaulle, Pleven Barjot và Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Bốn ghế còn lại có nhiệm kì 2 năm, cứ hai năm lại tổ chức bầu cử công khai để thay đổi vị trí.
Lại nói về anh chị em nhà Delliver. Sau Bill là cô chị gái Nana Delliver, 50 tuổi, là một vampire xinh đẹp và có cá tính. Cô không theo bước anh trai mà tự mình lập thân với ngành kinh doanh. Thương hiệu thời trang Nana nổi tiếng trong thế giới loài người nhưng chẳng vị khách hàng nào của Nana biết rằng phía sau các bộ quần áo lộng lẫy là cô nàng vampire chuyên hút máu. Sau Nana là cô con gái Bellissa Delliver 22 tuổi, đang học năm cuối ở Hellen Green, một cô gái trầm lặng và có đôi mắt làm người khác rùng rợn. Em trai song sinh của Bellissa là Johnny Delliver, cậu em có khuôn mặt rất giống chị. Thật ra rất ít người từng nhìn thấy dung mạo của anh. Johnny là người có hành tung bí mật, đã bỏ học ở Hellen Green từ năm thứ nhất. Tới nay vẫn chọn cách sống phiêu bạc. Đứa con ngổ nghịch này là vấn đề luôn khiến ông bà Delliver lo lắng. Họ thường bị Tổ chức nhắc nhở phải quản thúc Johnny chặc chẽ hơn. Tới nay thì cậu chàng chưa vi phạm tội nào nghiêm trọng nhưng thường xuyên là kẻ tình nghi trong các vụ hút máu trái phép gây chết người. Tiếp đó là Will Delliver, học năm 3 ở Hellen Green và cô em út Linda Delliver vừa mới chập chững bước vào trường. Gia tộc Delliver được coi là xếp vào giai cấp quý tộc, là những người sở hữu sức mạnh của giông gió. Họ cũng đã phá kỉ lục về số con cái trong giới vampire. Chưa gia đình nào sinh những 6 đứa trẻ và quan trọng hơn là có thể nuôi chúng lớn cho tới khi trưởng thành. Thông thương các cặp đôi vampire chỉ có 2 đến 3 con và những đứa trẻ cách nhau rất xa về tuổi tác. Nếu 2 anh chị em ruột trong một nhà sinh gần nhau thì khả năng cao là chúng thường xuyên đánh nhau, cắn nhau để cuối cùng chỉ còn một đứa sống sót tới trưởng thành. Đó là bản năng của tự nhiên của loài, dù cho bố mẹ chúng có cố gắng ngăn chặn. Do vậy, các vampire thường đợi tới khi con đầu trưởng thành, có suy nghĩ và lý trí thì mới dám sinh đứa tiếp theo. Vì thế con út và con trưởng hơn kém trăm tuổi là chuyện thường đối với vampire. Nhưng dòng họ Delliver là ngoại lệ của ngoại lệ. Các con nhỏ nhất của họ cách nhau chỉ 1 đến 3 tuổi và thậm chí còn có sinh đôi. Điều này đã gây nhiều tranh cãi trong giới. Ông bà Delliver từng suýt nữa ngồi tù vì tội “mạo hiểm trong sinh sản” nhưng vấn đề là họ đã thành công mĩ mãn trong việc nuôi dạy con nên án này tạm thời bỏ qua. Sự thật là nhiều gia tộc vampire ao ước được như họ. Hầu hết vampire đều có chứng bệnh chung là hiếm muộn, tiêu biểu là nhà Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Phải đến năm 180 tuổi hai vợ chồng ngài Charles mới kiếm được một mụm con và tới nay thì vô phương có thêm đứa nào.
Hiện tại trong nhà Delliver chỉ có 4 người con út là vẫn ở tại dinh thự Typhoon cùng bố mẹ. Riêng Johnny thì thường xuyên bỏ nhà nhiều tháng liền. Người anh cả và chị hai đã sống riêng và cả 6 anh chị em chưa ai kết hôn. Bình thường cuộc sống trong gia đình rất hài hòa, Bill và Nana ở xa cũng gọi về nhà mỗi tháng. Nhưng cách đây không lâu, một sự kiện kinh hoàng đã khiến mọi người cảm thấy bất an. Suýt tí nữa thì họ đã mất Will – đứa con trai vui vẻ, đáng yêu nhất.
Trong một căn phòng thuộc dinh thự Typhoon, có một trang giấy để mở, mực vẫn còn khá mới…
Nhật kí Linda Delliver, ngày xx tháng xx năm xxxx
Viết những dòng này mình vẫn chưa hết run rẩy. Đêm qua là đêm kinh hoàng nhất đối với gia đình mình. Ngày hội Halloween thật vui vẻ náo nhiệt vậy mà trong phút chốc đã nhuốm màu máu tươi. Mình đã ngất đi tỉnh lại nhiều lần khi chứng kiến anh Will bị người ta thảm sát. Mình hận Haunt và cả Simon. Bọn họ là những kẻ nắm đầy quyền lực mà xem mạng sống kẻ khác như cỏ rác, như tấm kiên chắn, như con bù nhìn. Anh Will là người thân thiết với mình nhất trong 5 anh chị em. Mình hối hận vì từ đầu đã không ngăn anh ấy lại. Nếu Will không quá thẳng tính, không quá bốc đồng thì chắc là tai họa không xảy đến với anh. Mình luôn biết Will là người hiền lành và sống tình cảm. Ngày mình chào đời, chị Bellissa và anh Johnny đã được gửi đi một nơi xa. Hai người họ chỉ hơn mình chừng 5 tuổi, đó là “khoảng cách nguy hiểm”, nhưng Will còn gần hơn nữa, anh ấy chỉ sinh sớm hơn mình đúng 14 tháng. Nghĩ lại thì cuộc sống của mình do cha mẹ ban cho nhưng mình còn biết ơn Will hơn vạn lần. Từ bé mình đã là một đứa trẻ vampire yếu ớt, lại là con gái. Will lanh lẹ và khỏe hơn mình rất nhiều. Bọn mình chơi với nhau trong sự giám sát chặc chẽ của 3 vampire trưởng thành. Thế nhưng bọn mình chưa bao giờ khiến họ phải ra mặt trừ mấy vụ cãi cọ giành đồ chơi. Mình gắn bó với Will như thế suốt 18 năm… tình cảm sâu sắc không thể nào diễn tả bằng vài từ đơn giản.
Đêm hôm đó mình đã tưởng sẽ mất đi anh ấy. Thừa lúc Haunt và Simon đang đánh nhau. Chị Bellissa và Tom Strelly vội đưa Will ra khỏi hiện trường. Mình ngồi trong xe, ôm chặt anh ấy nhưng không cảm nhận được hơi thở cũng như nhịp tim. Khuôn mặt, cơ thể, đầu tóc anh nhuốm một màu máu.Họ thật tàn nhẫn, bắt anh trãi qua những cực hình thân xác như thế có vui không? Sự khoe khoang sức mạnh của họ vì sao bắt Will phải trả giá?Mình đã khóc suốt đoạn đường về nhà…
Bố mẹ đã ôm lấy mình nhưng mình cũng không thể nào buông Will ra. Họ nói Will còn sống nhưng cũng đang chết. Chỉ có sức sống dai dẳng của loài vampire là sợi chỉ mong manh níu kéo anh ấy. Vết thương của anh không thể lành vì chúng quá nhiều, ở khắp mọi nơi. 2h sáng, Bill và Nana đã về tới nhà. Anh chị ở xa vội vã trở về ngay khi nghe tin. Mình đã khóc tới hai mắt sưng lên, van xin họ cứu Will nhưng không ai trả lời. Anh chị cũng bất lực. 3h sáng, Johnny cũng về nhà. Đã 5 tháng nay anh bỏ đi mất biệt, giờ thì về rồi. Có lẽ Johnny chạy về ngay khi nhận được tin. Vậy là cả gia đình mình đều có mặt ở đây, quay quanh Will. Anh mở mắt vài lần nhưng không nói nổi câu nào. Anh biết cái chết đang tới, tất cả người thân bên cạnh đang muốn đưa tiễn anh. Chết trong vòng tay của bố mẹ, anh chị em,… thôi cũng là cái chết ấm áp. Johnny mặt đỏ bừng bừng, cũng là một bản sao cho sự bốc đồng, nóng tính như Will. Bill và Nana đã phải trói anh ấy lại bằng dây bùa trước khi anh ta dại dột tìm tới Haunt Leclerc de Gaulle. Từng giây… từng giây trôi đi… không khí trong nhà im lặng, đau thương cho sự hấp hối của một thành viên. Người hầu kẻ hạ đã bắt đầu lo cho tang lễ… Nhưng rồi một kì tích đã xảy tới!
Người đó bước vào nhà, phía sau lưng anh ta là vầng thái dương sắp ló dạng. Tôi cảm tưởng anh ấy chính là bình minh. Bố mẹ không nói gì, chỉ ngạc nhiên ngước nhìn. Bill với tư cách con trưởng lịch sự chào khách
-Cho hỏi, cậu là ai? Gia đình tôi đang có chuyện buồn. Không việc gì xin ghé thăm hôm khác!
Người đó im lặng một lúc rồi hướng tới chỗ chúng tôi. Bellissa tự nhiên tránh sang một bên để anh ấy đứng trước Will. Tôi theo bản năng ôm lấy anh trai, trừng mắt cảnh cáo người lạ mặt. Thật ra người này cũng không lạ, cũng tương tự như Haunt hay Simon, con của những gia đình quyền thế và độc ác! Anh ta nhìn Will rồi nhìn sang tôi. Thật lạ, anh ta không nói gì, như một kẻ câm. Ở trường cũng như thế, ít khi anh ta mở miệng. Bàn tay đó đột ngột giơ ra chạm vào cổ của Will, như thăm dò động mạch. Cả người tôi co rúm lại, tôi hét lên
-Tránh ra! Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mi chạm vào anh tôi!
Tôi ít khi nỗi giận nhưng lòng thù hận làm tôi không kiểm soát được mình. Người đó hơi nhíu mày rồi cũng rút tay lại. Lần đầu tiên tôi nghe anh ta nói, chất giọng rất nhẹ nhàng
-Tay tôi không bị bẩn thưa quý cô! Ít nhất thì cho tới bây giờ vẫn còn khá sạch…
Johnny bị trói ở góc phòng, cũng giận dự không kém
-Ai quan tâm lời ngươi nói, đừng tưởng chúng tôi sợ các người. Cút ra khỏi đây! Nhà chúng tôi không cần ai bố thí sự thương hại…
Bố mẹ đã đoán ra thân phận vị khách đó. Họ không muốn con cái gặp thêm tai họa nào nên bảo chúng tôi im lặng. Vị khách kia cũng không vì mấy lời nhục mạ đó mà tỏ ra khó chịu, anh chỉ nói
-Thật ra tôi rất thích các bạn… Những người Delliver phóng khoáng, hiểu lẽ phải vàcó trái tim chân thành… Ngoài Joson nhà Botlian thì tôi muốn kết bạn mới mọi người nhất…
Lời anh ta nói làm cả nhà phải ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên đó chẳng là gì khi anh ta đột ngột rút ra một con dao găm sắc lẻm. Chiếc dao đẹp đẽ bằng vàng lướt qua cổ tay vị khách. Một dòng máu đỏ thẫm túa ra, chảy xuống đúng miệng Will. Tôi thấy mình không tin nổi vào những gì đang chứng kiến. Anh ta hao phí máu của mình cho Will hay sao? Một người xa lạ, thậm chí chưa bao giờ nói chuyện lại có hành động như thế… 5 phút sau, vị khách vẫn thản nhiên để máu mình chảy ra. Vết thương lành nhanh khiến anh ta phải liên tục dùng tới con dao. Suốt 5 phút đồng hồ, cả nhà tôi thấp thỏng nhìn Will. Bây giờ tôi đã hiểu được vì sao dòng họ anh ta lại mạnh như thế. Thứ máu đậm đặc có thể kéo sự sống, đẩy lùi cái chết cho vampire… Will ho khang và mở bừng mắt, tôi nhìn ra sự tỉnh tảo trong đôi mắt đẹp của anh trai. Lúc đó vị khách cũng dừng tay, đưa vết thương bên môi ngậm lấy. Chúng tôi không rời mắt khỏi Will, ai cũng rươm rướm nước mắt vì vui mừng. Will đã sống lại, thực sự sống lại. Anh nhìn gia đình, ngỡ ngàng không hiểu rồi nhìn vị khách trước mặt. Đầu lưỡi của anh kiểm ra quanh miệng và ngạc nhiên thốt lên
-Không lý nào! Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor!
Giờ thì tôi hồ hởi nhìn lại Geric, vị cứu tinh vĩ đại, người mà tôi hiện giờ cảm kích nhất. Vẻ mặt anh ta lạnh lùng, thản nhiên đáp một câu
-Hay thật… làm sao cậu nhớ hết họ tên tôi vậy? Đến tôi còn không nhớ nổi!
Mọi người trong nhà đều nghệch ra. Anh chàng này đùa à?Đến lúc này thì Bill và Nana mới biết thực sự anh ấy là ai. Họ đã rời khỏi Hellen Greeen khi anh ta còn chưa ra đời.
-Cảm ơn… đa tạ cậu… chúng tôi làm sao đền đáp ân huệ này đây?
Mẹ tôi run lẩy bẩy, nói không liền mạch. Geric đứa mắt nhìn bà, trả lời lễ phép
-Thưa bà Delliver! Tôi không tốt như bà nói đâu, chỉ là một phút thiếu suy nghĩ nên dại dột làm mất quá nhiều máu thôi… Nếu bà thấy áy náy thì cứ gửi hoa quả, thịt cá hay bất cứ cái gì bổ dưỡng cho con cừu nhà tôi! Người thiệt thòi trong vụ này là cô ấy đấy!
Nói rồi không đợi ai hiểu, anh ta đã quay đầu bỏ đi. Dáng vẻ anh ta cao gầy và hơi lảo đảo. Có lẽ anh ấy đang bị choáng. Chúng tôi nhìn theo mà tưởng rằng người kia sẽ ngất xỉu đâu đó trên đường về. Thế nhưng khi Bill chạy ra thì vị khách đã bốc hơi…
Anh ấy đi rồi. Will của chúng tôi sống rồi! Thật là diệu kì. Will củng không tin mình có thể sống. Anh đã tỉnh nhưng lại rơi vào trạng thái mơ màng, miệng anh ấy lẩm bẩm: “Geric…. Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor… người này rốt cuộc là thế nào?”
Đó cũng là câu hỏi chung của tất cả chúng tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!