Tình Yêu Của Sói - Chương 20: Nổi bất hạnh của gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Tình Yêu Của Sói


Chương 20: Nổi bất hạnh của gia đình Cédile d’Argenlieu Chandernagor


Trên bàn ăn lớn tại biệt trang Lộng Gío, bữa tối diễn ra thật lặng lẽ. Món tráng miệng vừa được đem đi nhưng hình như không ai muốn rời bàn. Cả cô giúp việc cũng thấy lạ. Fiona bóp tay dưới gần bàn, phân vân nhìn cha mẹ nuôi không biết phải mở lời thế nào. Bà Nancy nhìn lọ hoa trên bàn, im lặng. Ông Charles gõ gõ ngón tay cũng không nói. Geric thẫn thờ chờ đợi điều gì đó…

Cuối cùng Fiona quyết định nói trước

-Bố, mẹ! Con nhờ hai người làm chủ cho con. Sáng nay Geric bảo con không được đi học nữa… Sao lại thế ạ. Con không đồng ý với chuyện vô lý này. Con không muốn mãi bị nhốt trong nhà. Bây giờ con sẽ mở một buộc biểu quyết. Chị này! Chị làm giám khảo nhá?

Fiona nói với cô hầu gái đang lúi húi dọn dẹp trong góp phòng. Chị ta ngạc nhiên ngơ ngác đi tới, đứng lặng một bên. Fiona hít sâu, nhìn cả nhà và vui vẻ nói

-Ai đồng ý cho con tiếp tục đi học thì giơ tay!

Fiona giơ trước tiên. Bà Nancy nhìn cô mỉm cười rồi giơ tay. Ông Charles nhìn cậu con trai mặt mày xám xịt rồi giơ tay. Cô hầu nhìn quanh rồi cũng sợ sệt giơ một tay. Chỉ còn Geric là bất động. Fiona cười tươi như hoa

-Vậy là 4/5 phai không chị?

Cô hầu gật gật đầu. Fiona liền tuyên bố

-Theo đa số, quyết định con sẽ tiếp tục đi học!

Cô nói xong còn tự mình vỗ tay. Chị hầu thấy vui vui cũng vỗ tay theo. Bà Nancy nhìn chồng rồi cười lắc đầu. Chợt lúc đó, Geric lên tiếng, lạnh lùng

-Dù sao thì anh vẫn không đồng ý. Có 100 phiếu đi nữa thì cũng thế thôi. Quyền quyết định là ở anh, không phải bố mẹ hay bất kì ai.

Fiona lập tức phản bác

-Không đúng! Anh phải tôn trọng số đông chứ. Hơn nữa bố mẹ là người lớn, anh không được cãi lời!

Geric thở dài nhìn thẳng vào mắt cô nói rành rọt.

-Luật pháp đã quy định, em là thực bản của anh, có giấy tờ sở hữu hẳng hoi! Dựa theo pháp lý thì chỉ có anh là người nắm toàn quyền. Quyết định của anh là mệnh lệnh, em không có khả năng phản đối. Em phải nhớ, mình là thực bản còn anh mới là chủ nhân của em!

-GERIC! CON IM NGAY!

Bà Nancy quát to. Bà đau đớn nhìn đứa con gái nuôi. Con bé ngỡ ngàng một lúc rồi mắt nó đỏ hoe, bỏ chạy vào phòng. Đợi khi nó đi rồi bà mới tức giận mắng thằng con

-Geric! Sao con lại nói mấy lời tàn nhẫn như thế với Fiona? Chúng ta đã xem nó là người trong nhà, là em gái con mà! Dùng hai chữ “thực bản” để gọi nó có phải là chà đạp thân phận của nó không???

Geric thở dài, bất lực lấy tay đỡ đầu

-Mẹ… con biết… nhưng… đó cách duy nhất để cô ấy nghe lời…

Bà Nancy nhìn con trai, lắc đầu không tin

-Mẹ càng ngày không hiểu nổi con. Co có còn là Geric-sói con của mẹ không? Hay bay giờ đã là một con sói dữ trưởng thành rồi?

Geric im lặng nhìn mẹ anh giận dữ bỏ đi. Chỉ còn lại ông Charles. Geric chán nản nói trước

-Nếu bố lại chỉ trích con thì bố không cần nói nữa… con nghe đủ rồi!

Ngài Charles trầm ngâm rồi mới chầm chậm bảo

-Bố không nói chuyện này… sáng hôm trước, bố tới Hội đồng, tình cờ gặp Nigel Delliver, con biết người này chứ?

Geric khẽ rùng mình

-Vâng, là người đứng đầu nhà Delliver, bố của Bellissa, Johnny, Will và Linda trường con…

Charles gật gù, vẫn tiếp tục dò xét cẩn thận nét mặt của Geric

-Ra là con biết. Ông ấy có nán lại nói chuyện một lúc với bố. Người này thường ít lời vậy mà tự nhiên nói rất nhiều. Chủ yếu là cảm ơn rồi thề sẽ đi theo nhà ta, sẽ sống chết với chúng ta… bố thực sự bất ngờ… trước giờ bố chưa bao giờ tạo phe phái, chưa bao giờ có thuộc hạ trừ Tốt Đen tự nguyện đi theo bố. Geric, con có thể giải thích chuyện này không?

Tuy ông hỏi nhưng có lẽ ông biết cả rồi, chỉ là cần lời xác minh lại thôi. Geric cũng lường trước chuyện này, anh không cách nào khác là kể lại toàn bộ. Sau khi nghe xong nét mặt ngài Charles thật khó coi

-Vậy là con đã cứu Will Delliver, bằng máu của mình?

Geric gật đầu. Bố anh không thể nào tin nổi.

-Vì sao?

-Nhiều lý do ạ. Trước hết là con thấy hoang phí một nhân tài. Tiếp đó là con muốn sự ủng hộ của họ…

-Ủng hộ? Để làm gì?

-Để có sức mạnh, để tồn tại, để bảo vệ những gì con yêu quý thưa cha!

Charles nhìn con mình không rời mắt. Ông không hiểu, cũng như vợ, không biết con mình đang nghĩ gì. Rốt cuộc đứa trẻ Geric 18 năm qua đi đâu rồi?

-Geric… con đang từng bước đi ngược truyền thống của nhà ta. Đầu tiên là tước tự do của Fiona, sau đó là ngấm ngầm tạo ảnh hưởng, giành quyền lực… Chúng ta không như thế, bố mẹ không muốn con trở nên như thế… mà con cũng quá mạo hiểm, Geric! Càng lộ diện thì người ngoài sẽ tìm ra sơ hở, họ sẽ phát hiện con không có…

-Con có thưa cha!

Geric cắt ngang lời ông. Ngài Charles ngạc nhiên nhìn anh. Có ư? Có cái gì? Anh nghiêm túc lập lại

-Con xin lỗi vì đã giấu cha. Con không phải đứa bất tài như cha nghĩ. Con tìm được năng lực của mình rồi… từ lâu đã tìm được rồi, nhưng con sợ hãi… nó quá mạnh, quá ngông cuồng… con không đủ sức kiểm soát và cũng chưa dám sử dụng trên phạm vi vampire hay con người… Nhưng đêm đó đã làm thay đổi mọi thứ. Khi thấy Fiona bị thương nặng, con rất giận, tùy tiện mạo hiểm một phen… và con biết rằng mình đã nắm được chìa khóa. Con làm chủ được “nó”, khi con nổi giận, khi con ngửi thấy sự nguy hiểm, đó là bản năng!

Charles quá ngạc nhiên, ông không sao khép miệng lại được. Ông cảm thấy mình rất mâu thuẫn, vừa muốn ôm lấy con trai vui sướng vì sự tiến bộ của nó lại vừa muốn nghiêm khắc dạy dỗ nó vì đã nói dối, ém nhẹm bí mật, làm ông và vợ phải nhiều năm buồn rầu. Rất lâu sau đó ông mới bình tĩnh lại và nghĩ ngợi. Con mình có gì khác biệt nào. Nó ít nói, vâng, chỉ là cái tính nó như thế. Rồi sao nữa? Nó ngoan ngoãn, không hóng hách, không ương bướng, không nhõng nhẽo,… tóm lại là thích sống lặng lẽ, chỉ quẩn quanh với con bé Fiona cùng với con chó của nó. CON CHÓ? Phải rồi, dạo này không nhìn thấy nó đâu. Con Bạc to như con gấu rừng, khỏe như voi, sống rất thọ và thông minh tuyệt đỉnh. Đây rồi, đặc biệt là ở con chó đó… Làm sao nó trở nên như vậy? Ông Charles tự mình suy diễn. Ông nhớ tới đôi mắt xanh đẹp long lanh của con thú, đôi mắt này quen quá… nhưng không đúng! Mắt con chó màu đen kia mà, sao thỉnh thoảng ông lại thấy nó có màu xanh, nhất là những lúc nó đứng im cho ông vuốt ve… Cặp mắt xanh, cái nhìn hiền lành và triều mến… màu xanh lam đó…

Ông đột ngột ngẩn nhìn Geric, xoáy vào đôi mắt của anh

-Chính là nó…

Ông bần thần nghĩ. Chính là nó… là đôi mắt của Geric kia mà!

-Phải, đó là màu mắt của con, Bạc có màu mắt đó khi suy nghĩ của nó là của con…

Không lý nào? Con chó đó có cùng suy nghĩ với Geric? Vậy là… Ông Chalres tiếp tục nghĩ

-Tức là con có thể xâm nhập vào đầu nó và biến cơ thể nó như cơ thể con!

Geric trả lời cho mọi khuất mắc của bố, dù ông ấy không hỏi. Ngài Charls ồ lên và bắt đầu hiểu ra

-Con cũng đang xâm nhập vào đầu của ta đấy à?

Geric mím môi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác

-Con xin lỗi, trước giờ con không làm thế. Đây là lần đầu con vi phạm tư duy của bố!

Ngài Charles im lặng nhìn con trai rồi không những không nổi giận còn cười sảng khoái

-Hay lắm! Mặc dù không biết con có nói thật không nhưng ta sẵn sàng bỏ qua. Tuyệt làm sao, Geric, con trai ta! Một thứ năng lực hay ho đấy… nó làm ta nhớ tới Ba Tài Năng trong huyền thoại. Trong đó có một năng lực gọi là “Điều khiển”, một thứ năng lực mạnh, rất cám dỗ và cũng đáng nguyền rủa. Chắc con từng nghe tới phải không?

Sắc mặt Geric xám xịt lại. Đợi bố cười thêm một lúc rồi mới rụt rè bảo

-Cha à… sẽ thế nào nếu con nói rằng… năng lực của con… đích thị là năng lực “Điều khiển”?

Ông Charles vẫn còn hưng phấn lắm. Ông tươi tỉnh xua tay

-Con đùa à? Làm gì có thứ đó… huyền thoại thôi… nếu chẳng may có thật thì tai hại lắm! Như con là tốt quá rồi. Có thể hiểu người khác thì sẽ tránh làm người ta phật ý cũng như biết bụng dạ tốt xấu của người đời… tài năng này xem vậy mà rất hữu dụng…

Geric thở hắc ra, khổ sở ôm lấy mặt

-Không, cha ơi! Không… không phải… con không đùa… nó là sự điều khiển. Thâm nhập rồi không chế… chẳng những hiểu mà còn có thể làm thay đổi… con đã khiến Claria tát vào mặt Simon, làm Tom, Julia, Pullux cùng lúc tấn công hắn. Họ không biết gì hết cho tới khi tỉnh lại. Con đã làm thế đó, thao túng cảm xúc và lý trí, khống chế suy nghĩ và hành động… Thứ năng lực nguy hiểm đó hóa ra con đã dùng tới. Con điều khiển được nó khi con giận dữ nhưng khi ấy làm sao biết mình làm đúng hay sai. Đó là lý do bấy lâu nay con cố giấu. Thật đáng sợ, khi con chiềm vào bộ não của ai đó, con nghe thấy con ác quỷ của họ lên tiếng… những ham muốn, đồi trụy, hèn nhát, mưu mô, nổi sợ hãi, sự ám ảnh… mọi thứ xấu xa nhất lại khó khống chế nhất. Con biết mình suýt nữa đã không thoát ra, những ý nghĩ thật đáng sợ, chúng bám dai như đỉa… nó ép con cũng phải trở nên như nó, làm con luôn mơ thấy những nổi ám ảnh của nó… Tất cả là cám dỗ khó bỏ qua… Cha kông cần phải mừng rỡ như thế. Con đang mang trong mình một năng lực xấu xa… một thứ bị nguyền rủa… không có gì đáng quý hết!

Geric nói một tràng, càng nói càng xúc động, giọng run rẩy. Anh đã kể hết, bầy tỏ hết, thật là nhẹ nhõm làm sao. Charles đờ đẫn nhìn con trai. Là thật ư? Sao lại thế này? Sao lại là con tôi??? Ông không nói được lời nào mà bản thân cũng không suy nghĩ được gì… Hai cha con cứ im lặng như thế. Ngọn đèn cầy trang trí đã cháy hết, chỉ còn trơ lại phần sáp nóng hổi. Căn phòng lạnh khốc và nặng quằng những tâm tư. Một lúc lâu sau, ông đứng dậy. Chỉ nói một câu

-Cha hiểu rồi… Thật trớ trêu, vì sao phải là con chứ? Tạm thời, chúng ta dừng ở đây, đợi cha thông suốt rồi lại nói tiếp!

Ông quay người, đi thẳng ra cửa. Phòng ăn chỉ còn lại mình Geric. Anh mệt mỏi gục xuống bàn…

Ngài Charles vừa mở cửa bước ra thì nhìn thấy bóng vợ mình đang đứng sát tường. Trong bóng tối, đôi mắt bà sáng rực và long lanh nước. Bà đưa tay che miệng để ngăn tiếng khóc. Ông Charles không nói gì, lẳng lặng ôm lấy vợ. Bà Nancy gục trên vai chồng thổn thức

-Sao lại ra thế này? Tại sao? Nó có thể giống anh cũng có thề giống em, vì sao lại khác biệt như thế? Con của chúng ta, con sói nhỏ của chúng ta… em phải làm sao đây?

Hai vợ chồng ôm lấy nhau trong bóng tối. Đêm nay cả bốn vị chủ nhân của tòa dinh thự không ai ngủ được…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN